Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Kết thúc lãng xẹt (2)

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cổ Chính Quốc cứng đờ, rõ ràng là đêm qua cậu bị vẹo cổ. Huyệt Thái Dương đau nhói từng cơn như bị kim châm. Hậu quả của việc say xỉn quả nhiên là rất nghiêm trọng. Chính Quốc đi vào nhà vệ sinh với cái cổ cứng đờ, nhìn quầng thâm quanh mắt đen sì của mình trong gương, càng nhìn càng thấy xui xẻo. 

Chỉ tại tên Hải Viên khốn khiếp kéo mình đi uống rượu, kết quả uống quá chén. Điều đáng sợ là Chính Quốc không biết rốt cuộc mình có say hay không, cũng không biết sau khi uống say mình có làm chuyện gì quá trớn hay không?

Chính Quốc nhớ lại thật kỹ, sau khi về nhà, hình như mình mở trang web xem chuyên mục của một tác giả nào đó nhìn thấy tác giả đó post truyện mới, nói là viết tiếp "Giang hồ du hiệp lục"?

Đây nhất định là một giấc mơ.

Chính Quốc rất thích tiểu thuyết này, liên tục theo đuổi suốt hơn một năm, dĩ nhiên là vô cùng ức chế với kết thúc vớ vẩn của nó. Vì thế trong giấc mơ xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ "ném gạch tác giả" thì cậu cũng không cảm thấy lạ.

Thực ra cậu không ôm chút hy vọng nào với tác giả này. Kết thúc vớ vẩn thì kết thúc vớ vẩn, mấy chục tệ mua truyện coi như là cho anh ta mua mỳ - nhân tiện nguyền rủa anh ta mua mỳ không có vắt mỳ, chỉ có gói gia vị.

Sau khi nguyền rủa xong, Chính Quốc vã nước lạnh rửa mặt, xoa bóp cái cổ đau nhức, nhanh tay nhanh chân mặc quần áo, ra khỏi nhà bắt tàu điện đi làm.

Khi cậu đến văn phòng luật sư cũng là giờ cao điểm, Chính Quốc nhìn thấy Doãn Kỳ với khuôn mặt không chút biểu cảm ở cửa thang máy.

Doãn Kỳ là đàn anh khoá trên mà cậu rất ngưỡng mộ từ thời đại học, lại còn là anh họ của thằng bạn chí cốt Tiêu Tinh. Sau khi cùng làm việc ở một văn phồng, anh rất quan tâm tới cậu, vì thế Chính Quốc luôn kính trọng vị đàn anh lạnh lùng này từ tận đáy lòng.

Nhìn thấy anh, khuôn mặt Chính Quốc nở một nụ cười hiếm thấy, bước lại nhiệt tình chào hỏi:

 "Chào anh".

Doãn Kỳ ngoảnh đầu nhìn cậu, gật đầu nói:" Chào".

Hai người cùng đi vào thang máy, Doãn Kỳ thấy Chính Quốc mặt mày nhăn nhó, cổ cứng đờ như con thiên nga đáng thương bị điểm huyệt, không kìm được hỏi:" Lại bị sái cổ à?"

Vẻ mặt Chính Quốc có chút ngại ngùng, cổ vẩn cứng đờ, nói:" Vâng".

Doãn Kỳ mỉm cười, " Có phải lúc ngủ em thường xuyên lấy gốc đầu làm gối ôm không?".

"..." Chính Quốc nhăn mặt không trả lời.

Cậu cũng rất thích lấy gối đầu làm gối ôm. Tật xấu này đồng nghiệp nào cũng biết, còn thường xuyên mang ra để trêu chọc cậu. Về sau cậu còn đặc biệt mua một chiếc gối ôm. Nhưng cậu ngủ không "ngay ngắn", lăn qua lăn lại, gối vẩn rơi xuống đất...

Vì tật xấu khi ngủ, Chính Quốc thường xuyên bị sái cổ, suốt ngày cứng cổ "vênh" mặt. Người khác đều tưởng cổ cậu duỗi thẳng như vậy là biểu hiện của việc không coi ai ra gì. Thực ra chỉ là... bị sái cổ.

Doãn Kỳ thấy cậu có vẻ ngượng ngùng, liền nén cười, chuyển chủ đề :" Nghe nói vụ kiện hôm qua thắng lợi giòn giã?".

