Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

LVI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dọn đồ xong chưa?" Kim Thái Hanh hỏi cậu khi gặp nhau ở chỗ cũ.

"Ừa, quần áo thu đông ở đây rồi, còn xuân hè vẫn chưa."

Kim Thái Hanh khởi động xe, anh lái xe, Điền Chính Quốc dựa vào cửa sổ nghịch điện thoại, không biết đang xem cái gì thú vị thỉnh thoảng lại bật cười thành tiếng.

"Đang xem gì đấy?" Kim Thái Hanh hỏi.

Điền Chính Quốc vừa cười vừa nói: "Tóc Xanh gửi cho em video trong phòng tập, chủ tịch mới không biết huấn luyện thế nào nên tấu nói cho họ luôn."

Kim Thái Hanh không thể hiểu được niềm vui của Điền Chính Quốc nhưng vẫn phối hợp mỉm cười.

Lúc đầu Điền Chính Quốc vẫn còn đang vui vẻ cho đến khi Tóc Xanh gửi một tin nhắn cho cậu: Anh Điền, nếu ông ở đây thì hay rồi, ông không đến thấy không vui như trước kia.

Cậu không biết vì sao trong lòng cậu thấy rất khó chịu vì một tin này, vui vẻ vừa rồi trôi cả hết, khóe môi cũng không cong lên nổi.

Điền Chính Quốc khóa màn hình điện thoại dựa vào cửa sổ xe nhìn khung cảnh đang chuyển động bên ngoài, tâm trạng rất sa sút.

Kim Thái Hanh cảm thấy cậu có gì đó không ổn, hỏi: "Sao vậy, Điền Chính Quốc?"

Điền Chính Quốc ngẫm lại vẫn là lắc đầu, cậu sẵn sàng chia sẻ những chuyện khác với Kim Thái Hanh nhưng chuyện này thì khác, ở đây, cậu và Kim Thái Hanh là ở phe đối lập.

Cậu không nói, đương nhiên Kim Thái Hanh cũng sẽ không hỏi nhiều, hai người họ đều im lặng suốt quãng đường đi.

Về nhà, chuyện đầu tiên Điền Chính Quốc làm là cất quần áo vào tủ của Kim Thái Hanh, cậu vừa định làm thì Kim Thái Hanh đã nói: "Để quần áo tôi cất cho, trò đi làm bài tập của ngày hôm nay trước đi."

Cậu không biết sắp xếp quần áo nên chuyện này đương nhiên là để Kim Thái Hanh làm.

Điền Chính Quốc đến phòng làm việc của Kim Thái Hanh làm bài, cậu đã quyết tâm khôi phục điểm số trong học kỳ này, thậm chí ngay cả niềm yêu thích hip-hop cũng phải bỏ qua một bên, cho nên cậu chắc chắn phải làm nên cơm cháo.

Học được ba tiếng, Kim Thái Hanh gọi Điền Chính Quốc ra ăn tối.

Bầu không khí hôm nay giữa hai người họ hơi ngột ngạt, lúc Điền Chính Quốc không chủ động nói chuyện thì Kim Thái Hanh cũng không nói nhiều, anh có lòng muốn nói gì đó nhưng lại không biết mở miệng thế nào, nói cái gì nên đành thôi.

Cuối cùng, hai người ai bận việc nấy trong phòng làm việc, hơn mười giờ về phòng làm tình một lần, sau đó ôm nhau ngủ.

Rõ ràng là vẫn thế nhưng trong lòng Điền Chính Quốc thấy khó chịu, không muốn giao lưu với Kim Thái Hanh, lúc làm tình cũng nói rất ít.

Ngày hôm sau là thứ ba, ít tiết học, khi không có lớp Điền Chính Quốc đã hứa với Kim Thái Hanh là sẽ đến thư viện học, cuộc sống vẫn rất phong phú nhưng Điền Chính Quốc đứng ngoài nhìn nhóm chat trò chuyện sôi nổi, nói chuyện tầm phào gần đây giới hip-hop có chuyện gì, không hiểu sao trong lòng lại rất trống rỗng.

