Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chapter 6: chín năm không quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cậu vẫn xinh đẹp ngay cả khi cậu đang khóc!"

Jungkook tiếp nhận câu nói ấy trong tâm thế rất bất ngờ. Cậu xúc động ngoái đầu và nhìn sâu vào ánh mắt của hắn. Dường như đó là thứ thanh âm mơ hồ huyễn hoặc mà trước giờ Jungkook cậu vẫn luôn không ngờ được rằng sẽ có ngày chính bản thân cậu được nghe...

Dưới ráng chiều xuân thoáng chút nắng tàn còn vàng óng, trên con đường chín năm trước hai đứa trẻ đã từng đi qua, dường như đang không tự tin đối mặt với "mùa xuân" xinh đẹp đang nhìn mình, Taehyung khúm núm đưa tay lên gãi đầu, dần dần lảng tránh ánh mắt long lanh ấy của cậu.

Không khí gượng gạo kinh khủng, nhưng Taehyung hắn vẫn đang cố gắng cứu vớt nó...

- Jungkook này.

- Hả? Tôi nghe.

- Cậu sẽ thấy tôi phiền phức chứ?

Jungkook đang từ ánh nhìn cảm động lại bắt đầu cảm thấy hoài nghi trước sự thay đổi cảm xúc ấy từ hắn. Không khí lúc bấy giờ đã có phần trầm lắng, chỉ cho đến khi cậu nghe thấy rõ những tiếng nghẹn từ trong cổ họng hắn phát ra ngay sau đó...

- Giả sử nếu tôi nói mình thích cậu, liệu cậu có cảm thấy tôi phiền phức không?

Jungkook đưa hai tay lên che miệng, đôi mắt mở to còn chân thì bất giác giật lùi về sau cơ mấy bước. Có thứ gì đó nghẹn lại chôn chặt nơi cuống họng ngăn cậu không được nói ra, để rồi một thoáng giật mình, cậu gần như vỡ oà.

- Cậu...thích người đồng tính sao? Cậu có ý thức được bản thân đang nói gì không Kim Taehyung?

Hắn không trả lời, chỉ nhẹ nhàng nhìn Jungkook rồi lắc đầu.

- Cậu, đúng thật là mất trí rồi...

Thời khắc cảm xúc chuyển giao đang thật sự rung động ấy, Taehyung đưa tay lấy từ trong túi quần ra một chiếc huy hiệu anh đào trông vẻ là đã xỉn màu theo năm tháng. Hắn nắm gọn rồi đặt nó nằm ngay ngắn ở trên lòng bàn tay, dịu dàng xoè ra trước mặt cậu.

Khoảnh khắc đóng băng, Jungkook không khỏi ngỡ ngàng. Cậu liên tục nhìn xuống chiếc huy hiệu rồi lại ngẩng đầu lên nhìn vào sự chờ đợi ấy của hắn...

- Taehyung, cậu...

- Xin chào, cậu bé "lọ lem" ba mươi phút của tôi!

Vỡ oà, Jungkook vội vàng lấy tay che mắt lại rồi quay mặt ra sau và bật khóc nức nở. Taehyung trông vậy đã luống cuống đưa tay chạm nhẹ lên vai để trấn an cậu.

- Khoan đã, khoan đã Jungkook, tôi không cố ý làm cậu khóc đâu. Tôi xin lỗi mà...

- Cậu vốn đã phát hiện ra từ trước nhưng sao lại không chịu nói cho tôi biết? Hức, cậu xem, mấy ngày vừa rồi tôi đã ghét bỏ cậu như thế nào, tôi cũng nói cậu là kẻ phiền phức nữa, phải làm sao đây, tại sao cậu...

Taehyung trông thấy được sự đáng yêu đến ngốc nghếch của cậu, trong lòng thầm cười nhưng ngoài miệng thì lại chẳng dám bật ra thành tiếng. Hắn nhẹ giọng dỗ ngọt.

- Đừng khóc, tôi không bận tâm đến mấy lời đó đâu! Còn bây giờ cậu hãy trả lời câu hỏi ban nãy của tôi. Jeon Jungkook, tôi có thể theo đuổi cậu được không?

Jungkook lúng túng và một lần nữa cậu rơi vào ánh mắt của hắn, nhìn ra chiếc huy hiệu anh đào rồi lại bối rối trông về phía ngoài đường xa. Suy tư trong cậu giờ đây đang hỗn loạn đến khó tả...