Nhắc đến chuyện này tâm trạng Chính Quốc tự nhiên vui hẳn lên, cậu gật đầu, nở nụ cười tự tin:" Vâng, một người thắng một đội luật sư, dĩ nhiên cảm giác rất tuyệt".

" Có vụ kiện thắng rồi chưa chắc đã là chuyện tốt".

Chính quốc sững người," Anh nói như vậy là có ý gì?".

" Star lights không đơn giản như em nghĩ". 

Nhìn cậu em khoá dưới hiếu thắng này, Doãn Kỳ không kìm được nhắc nhở:

" Em đơn phương độc mã thắng cả đội luật sư của họ, chẳng khác nào tát vào mặt ông chủ của họ trước mặt mọi người. Tát người khác dĩ nhiên là rất hả, nhưng sau đó nên giải quyết hậu quả như thế nào cũng cần phải suy nghĩ thật kỹ".

Lúc ấy Chính Quốc mới hiểu ý anh. Biết anh vì quan tâm nên mới nhắc nhở mình, liền mỉm cười nói:" Em biết rồi. Em sẽ nghĩ cách ứng phó, cảm ơn anh đã nhắc nhở".

" Ừm, cẩn thận đấy".

Thang máy dừng lại ở tầng mười hai. Hai người cùng bước ra, mỗi người rẽ một hướng trước phòng làm việc

Chính Quốc đi vào phòng làm việc của mình, pha một tách cà phê nóng, đứng trước của sổ, suy nghĩ thật kỹ về những lời Doãn Kỳ nói.

Rõ ràng là vụ kiện này không đơn giản như cậu nghĩ. Lúc đầu nhận vụ án này chỉ vì cậu quá nghĩa khí. Trong giới luật sư, không có nhiều luật sư dám nhận vụ kiện nay. Chính Quốc lại không tiện từ chối lời thỉnh cầu của bạn thân Hải Viên. Hơn nữa cậu rất tự tin với việc thắng kiện, vì thế không hề suy nghĩ đến vấn đề giải quyết hậu quả mà tiếp nhận ngay không chút chần chừ.

Lúc này được Doãn Kỳ nhắc nhớ, lại liên tưởng đến người đàn ông mà mình thấy ở cửa toà án, đột nhiên Chính Quốc cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

Cái tay Derek lòng dạ hiểm độc ấy sẽ đối phó với mình như thế nào?

Star Lights đào tạo được rất nhiều ngôi sao cao cấp. Ông chủ Derek vô cùng hà khắc với các ngôi sao dưới trướng của mình.

Hải Viên là lớp nghệ sĩ đầu tiên kí hợp đồng với Star Lights. Mức độ hà khắc của hợp đồng càng khiến người ta căm phẫn.

Quả thực cô ấy không thể nhẫn nhịn được nên mới kiện công ty quản lý ra toà. Chính Quốc giúp cô thắng vụ kiện này, không chỉ huỷ hợp đồng mà đồng thời còn nhạn được mức bồi thường nhất định từ Star Lights. Cách làm của Chính Quốc chắc khác nào giáng một bạt tai vào mặt Derek trước giới truyền thông và các nghệ sĩ.

Nghĩ đến sự lạnh lùng, vô tình của anh ta trong truyền thuyết, nhớ tới ánh mắt uy nghiêm, lạnh lùng của người đàn ông mà mình nhìn thấy ở cửa toà án hôm ấy, ngón tay đang cầm tách cà phê của Chính Quốc không kìm được khẽ run lên.

Anh ta... sẽ không "đóng băng" mình chứ?

Linh cảm chẳng lành nhanh chóng biến thành hiện thực.

Đột nhiên điện thoại trên bàn đổ chuông, Chính Quốc nhấc điện thoại, nghe thấy một giọng nói lạ, trầm lắng và lạnh lùng.

" Là luật sư Điền phải không?".

" Đúng vậy". Chính Quốc có chút mơ hồ, đang cảm thấy khó hiểu thì nghe thấy người đàn ông ở đầu dây bên kia hạ giọng nói:" Xin chào, tôi là Derek".

Chính Quốc thấy sống lưng đông cứng, cái cổ vốn đã cứng đờ lại càng cứng hơn.

" Chào anh". Chính Quốc nghiêm túc nói:" xin hỏi anh tìm tôi có việc gì?".

" Anh Điền, cuối tuần này có thời gian không?".

