Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

LIX

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến khi tọa đàm kết thúc, mọi người giải tán, trong trung tâm hoạt động trống rỗng chỉ còn lại Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh nói với Điền Chính Quốc qua micro: "Có muốn qua đây ôm không?"

"Muốn!" Điền Chính Quốc vui vẻ lao về phía Kim Thái Hanh, ôm chặt lấy anh.

Kim Thái Hanh tiếp được Điền Chính Quốc, hỏi cậu: "Về nhà nhé?"

"Về về về! Tối qua không có anh ôm em ngủ em tỉnh giấc rất nhiều lần." Điền Chính Quốc nhỏ giọng cằn nhằn.

Phòng tập nhảy phía sau trung tâm hoạt động, khi đi ngang qua bên trong đang phát tiếng nhạc, chắc là CLB hip-hop đang tập. Điền Chính Quốc thật sự muốn vào xem xem nhưng cậu và Kim Thái Hanh vừa cãi nhau vì chuyện này xong, mặc dù hòa giải rất nhanh nhưng cậu cũng không muốn lại vì chuyện này mà ầm ĩ khó chịu nên giả vờ như không thấy gì.

Kim Thái Hanh lại đột ngột dừng bước, nghiêng sang thấp giọng: "Điền Chính Quốc, vì sao lúc trước chúng ta lại cãi nhau?"

Điền Chính Quốc ngẫm nghĩ, "Vì em có chuyện nhưng không nói với anh."

Kim Thái Hanh nhéo mặt cậu, "Biết còn không đổi?"

Điền Chính Quốc tỉnh ngộ ra ngay, thành thật bày tỏ mong muốn của mình: "Kim Thái Hanh, em muốn đi xem họ tập, được không?"

"Được," Kim Thái Hanh đồng ý với một điều kiện bổ sung, "Nhưng trước tiên, chúng ta cần lập kế hoạch thời gian cho tốt."

Điền Chính Quốc suy nghĩ theo hướng của Kim Thái Hanh: "Từ giờ đến 6:30 em đến CLB tập, 6 rưỡi về nhà cùng anh, bảy rưỡi cơm nước xong xuôi rồi học từ bảy rưỡi đến chín rưỡi, chín rưỡi đi tắm, mười giờ làm tình, được không?"

Kim Thái Hanh nở nụ cười khích lệ, "Sau này tôi chỉ giám sát kế hoạch chứ không tham gia vào lập kế hoạch."

Điền Chính Quốc vui vẻ cười nói: "Kim Thái Hanh, anh thật tốt."

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc gần như là bay vào phòng tập, trước đây anh không biết hip-hop quan trọng với Điền Chính Quốc đến thế, bây giờ ngẫm lại là có thể hiểu được vì sao lúc đó Điền Chính Quốc phản ứng như vậy.

Thật ra anh vẫn khá bối rối, điều Điền Chính Quốc thích là một lĩnh vực anh hoàn toàn không hiểu, thậm chí cũng không thể ép mình hòa nhập vào đó, giống như lần đó anh đứng ở cửa nhìn Điền Chính Quốc được mọi người vây quanh nở nụ cười rạng rỡ trên mặt mà trong mấy ngày chiến tranh lạnh Kim Thái Hanh chưa từng được nhìn thấy, có lẽ vào khoảnh khắc đó anh đã mềm lòng rồi.

Mấy ngày đó Kim Thái Hanh luôn cảm nhận được tâm trạng tồi tệ của Điền Chính Quốc, đồng thời cậu cũng đối xử với anh lạnh lùng như kẻ thù giả tưởng, không nói lời nào cũng không làm tình, thậm chí còn không cười, Điền Chính Quốc của anh đã không còn sống động nữa.

Kim Thái Hanh khá phiền muộn, yêu đương với bạn trẻ là thế đó, làm bạn trai cũng đồng nghĩa với lo lắng như làm cha mẹ.

Điền Chính Quốc để Kim Thái Hanh chờ trong xe trước, nửa tiếng sau cậu mới rời đi, ai ngờ khi bước vào phòng tập thì hơn chục cặp mắt đổ dồn về phía cậu.

Thôi xong, cậu quên mất chuyện lần trước mình bị Kim Thái Hanh bắt đi trước mặt mọi người.

Điền Chính Quốc dựa vào gương nói với vẻ thâm trầm: "Tôi nói thật ra Kim Thái Hanh là chú út họ xa của tôi mọi người tin không?"

Mọi người: "..."

Trần Phương Thu Dương lúng túng mỉm cười giảng hòa cho Điền Chính Quốc: "Tôi tin, tin thật, Kim Thái Hanh là chú của ổng."

Điền Chính Quốc đi qua vỗ vai anh chàng, "Được lắm bro, cảm ơn ông nhưng ông diễn vụng về quá làm ảnh hưởng đến phát huy của tôi."

Mấy cô gái lúc thường chơi thân với Điền Chính Quốc bà tám: "Cuối cùng là sao vậy Điền Chính Quốc? Ông với Kim Thái Hanh có quan hệ gì?"

Điền Chính Quốc thấy không giấu nổi nữa đành nén cảm xúc, nghẹn ngào, "Thật ra tui và Kim Thái Hanh là cha con thất lạc từ lâu..."