Tối về nhà với Kim Thái Hanh hai người vẫn rất ít giao tiếp, lúc làm tình trước khi ngủ không hiểu sao Kim Thái Hanh lại mang bao, Điền Chính Quốc muốn nói nhưng cậu lại không biết mở miệng thế nào.

Thứ tư Điền Chính Quốc nói một câu trong nhóm nhưng thật lâu cũng không ai để ý đến cậu, sau đó lại nhanh chóng bị tin khác đẩy lên.

Điền Chính Quốc sững sờ nhìn màn hình điện thoại, cậu chợt nhận ra, chẳng lẽ mình vừa từ bỏ thứ mà mình đã đổ nhiệt huyết hơn mười năm rồi sao?

Vẫn là thứ tư, buổi chiều sau khi hết tiết một, Tóc Xanh đã tìm cậu nói họ định tham gia cuộc thi nhảy đường phố được tổ chức trong thành phố, hỏi Điền Chính Quốc có muốn cùng tham gia không.

Lúc đầu Điền Chính Quốc nói không, gửi tin xong thì thấy một bài đăng trên confession:

Confession-kun, giúp tôi với!

Tôi có một người bạn, sau khi yêu đương với bạn trai thì rút ra khỏi nhóm đang chơi với chúng tôi, xin hỏi tôi nên làm gì?

Bên dưới đáp một loại: Đừng vì yêu mà đánh mất chính mình!

Điền Chính Quốc nghiến răng nhắn tin cho Tóc Xanh: Thôi, vừa nãy xem như tôi nói bừa đi, giải hip-hop tính luôn tôi.

Điền Chính Quốc bắt đầu cuộc sống sáng tu chiều hú.

Bề ngoài, cậu dồn tâm huyết vào việc học nhưng thực chất tâm trí vẫn hướng về hip-hop.

Buổi chiều Kim Thái Hanh vẫn đón cậu vào giờ cố định vì vậy cậu không thể động tay động chân vào thời gian này, chỉ còn cách lén dùng thời gian đã hứa đến thư viện bí mật đến phòng tập.

Đã lâu lắm rồi cậu mới sảng khoái đổ mồ hôi đầm đìa trước gương lớn, cũng lâu lắm rồi cậu mới có cảm giác toàn thân tỏa sáng.

Điền Chính Quốc thật sự rất thích hip-hop, dù là Locking, Popping, Breaking hay Hip-Pop, một khi âm nhạc bắt đầu thì cơ thể cậu đã lẳng lặng uyển chuyển theo nhạc, hoàn toàn đi quên tất cả những chuyện phiền lòng.

Cậu thích cảm giác nhiệt huyết sôi trào, thích mồ hôi và tiếng thở — dù điều đó là trên giường hay là nhảy.

Tuy mỗi lần đóng cửa phòng tập là mỗi lần Điền Chính Quốc cảm thấy tội lỗi nhưng lần sau cậu vẫn hòa mình vào âm nhạc và quên hết mọi thứ.

Trưa thứ năm thứ sáu cậu phải đến gặp Kim Thái Hanh nên không thể đến phòng tập nhảy, thứ bảy chủ nhật ở nhà làm bài cả ngày nên Điền Chính Quốc phải giả vờ chịu đựng, đến thứ hai cuối cùng cũng có thể giải phóng bản thân.

Thế là trong mấy ngày kế tiếp, về cơ bản, hễ cứ rảnh là cậu chạy đến phòng tập, khi Kim Thái Hanh hỏi cậu đang làm gì cậu sẽ trả lời đang ở thư viện, dù sao thì Kim Thái Hanh cũng không thể bắt cậu ở thư viện được.

Giữa Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh ngày càng ít giao tiếp, tất cả sự chú ý của cậu đều tập trung vào nhảy, thậm chí suốt hai đêm ròng họ còn không làm tình.

---------

Vào buổi trưa của một ngày thứ năm khác, Điền Chính Quốc nói với Kim Thái Hanh hôm nay cậu bận sẽ không đến văn phòng gặp anh, sau đó chạy đến phòng tập với chủ tịch và mấy người khác.

