Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23. Hết giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đền bù tiếp nhaaa><

---------------------------

Tối hôm đó, lúc ăn cơm, bà Jeon vui vẻ nói: "Jungkook, nhờ có con kèm cặp Kim Taehyung trong kỳ nghỉ Quốc khánh, kết quả học tập của bạn ấy tháng này tiến bộ nhiều, tổng điểm từ 16 lên 329, xếp thứ 52 cả năm!".


"Việc đó thì có liên quan gì đến con đâu." Jeon Jungkook bĩu môi, tiếp tục ăn cơm, có vẻ như việc không liên quan đến mình thì mình không cần phải bận tâm.

"Cái thằng này, nói năng kiểu gì thế?" Bà Jeon không vui nhìn cậu, nhẹ nhàng trách móc. "Dù sao thì Kim Taehyung cũng được con phụ đạo, bạn ấy tiến bộ thì con cũng nên thấy vui chứ."

"Vừa rồi, mẹ bạn ấy gọi điện đến cảm ơn con! Cô ấy nói là đó hoàn toàn là công của con, muốn mời cả nhà chúng ta đi ăn cơm ở nhà hàng."

Nghe thấy thế, Jeon Jungkook cảm thấy rất căng thẳng, nhìn mẹ hỏi: "Mẹ, mẹ chưa đồng ý phải không?".

"Đương nhiên là chưa, nhưng mẹ của Kim Taehyung rất thích con, hi vọng là con sẽ tiếp tục kèm bạn ấy học..."

Đột nhiên Jeon Jungkook có một linh cảm không hay. "Sau đó thì sao?"

Bà Jeon nói như thể đây là một chuyện đương nhiên: "Tất nhiên là mẹ đã đồng ý!".

Jeon Jungkook cảm thấy trước mắt mình là một khoảng tối đen, những ngày tiếp theo sẽ là những ngày âm u, ảm đạm...

Cùng lúc đó, trong phòng khách nhà họ Kim có một cuộc đối thoại tương tự.

"Gì cơ? Vẫn phải tiếp tục học ôn sao?" Kim Taehyung chau mày, bất mãn phản đối. "Mẹ, không phải trước mẹ bảo chỉ cần học ôn trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh là được sao? Vì sao bây giờ vẫn phải học ôn trong hai ngày nghỉ cuối tuần?"

"Con nói gì thế? Jungkookie muốn tiếp tục kèm con học là điều may mắn cho con! Con không nhìn kết quả học tập của mình sao, nếu phương pháp dạy học của Jungkook không hiệu quả thì con có thể tiến bộ nhiều như thế không? Nhân cơ hội thành tích học tập của con có chút sáng sủa hơn, đương nhiên là không thể buông lơi được, phải tiếp tục học, nếu không sau này làm sao con có thể đỗ vào một trường đại học tốt được!"

Kim Taehyung bĩu môi, lẩm bẩm: "Con chưa nói là muốn thi đại học...".

"Thằng bé này, con nói gì thế?" Bà Kim trừng mắt, tiện tay cầm tập kẹp file trên bàn đập vào trán hắn. "Mẹ nói cho con biết, trong những ngày tiếp theo, nếu con không ngoan ngoãn nghe lời Jungkook thì mẹ sẽ cắt tiền tiêu vặt của con!"

"Lần nào cũng lôi cái chuyện tiền tiêu vặt ra dọa. Mẹ không nghĩ ra được điều gì hay hơn sao?"

Kim Taehyung lườm mẹ vẻ trách móc, trước khi bà Kim kịp cầm tập kẹp file đập lên trán hắn một lần nữa thì hắn đã nhanh chóng chạy mất.

Thế là vì sự vô tình của các bậc phụ huynh mà hai đứa trẻ đen đủi lại gặp nhau.

...

Buổi chiều thứ Hai được nghỉ học, Jeon Jungkook kể chuyện này với Park Jimin

"Như vậy có nghĩa là, sau này các cậu vẫn gặp nhau?" Park Jimin nhíu mày, lo lắng nhìn cô. "Jungkookie, cậu định thế nào?"