- Tôi là người đồng tính đấy Taehyung... - giọng Jungkook run lên khe khẽ.

- Đó là vấn đề của cậu à? Vậy người đồng tính thì không có quyền được yêu sao?

- Tôi...

- Tôi thích cậu không dựa trên giới tính hay thân phận của cậu. Tôi thích cậu chỉ đơn giản vì cậu là Jeon Jungkook, là cậu bé lọ lem suốt 9 năm đằng đẵng của tôi. Cậu biết mà, rằng tình yêu sẽ không có bất kỳ một phạm trù hay một quy tắc nhất định nào cả. Chỉ đơn giản là rung cảm trước nhau, bảo vệ nhau và trao nhau thật nhiều những cái ôm ngọt ngào. Vậy nên hãy để tôi được làm điều đó cùng cậu, tôi thật sự rất thích cậu! Tôi thích cậu ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, trước cả khi chúng ta gặp nhau và tôi đã từng theo dõi cậu trong suốt cả một khoảng thời gian dài. Mỗi chiều khi tàu chạy ngang qua sân ga, tôi đều bắt gặp bóng dáng xinh xắn của cậu đang rong ruổi nô đùa cùng đám trẻ con chơi thả diều ở gần đấy, dường như đều đặn mỗi ngày. Cậu có lẽ sẽ chẳng thể biết đâu, rằng tôi đã cố gắng đi thật nhiều những lần tàu như vậy chỉ để được trông thấy bóng dáng nhỏ nhắn ấy của cậu, kể cả đó có trở thành một hành động phi lý trông vô cùng ngược đời. Tôi phát hiện mình đã rơi vào sự uỷ mị vốn có của cậu, và lần đưa giày cho cậu đã khiến tôi không thể nào quên. Học tại một đất nước mới, sống ở một vùng đất mới đối với tôi như ác mộng, việc phải rời xa hình bóng của cậu quả thật không hề dễ chịu một chút nào. Vậy nên tôi chọn về lại Hàn Quốc ngay sau khi vừa tốt nghiệp sơ trung. Tôi đã cố gắng đứng tại sân ga mỗi ngày và chờ đợi với hy vọng sẽ được gặp lại cậu, nhưng vốn cũng chẳng gặp lại. Cũng phải thôi, đã bảy năm trôi qua rồi cơ mà. Làm sao cậu có thể cứ vậy bước mãi trên sân ga này như một vòng lặp trong suốt tận bảy năm trời được cơ chứ? Bởi vậy nên tôi dường như đã bỏ cuộc, chỉ cho đến khi được nghe tên và giật mình nhìn thấy cậu vào buổi học ngày hôm trước...

Jungkook cậu quả thật rất xinh đẹp. Ngay từ lần chạm mặt đầu tiên khi đoàn tàu lao vút qua và hắn không cách nào có thể nhìn rõ các chi tiết trên khuôn mặt cậu, thì sự thật không thể nhầm lẫn hay phủ nhận rằng Jungkook cậu vốn trông quá đỗi xinh đẹp. Xem nào, lần đầu tiên Taehyung hắn nhìn thấy cậu là vào mùa xuân trong một chuyến hành trình dài đầy uể oải, hắn vẫn lười nhác tựa cằm vào thành cửa sổ của toa tàu như thường lệ, nhưng hôm ấy lại bất ngờ rơi vào ánh mắt to tròn long lanh của một cậu bé nhỏ nhắn đang đắm chìm trong sự đùa vui cùng đám trẻ trên sân ga, và thế là hắn đã quyết định sẽ tìm lại cậu cho bằng được...

...

- Sao cậu không nói cho tôi biết sớm hơn? - trái tim Jungkook giờ đây đã chất đầy những thổn thức.

- Vì tôi nhìn thấy được sự đổ vỡ bên trong cậu. Tôi biết mình không thể nào chạm tay được vào thế giới của cậu nên đã quyết định bảo vệ cậu từ đằng xa. Tôi luôn cố gắng tỏ ra mình không muốn để tâm đến cậu nhưng thực chất lại không thể làm được...

- Kim Taehyung, cậu biết không. Thực ra tôi cũng đã từng đến sân ga và nán lại chờ cậu rất nhiều lần. Vào mỗi mùa xuân khi tuyết bắt đầu rơi. Nhưng bởi vì cậu không tới, tôi cũng không có cơ hội tìm lại nên mới nghĩ rằng bản thân vốn đang làm một điều huyễn hoặc đến ngốc nghếch. Khôi hài thật nhỉ, vì hoá ra chúng ta rốt cuộc vẫn luôn âm thầm chờ đợi nhau đó chứ? Hóa ra chúng ta cũng đã luôn ở rất gần nhau...

