Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1: Mùa thu của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thu ùa vào Hà thành, nhuộm vàng hàng cây ngoài phố... phôi phai. Gió thì thào khẽ lướt qua hàng bằng lăng, ghé lấy đi cái mềm mại, tươi non của mùa hè rực rỡ. Con đường không còn nhộn nhịp như những ngày hè phượng đỏ, lòng người vì thế cũng cảm thấy cô đơn.

Thái Hanh dắt chiếc xe Phượng hoàng đã sờn đôi chỗ-thứ tài sản lớn lao nhất của mình hoà vào dòng người dưới phố. Hà thành mới sáng đã tấp nập. Tiếng rao của mấy bác bán hàng, tiếng chuông leng keng của bác Sáu đưa thư dọc phố. Như một thói quen mỗi sáng, Thái Hanh gửi nhờ chiếc Phượng hoàng "xịn" của mình ở nhà chú Sâm rồi đi bộ một đoạn tới bờ hồ. Mùa thu se lạnh nhưng lại là khoảng thời gian đẹp nhất đối với anh, nó hợp với cái tâm hồn lãng mạn nhưng lại mang một lòng người đầy sự trắc ẩn. Chỉ ngồi ngắm mặt hồ gợn sóng, vài chiếc lá vàng rơi hay một cái gì đó gọi là tình yêu vào mùa thu Hà thành cũng khiến lòng anh xao động. Nhắc mới nhớ đã qua cái độ "xuân xanh" đấy nhưng Tại Hưởng vẫn vậy, chẳng có lấy một tấm chân tình nào của riêng mình.

Hôm nay có vẻ trời trở lạnh hơn, anh ngồi trên chiếc băng ghế cũ ọp ẹp ngắm nhìn mặt hồ gợn sóng, ngẫm về cuộc đời mình. Gia đình Hanh khá giả, có cái chi nhánh may ở Sài Gòn, khách thì cứ gọi là nườm nượp. Ấy thế mà anh lại chọn ở lại nơi này sinh sống. Hanh là một nhà văn, anh tự nhận mình là một "nhà văn chưa được thời",  nhiều lần anh vẫn nghĩ nhà văn thì nghèo lắm, khi tưởng mình tay trắng, chẳng có gì, tất thảy chắc chỉ có trái tim tâm hồn và những nét bút tri âm. Cũng cô đơn lắm, anh chỉ biết gửi gắm vào những con chữ, văn chương. Nhiều lần ông Hiến khuyên con vào Sài Gòn làm ăn nhưng anh không chịu. Ông không muốn con mình theo cái nghề văn vở này nhưng cũng thương con nên thỉnh thoảng ông lại nhờ chú Sẩm bán hàng cạnh gian nhà cũ ngày trước gửi cho anh chút tiền.

Ngồi trên chiếc băng ghế cũ, lòng anh bỗng lặng thinh, cứ đến độ thu thế này, lòng anh lại dâng trào cảm xúc nao nao khó tả, cái cảm giác muốn được ai đó ở bên, được nắm tay đi dọc bờ hồ ngắm hoa sữa thoảng cánh mũi hay thậm chí được hẳn một nụ hôn. Thái Hanh nghĩ hà cớ gì ông trời vẫn chưa ban cho anh cái gì đó làm tin? Mấy đứa bạn của anh đứa nào đứa nấy trở người yêu dạo quanh phố, chiều rảnh thì lại ra bờ hồ. Nghĩ đến lại thấy mình tủi, anh đứng dậy lẳng lặng đi về. Vẫn trên chiếc xe đạp cũ, anh đạp thong dong trên đường thu rợp lá. Có bao giờ anh nghĩ đến việc sẽ yêu từ lần đầu gặp nhau không?

"Đẹp quá..." tiếng phanh vừa dứt, Thái Hanh dừng lại ở một tiệm may, anh sững người, một cảnh thu chưa từng thấy, một sắc thu toả sáng một Hà thành. Tiếng lá rơi xào xạc, tiếng gió hát vu vơ, tiếng nói cười của bao người trên phố Hanh không còn nghe thấy gì nữa, trước mắt anh bây giờ có phải đã là mùa thu đẹp nhất trong lòng mình? Mùa thu này mang dáng hình mộc mạc, thanh cao, nét đẹp mà anh chưa từng thấy. Trái tim này muốn nhảy xô tới trái tim đó, hoà chung một nhịp đập, muốn cảm nhận được tình yêu đó, liệu có đẹp như những tác phẩm anh viết không?

"Xin chào, anh muốn mua hay may áo ạ?"

"Bán cho tôi một mùa thu trong em đi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top