Jeon Jungkook hiểu bạn mình đang lo lắng điều gì, cậu cười khổ sở, cúi đầu đá một hòn sỏi dưới chân, thản nhiên nói: "Thuận theo tự nhiên thôi, dù sao mình vẫn chưa biết liệu có phải mình thích Kim Taehyung thật hay không, có lẽ cũng chỉ là nhất thời mù quáng thôi".

Park Jimin thở dài gật đầu nói: "Hy vọng là như vậy".

"Jiminie, Kim Taehyung là thần tượng của cậu. Nếu một ngày mình và Kim Taehyung đối địch nhau, cậu sẽ đứng về bên nào?"

"Đương nhiên là đứng về phía cậu!" Park Jimin vỗ vai cô, nói một cách không do dự. "Thần tượng có thể tìm nhưng bạn tri kỷ không phải muốn gặp là được!"

"Jiminie, cậu thật tốt!" Jeon Jungkook cảm động ôm lấy bạn, chợt nghĩ ra điều gì đó, vội thân mật kéo tay bạn. "Jiminie, không phải là cậu thích đọc truyện tranh sao? Mình nghe nói ở đường Nam Hoa gần đây mới mở một hiệu sách có nhiều truyện tranh mới xuất bản, chúng ta đi xem sao? Cậu thích truyện nào mình sẽ tặng cậu truyện đó! Nhưng..."

"Jeon Jungkook!"

Có một tiếng gọi đột ngột ngắt lời cậu, giọng nói quen thuộc khiến cậu run rẩy, không có dũng khí để quay đầu lại.

Nhưng Park Jimin đã kịp phản ứng, quay lại ngạc nhiên nhìn cậu thiếu niên khôi ngô, tuấn tú, giọng hơi run run: "Kim Taehyung!".

Tiếng gọi lạ khiến Kim Taehyung chú ý, hắn nhìn Park Jimin, ngạc nhiênhỏi: "Cậu quen tôi à?".

"Đương nhiên! Tôi là bạn của Jungkook, tên là Park Jimin! Cậu không biết tôi nhưng tôi biết rất rõ về cậu!" Cậu khoanh tay trước ngực, mắt sáng lên, vui vẻ nói tiếp: "Tôi sưu tầm các tác phẩm của cậu, cậu có thể ký tên lên đó giúp tôi được không? À, nghe nói cuộc thi nhiếp ảnh quốc tế sắp đến hạn đăng ký, năm nay cậu có tham gia không? Cậu đã có ý tưởng gì cho chủ đề của tác phẩm năm nay chưa? Còn phong cảnh, người mẫu...".

Park Jimin nói thao thao bất tuyệt, không hề phát hiện ra có một người đứng bên cạnh mặt mày u ám, chưa hề nói câu nào, sắc mặt sắp đen lại như than!

Người đó chính là Jeon Jungkook! Cậu trừng mắt nhìn thằng bạn ngốc nghếch của mình, không thốt lên được lời nào...

Vừa rồi ai nói là lo cậu thích Kim Taehyung? Vừa rồi ai nói là bạn tri kỷ không phải muốn gặp là được? Người lúc nãy ủng hộ cậu và người bây giờ đang vồ vập lấy Kim Taehyung có phải là một không?

Cậu không ngừng kéo áo Jimin, nhắc nhở: "Jimin, không phải là cậu muốn mình cố gắng tránh xa Kim Taehyung sao?".

"Đó là cậu, không phải là mình!" Park Jimin trả lời cậu, sau đó lại tiếp tục thể hiện sự ngưỡng mộ đối với Kim Taehyung. "Taehyung, tôi biết có một nơi rất thích hợp..."

Jeon Jungkook không nói được lời nào. Đúng thật, bạn bè là không đáng tin cậy nhất trên thế giới này! Gặp anh chàng đẹp trai là quên hết cả tình nghĩa, không thể hiểu nổi!