Mấy em gái cạn lời thật sự, "Kim Thái Hanh có già thế đâu, ông nói anh em ruột còn chẳng quá đáng thế..."

Trần Phương Thu Dương điên cuồng xả với Confession-kun.

Điền Chính Quốc e hèm mấy tiếng, "Được rồi được rồi, không đùa nữa, để tôi thông báo với mọi người hai việc."

Cậu giơ một ngón ra: "Thứ nhất, tôi thích nam."

Giơ thêm ngón nữa, "Thứ hai, Kim Thái Hanh là nam."

Mọi người hít hà nổ bùm bùm, "Đù má Điền Chính Quốc ông nói thật hả?"

"Má nó tôi không nghe lầm chứ, Kim Thái Hanh? Ông với Kim Thái Hanh yêu nhau?"

"Chời má chuyện này lạ đời quá đó?"

Điền Chính Quốc nín thở diễn sâu, nặng nề nói ra ba chữ kinh điển: "Là thật đó."

"... Tui xỉu."

Mặt mọi người đứng đó như nuốt phải ruồi, nháo nhào muốn bới móc chuyện này nhưng lỗ hổng nhiều quá lại không biết bới từ đâu, có người nghẹn ra một câu: "Ít nhất cũng đừng là Điền Chính Quốc chứ?"

Điền Chính Quốc dựa vào gương nói chảnh chọe: "Tôi không thích nghe lời này nhá, tôi với Kim Thái Hanh tình đầu ý hợp trai tài trai sắc thì sao không thể là tôi?"

Chủ tịch nín bí mật cho cậu bao lâu nay cuối cùng cũng có thể mở miệng hỏi: "Tôi vẫn rất tò mò không biết hai người yêu nhau thế nào?"

Điền Chính Quốc cười e thẹn, vẽ vòng tròn trên gương, "Nghiêm túc mà nói thì là vừa gặp đã yêu."

Những người may mắn chứng kiến lần đầu họ gặp nhau: "..."

Chẳng lẽ ký ức của họ bị xóa tập thể á?

Đó là cảnh tượng ngọt ngào á?

Điền Chính Quốc suy nghĩ cảm thấy nên nói tốt cho Kim Thái Hanh vài cậu, "Ờ thì, thật ra thì anh dâu của mọi người tốt lắm, hôm nào mời mọi người ăn bữa cơm là biết."

Mọi người: "Không cần không cần, chỉ cần giáo sư Kim đừng chăm sóc đặc biệt là chúng tôi đội ơn rồi."

Dù sao thì chuyện này cũng không thể giải thích rõ ràng được, bọn họ chỉ có thể vờ như chưa từng nghe thấy, Điền Chính Quốc vẫn cứ là anh em của họ chứ không phải... vợ của thầy.

Nhưng, ngại cho you không đi tìm phiền phức thì phiền phức cũng tự tìm đến cửa thôi.

Buổi tập mới bắt đầu được một lúc, mọi người khó khăn lắm mới quên được chuyện này đi thì Kim Thái Hanh đứng ngoài gõ cửa, "Điền Chính Quốc có ở đây không?"

Điền Chính Quốc vẫy tay, cười ngọt ngào vô cùng, "Em ở đây này."

Mọi người chỉ ước mình mù mình điếc luôn cho rồi.

Nhưng Kim Thái Hanh vẫn còn thân phận giáo sư ở đó, làm như không nhìn thấy cũng không hay, vẫn có người chào anh: "Chào giáo sư."

Nụ cười của Kim Thái Hanh khiến mọi người cảm thấy như gió xuân, giống như một sư đoàn trưởng đến kiểm tra thôi chứ không phải người đảm nhận vai trò vợ của anh em mình.

Anh nắm tay Điền Chính Quốc, giọng ấm áp: "Cảm ơn các bạn đã quan tâm đến Điền Chính Quốc."

Chuyên ngành của chủ tịch không phải là kinh tế nên hoàn toàn không sợ Kim Thái Hanh, thản nhiên đặt tay lên vai Điền Chính Quốc: "Không có gì, tụi em cũng quen Điền Chính Quốc hơn một năm rồi, đều là anh em thân thiết cả, giáo sư không cần phải nhiều lời đâu."

Điền Chính Quốc điên cuồng dùng mắt ra hiệu với chủ tịch trẻ tuổi tràn đầy năng lượng nhưng anh chàng vẫn cười cà lơ phất phơ. Quả nhiên Kim Thái Hanh bình tĩnh hỏi anh chàng: "Bạn học này học chuyên ngành gì?"

Chủ tịch đắc ý: "Năm ba thiết kế."

Kim Thái Hanh lấy tay chủ tịch từ trên vai Điền Chính Quốc xuống, thuận thế kéo cậu vào lòng mình, cười nhẹ: "Vốn tôi còn chưa quyết định học kỳ tới sẽ dạy gì, nhưng giờ thì quyết rồi, thiết kế web Dreamweaver."

Điền Chính Quốc dựa vào lòng Kim Thái Hanh nhìn khuôn mặt tím ngắt của chủ tịch cười run người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top