Mấy ngày nay đời sống tình dục của Điền Chính Quốc không được hài hòa cho lắm, cậu đành dùng hết sức lực này vào phòng tập, biên một đoạn độc tấu giữa các động tác vũ đạo, thậm chí Điền Chính Quốc còn thực hiện một động tác Breaking có độ khó cao.

Mấy người bên cạnh huýt sáo, Tóc Xanh hét lên: "Anh Điền đỉnh của chóp!"

Điền Chính Quốc được khen đến lâng lâng cả người, người cậu nóng hổi đổ đầy mồ hôi thế là cậu dứt khoát trở tay cởi áo, mồ hôi đọng lại trên một lớp cơ mỏng trông rất hoang dã, chọc cho mấy em gái ồn ào hét tên Điền Chính Quốc.

Cậu đang đắm chìm trong niềm vui được mọi người hò hét thì tân chủ tịch chợt kêu cậu: "Điền Chính Quốc, hình như điện thoại của ông đang đổ chuông đấy."

Điền Chính Quốc tạm dừng nhạc đi qua một góc nghe điện thoại, là Kim Thái Hanh.

Tóc Xanh đứng bên nói với chủ tịch: "Chắc là anh dâu gọi điện kiểm tra đây mà."

Chủ tịch: "Tôi xin chú làm ơn đừng gọi Kim Thái Hanh là anh dâu, tôi nổi da gà da vịt cả rồi."

Điền Chính Quốc ổn định nhịp thở rồi mới bắt máy.

"Ừm, em đang ở ngoài thư viện, mới ăn xong."

"Không đến gặp anh, em đang chăm chỉ học bài, tối nay chúng ta làm tình nhé, ngoan nào."

Điền Chính Quốc nói vài câu chiếu lệ rồi cúp máy, nhanh chóng tham gia vào trong đội.

"Hay là tôi solo đoạn kia, đừng bấm, vẫn chưa quẩy xong đâu." Điền Chính Quốc hét lên với người chỉnh âm thanh.

Mọi người xung quanh bị cậu chọc cho cười, nhìn Điền Chính Quốc biểu diễn như một con công đực xòe đuôi, tiếng hò hét tiếng huýt suýt cao lên, khen cho Điền Chính Quốc quên hết tất cả.

Nhảy Breaking cần nhiều lực cánh tay và eo nhưng đây lại là ưu thế của Điền Chính Quốc, bản thân cậu có hơn mười năm kỹ năng cơ bản, hơn nữa gần đây cơ thể cậu còn được tình dục tôi luyện cho mềm dẻo hơn, sức mạnh được kiểm soát rất tốt, mỗi một động tác đều ăn theo nhịp, hoàn toàn đi theo tiết tấu của nhạc, những người có mặt ở đây không ai là không cổ vũ.

Phần của Điền Chính Quốc sắp kết thúc, bình thường cuối cùng sẽ kết thúc bằng một tác có độ khó cao nhưng lần này cậu đá người lên lại đột ngột gục xuống giữa chừng.

Cậu nhìn thấy Kim Thái Hanh đứng ở cửa, mỉm cười nhìn mình.

Tất cả mọi người trong phòng tập sững cả ra, thật lâu sau mới có người nhớ tới việc tắt nhạc.

Điền Chính Quốc đứng gục đầu như một đứa trẻ làm sai, chột dạ kêu: "Giáo... giáo sư Kim."

Kim Thái Hanh bước từng bước về phía Điền Chính Quốc, trước khi nói chuyện với Điền Chính Quốc thì nói với mọi người khác trước: "Xin lỗi, mọi người có thể tiếp tục, tôi đến tìm Điền Chính Quốc."

Tóc Xanh đánh liều: "Giáo sư Kim, cậu ấy bị em lừa đến, đừng trách cậu ấy."

Kim Thái Hanh cười khẽ: "Trông tôi giống đến hỏi tội lắm à?"

Trước mặt nhiều người nhưng anh vẫn nắm tay Điền Chính Quốc một cách công khai, nói với mọi người: "Xử lý chút chuyện nhà, hi vọng không làm phiền đến mọi người."

Nói xong, anh dẫn Điền Chính Quốc đi ra ngoài khiến cho mọi người trong phòng tập ngoài hai người biết chuyện kinh ngạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top