Còn có một người không nói được lời nào giống Jeon Jungkook, đó là người đang được ngưỡng mộ - Kim Taehyung. Lần đầu tiên hắn phát hiện ra rằng, hóa ra không chỉ những người lớn tuổi mới nói nhiều và thao thao bất tuyệt như mẹ hắn, người véo tai hắn mỗi khi hắn không nghe lời mà những cô gái trẻ cũng có thể như vậy, như cái người không quen biết đang nói không ngừng trước mặt cậu đây. Sao mà nói nhiều thế? Hắn hận không thể cầm miếng xốp mà nhét vào miệng cậu ấy được...

Nhờ có Park Jimin, lần đầu tiên Kim Taehyung biết rằng nói nhiều là đặc điểm của phụ nữ và không hề có giới hạn về tuổi tác...

"... Nếu cậu muốn xuất bản một album ảnh thì nhó phải báo cho tôi, tôi sẽ tiếp tục ủng hộ cậu!"

Thật là khó khăn để đợi được cô ấy nói xong, Kim Taehyung cảm thấy đất dưới chân mình sắp mọc nấm rồi...

"... Vậy sao? Cảm ơn cậu!" Hắn nhếch miệng nói lời cảm ơn, trong lòng thấy chán đến buồn nôn, nở một nụ cười gượng gạo. "Thế... Tôi có vài lời muốn nói với bạn Jeon Jungkook..."

Nghe thấy cậu ấy nhắc tên mình, Jeon Jungkook cảm thấy rất căng thẳng. Cậu nhìn sang Park Jimin đang bị mê hoặc bởi anh chàng đẹp trai, đặt tất cả hy vọng lên người bạn thân, trong lòng cầu mong thằng bạn tỉnh táo một chút để không bỏ lại cậu một mình đáng thương đối mặt với cậu thiếu niên nguy hiểm đó...

Tuy nhiên, sự thật luôn luôn rất tàn khốc...

"Được được, thế thì giao Jungkookie cho cậu, lần sau nhớ phải ký tên cho tôi nhé!"

Kim Taehyung gật đầu lấy lệ.

Thấy thế, Park Jimin cười mãn nguyện vẫy tay chào hắn, không do dự để lại Jeon Jungkook ở đó, nhảy chân sáo về nhà.

Kim Taehyung nhìn thấy cậu ấy đã đi xa rồi, bất giác rùng mình, buột miệng nói: "Bạn của cậu... thật đặc biệt!".

Jeon Jungkook nhìn theo bạn, trong lòng vô cùng tức giận, cắn răng nói bốn chữ: "Đúng là đặc biệt!". Đặc biệt không có nghĩa khí! Đặc biệt không có nhân tính!Đặc biệt trọng sắc khinh bạn!

"À, hôm đó sao cậu lại đi?" Kim Taehyung không nhìn theo nữa, hỏi cậu. "Tôi về nhà thì không thấy cậu đâu nữa, lo cậu gặp phải chuyện không hay, suýt chút nữa thì đi tìm khắp khu Cảnh Lam Viên. Sau đó, tôi gặp Lim Min-hyuk, cậu ta nói là cậu đã nhảy qua cửa sổ trốn thoát rồi! Vì sao cậu lại nhảy qua cửa sổ như thế?Cậu không biết làm thế rất nguy hiểm sao?"

"Đó là việc của tôi!" Jeon Jungkook trả lời, định hỏi xem vì sao hắn lại ở đây, nhưng chợt nhớ ra, chỗ này cách cổng trường không xa, học sinh về nhà tất nhiên phải đi qua đó, hắn có mặt ở đây cũng không có gì lạ. Cậu không nói gì nữa, tiếp tục đá một viên sỏi dưới chân, chậm rãi bước về phía trước.

"Có phải cậu vẫn còn giận không?" Kim Taehyung đi bên cạnh, nhìn trộm cô,cẩn thận dò xét thái độ trên mặt cô. "Tôi đến lớp tìm cậu vài lần, nhưng lần nào các bạn cũng nói là cậu không có ở đó."

Không phải cậu không ở đó, chỉ vì tâm trạng của cậu quá phức tạp nên không muốn gặp hắn mà thôi.