Mặt của hắn nghệt ra như thể đang tỏ vẻ tiếc nuối những lần hai người cùng bỏ lỡ nhau. Và sau cuối, hắn vốn cũng không còn muốn đề cập đến điều đó nữa vì khoảnh khắc của thực tại trong hắn giờ đây mang một ý nghĩa đặc biệt hơn rất nhiều.

- Jeon Jungkook, tôi sẽ đợi cậu trả lời.

- Kể cả phải đợi lâu sao?

- Không sao hết. Bất cứ khi nào cậu sẵn sàng thì hãy đến tìm tôi. Chỉ cần cậu còn ở đây, bao lâu tôi cũng có thể đợi.

Jungkook xúc động, ánh mắt cậu trìu mến nhìn hắn. Thiếu niên đứng trước mặt cậu bây giờ vốn cũng ngọt ngào như đứa trẻ năm tám tuổi ấy hoặc có thể là hơn thế. Ngọt hơn cả một thanh chocolate...

- Jungkook, cậu có biết thổi sáo bằng cánh hoa mộc lan không? - hắn bất ngờ lên tiếng.

Bấy giờ, không cánh hoa nào rơi trên đường còn giữ được dáng vẻ nguyên vẹn, nhưng Taehyung, người đã nhặt một trong số những cánh hoa chọn lọc đến mức độ tỉ mỉ, tuỳ tiện lấy ra một cánh trông có vẻ xinh đẹp nhất và quay sang hỏi cậu.

Jungkook thấy vậy liền lắc đầu, nói rằng cậu không biết và dõi mắt nhìn chằm chằm vào Taehyung khi hắn thuận tay đưa cánh hoa lên trên miệng.

Tiếng sáo tuy không thực sự êm tai là mấy, nhưng vì để làm cho cậu cảm thấy được khuây khỏa, hắn bất chấp hình tượng vừa thổi sáo mà cũng lại vừa làm trò cùng "chiếc sáo" hắn tự chế.

Đoạn, hắn hỏi.

- Jungkook này, cậu đã thật sự đứng đợi tôi ở sân ga sao?

Cậu nhóc nghe vậy gật đầu cái nhẹ.

- Phải. Mùa xuân, mỗi chiều trước khi tôi đi học về. Thú thật là tôi đã từng rất sợ việc phải đối mặt với những ô cửa sổ trên con tàu...

- Sao vậy, chúng khiến cậu khó chịu sao?

- Một chút. Tôi biết suy nghĩ như vậy hơi buồn cười, nhưng tôi vẫn luôn thấy mình lo âu mỗi khi chứng kiến cảnh tượng những người trên tàu dõi mắt trông xuống nhìn mình. Tôi sợ ánh nhìn của người khác, cũng sợ họ nhìn ra tôi, hay nói cách khác là sợ họ ghê tởm con người tôi.

- Vậy sao cậu không thử quên nó đi và nghĩ rằng bản thân cậu xứng đáng? Tôi cũng đã từng cảm thấy rất nhàm chán khi cứ phải trông mắt ra xa để nhìn vào mãi một cảnh vật. Nhưng Jungkook, từ khi bắt gặp cậu, khung cửa sổ trên toa tàu có vẻ đã có màu sắc hơn.

- Cậu nói đúng, và hiện tại tôi cũng không còn cảm thấy sợ hãi nó nữa rồi. Bởi vì chờ đợi và quyết muốn tìm cho ra khuôn mặt của cậu đằng sau khung cửa ấy nên tôi đã cố gắng nhìn lên rất nhiều lần. Dần dần thuận mắt từ lúc nào cũng không hề hay biết...

Việc Taehyung vẽ ra khung tranh ở bên trong toa tàu giống như một giấc mơ, và Jungkook cũng đã không còn cảm thấy sợ những ô cửa sổ trên con tàu nữa.

Vốn cũng thật sự rất tài tình. Gặp nhau vào mùa xuân, chia ly vào mùa xuân, trở lại cùng mùa xuân và đối mặt cũng là trước mùa xuân. Cứ như vậy, chẳng biết từ khi nào, mùa xuân đã trở thành thứ hoài niệm vô cùng đặc biệt trong tiềm thức của cả Kim Taehyung lẫn Jeon Jungkook...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top