" Tôi..."

Chưa nói xong đã bị ngắt lời:" Tôi muốn mời cậu ăn một bữa cơm".

" Tôi..."

" Đến lúc ấy tôi sai người đến đón cậu".

" Tôi..."

Đâu dây bên kia cúp máy. Có lẽ anh ta cho rằng một khi để Chính Quốc mở miệng thì sẽ rơi vào thế yếu, vì thế ngay cả cơ hội nói anh ta cũng không cho, trực tiếp đưa ra kết luận rồi cúp máy rất dứt khoát.

Chỉ là... đột nhiên anh ta mời ăn cơm, rốt cuộc là có ý đồ gì?

Chính Quốc có chút nghi hoặc, lẽ nào muốn bạt tai trả thù trực tiếp? Hay là uy hiếp, doạ dẫm, ép người ta thôi việc?

Tóm lại, đây là "bữa tiệc Hồng Môn", tránh được mồng một, không tránh được ngày rằm.

Chính Quốc bất lực nghĩ, lần này mình đúng là gặp hạn.

Có lẽ là hạn lớp không dể đối phó.

Vì cuộc điện thoại này mà suốt cả ngày, tâm trạng Chính Quốc không vui chút nào. Vừa mới xong một cụ kiện hao tổn thời gian sức lực, tạm thời Chính Quốc không muốn nhận vụ kiện khác. Sau khi gác lại tất cả các cuộc hẹn, cậu về nhà đúng giờ.

Trên đường về, cậu tiện thể vào siêu thị mua mỳ và rau. Về nhà là vào bếp, đun một nồ nước sôi, nấu một bát mỳ. Chính Quốc ăn rất ngon lành, lấp đầy dạ dày, coi như giải quyết xong bữa tối.

Tiêu Tinh thường nhận xét rằng:" Loại động vật ăn chay như Chính thật dễ nuôi".

Thực ra không phải Chính Quốc không thích ăn thịt. Chỉ là từ nhỏ sống với mẹ khiến cậu hình thành thói quen tiết kiệm, cóp nhặt, không yêu cầu cao về chuyện ăn uống. Bất kể ăn gì, chỉ cần no là được.

Có điều cậu rất thích ăn thịt kho tàu.

Cậu rất cảm tình với bút danh " Thịt Kho Tàu", vì thế một người không hứng thú lắm với võ hiệp như cậu mới click vào tiểu thuyết" Danh Kiếm" của thịt kho tàu, từ đó bị cuốn hút bởi văn phong dí dỏm, hài hước của anh ta, trở thành một fan ruột của tác giả này.

Thu dọn bát đũa xong, Chính Quốc bật máy tính. Trang chủ được mặc định là Thiên đường văn học. Chính Quốc nhanh chóng lướt qua trang chủ, tìm truyện trên các bảng phân loại. Khi lướt qua" bảng gạch ", đột nhiên cậu dừng lại.

Đứng đầu bảng gạch:" Dị thế du hiệp lục".

Tác giả: Thịt Kho Tàu.

Số lượng gạch bị ném : 1000 viên.

Cái tên thật là quen...

Đột nhiên cảnh tượng cậu mở trình duyệt web ném 999 viên gạch trong giấc mơ lai hiện lên trước mắt. Chính Quốc sững người, ngón tay cứng đờ click vào đường link của "Dị thế du hiệp lục", hàng chữ lớn màu đỏ ở góc phải bỗng chốc đập vào mắt.

" Sữa Chuối Của Quốc ném 999 viên gạch"

Chính Quốc suýt nữa thì ộc máu.

Hóa ra là thật!

Thì ra không phải là mơ, mình đã bỏ ra 999 tệ mua gạch ném tác giả mà mình thích nhất?!

Tâm trạng của Chính Quốc quả thực giống như sét đáng giữa trời quang.

Góc bên trái của trang đăng nhập hiển thị thông tin cá nhân ID của Sữa Chuối Của Quốc:

ID: Sữa Chuối Của Quốc.

Đẳng cấp: hội viên VIP cao cấp.

Số dư tài khoản: 1 điểm.

Mức độ thân mật của bạn và tác giả Thịt Kho Tàu: -999

Quan hệ giữa bạn và tác giả Thịt Kho Tàu: Không đội trời chung.

Chính Quốc lập tức nước mắt đầm đìa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top