"Đúng rồi, hôm đó tôi có mua bánh gatô ở Tâm tình tháng 7 về cho cậu. Cậu không ở đó nên tôi đã ăn hộ cậu rồi, ngọt đến phát ấ! Thật không hiểu nổi sao các cậu lại thích ăn đồ ngọt đến thế!" Hắn chau mày như cảm nhận thấy vị ngọt đáng chán đó.

Hóa ra hắn mua đồ ăn cho cậu thật, cậu vẫn cho rằng hôm đó hắn chỉ tiện miệng nói vậy mà thôi. Liệu có phải là trong lòng hắn ít nhiều cũng để ý đến cậu không?

"À, cậu đợi chút!" Kim Taehyung đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cầm quyển sách trong tay đưa cho cậu rồi vội vàng chạy vể phía đám đông đang tan học và biến mất.

Tên tiểu tử thối này, cậu nói là đợi cậu ta bao giờ? Tự nhiên lại đưa sách nhờ cậu cầm! Đáng ghét! Jeon Jungkook giậm chân, đang nghĩ xem có nên vứt sách đi rồi về nhà không thì thấy hắn hổn hến chạy đến.

"Cho cậu này!" Hắn vội vàng lấy lại sách, sau đó nhét cái gì đó vào tay cậu, trán lấm tấm mồ hôi.

Jeon Jungkook cúi đầu nhìn que kem sắp chảy, lặng người hai giây, trong lòng thấy bối rối. Cậu nhớ cửa hàng McDonald gần đây nhất cũng cách mười phút đi bộ, cậu ấy chạy một vòng chưa đến năm phút...

Thấy cậu đứng yên, Kim Taehyung nghĩ cậu không thích ăn kem, có vẻ hơi tủi thân, vội vàng giải thích: "Gần đây không có cửa hàng nào của Tâm tình tháng 7 nên tôi đành mua kem ở MacDonald, cậu ăn tạm, lần sau tôi sẽ mua cho cậu đồ ăn ở Tâm tình tháng 7".

Nghe thấy thế sống mũi Jeon Jungkook bỗng cay cay. Chần chừ một lát, cậu cúi đầu cắn một miếng kem, nói nhỏ: "Cảm ơn...".

"Cái gì?" Kim Taehyung không dám tin vào tai mình, nhìn cậu hỏi: "Cậu không giận nữa à?".

"Ai giận?" Jeon Jungkook bực bội nhìn hắn, tiếp tục ăn kem.

" He he. Thật không?" Kim Taehyung cười lên hai tiêng ngốc nghếch, vuốt tóc trước trán theo thói quen. "Thế.. tôi đưa cậu về nhà nhé!"

"Tôi không phải là không có chân, không cần cậu đưa về!"

Kim Taehyung chần chừ giây lát rồi vẫn đi theo cậu. "Dù sao thì tôi cũng phải về nhà, coi như tiện đường ..."

"Tiện đường cái gì, nhà tôi và nhà cậu ớ hai hướng khác nhau! Này, cậu vẫn còn đi theo à?!... Tùy cậu, cậu thích đi theo thì đi! À, Kim Taehyung, nghe nói thành tích học tập lần này của cậu có nhiều tiên bộ, chúc mừng cậu!"

"Mẹ tôi bảo đó là công của cậu. À, cô giáo Jeon có nói với cậu việc tiếp tục dạy kèm không?"

"Nói rồi."

"Thế cậu có đồng ý không? Đó là tính cách của mẹ tôi, nếu tôi không đồng ý, bà sẽ ép tôi thành bánh mất!"

"Tôi cũng thế, không muốn nhưng vẫn phải nhận lời..."

Mặt trời sắp lặn, ráng chiều đỏ rực như nàng tiên sơ ý làm đổ rượu ra khắp bầu trời.

Bóng hai người đổ dài trong ánh sáng đẹp đẽ đó, có lúc dường như tan vào nhau. Gió nhè nhẹ thổi hòa cùng giọng nói ấm áp của hai người.

---Còn tiếp---

08/05/2023 - RaineeCloudyy



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top