Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

LXXI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh không ngờ rằng ngàn lần đáng tin lại vì một lần bất tin này đã gây ra thảm họa.

Anh vừa nắm tay Điền Chính Quốc ra khỏi nhà ga đã đụng phải một người phụ nữ trung niên.

Sở dĩ anh biết người đó là ai hoàn toàn là vì Điền Chính Quốc vừa thấy chị đã hoảng hốt buông tay anh ra.

Biểu hiện của Kim Thái Hanh rất bình tình, anh bước đến trước mặt người phụ nữ đang sững sờ, "Chị là mẹ của Điền Chính Quốc nhỉ?"

Mẹ của Điền Chính Quốc, chị Lưu, vô thức đưa tay về phía anh, được đối phương lễ nghi đầy đủ nhẹ nhàng nắm lấy rồi hỏi: "Anh là?"

Điền Chính Quốc muốn giải thích đây là giảng viên của mình nhưng cuối cùng thì bị Kim Thái Hanh nói trước.

"Xin chào, tôi là giáo sư của Điền Chính Quốc."

Chị vừa định thở một hơi, Điền Chính Quốc cũng tưởng việc đến đây là hết nhưng Kim Thái Hanh lại bổ sung: "Và là chồng chưa cưới."

Điền Chính Quốc: "???"

Chị Lưu: "Hả?"

Chị Lưu là một phụ nữ truyền thống trong một gia đình truyền thống, điều quá nhất chị từng làm trong đời là quan hệ với nam sinh cũng là ba của Điền Chính Quốc khi 16 tuổi, 18 tuổi kết hôn, sinh Điền Chính Quốc, ba mươi ba tuổi không chịu được nữa ly hôn với chồng cũ.

Chị không thể chấp nhận việc con mình cặp kè với đàn ông và còn là giáo sư của con mình, thậm chí chỉ kém chị và chồng cũ 6 tuổi.

Dù thế nào, Kim Thái Hanh vẫn đưa chị về nhà mình, mặc dù dọc đường chị vẫn khó chịu với anh.

Để làm dịu bầu không khí trên bàn ăn, Điền Chính Quốc chủ động nói chuyện với mẹ: "Mẹ, sao tự nhiên mẹ lại đến đây vậy?"

Chị Lưu vẫn còn giận nhưng Điền Chính Quốc hiếm khi mở lời nên chị vẫn đáp: "Con học đại học lâu vậy rồi mẹ vẫn chưa đến trường thăm con, mấy ngày nay nhà máy không bận nên xin nghỉ."

Điền Chính Quốc vẫn không biết tiếp tục chủ đề thế nào, cậu đá chân chân Kim Thái Hanh dưới gầm bàn ra hiệu anh nhân cơ hội thể hiện đi.

Kim Thái Hanh nhận ám chỉ, đẩy mắt kính: "Gần đây toàn bộ thị trường kinh tế không được khởi sắc lắm, lợi ích kinh tế giảm sút đáng kể, thu nhập của nhà máy giảm dẫn đến sản xuất dư thừa."

Chị Lưu đờ ra nhỏ giọng hỏi Điền Chính Quốc: "Cậu ta nói gì vậy?"

Điền Chính Quốc: "... Con cũng không biết."

Lúc này rồi Kim Thái Hanh còn mắc bệnh nghề nghiệp hả!

Bế tắc mất một lúc, chị Lưu vẫn bày tỏ thái độ: "Giáo sư Kim, mặc dù tôi biết thầy rất xuất sắc nhưng Điền Chính Quốc nhà chúng tôi thật sự không với tới được gia thế và trình độ cỡ thầy. Nhà chúng tôi chỉ là công nhân, tôi và chú của Điền Chính Quốc chỉ là đi làm công, thật sự không xứng với thành phần tri thức như thầy."

Kim Thái Hanh nhíu mày, "Chị Lưu, bây giờ đã là thế kỷ 21 rồi."

"Tôi hiểu ý của anh nhưng dù cho bao nhiêu thế kỷ nữa thì cũng vậy thôi. Đầu tiên, tôi không quan tâm hai người nam cặp kè với nhau có hợp hay không, chỉ nói về thân phận, dù bây giờ anh không chê Điền Chính Quốc thì sau này thì sao?"

"Sau này cũng vẫn vậy." Kim Thái Hanh nói.

Chị Lưu vốn ôn hòa nhưng khi nói đến con trai, giọng điệu vẫn nghiêm túc, "Đàn ông ở độ tuổi anh yêu đương với mấy cô bé cậu trai đơn giản chỉ là vì mới lạ. Tôi gặp chuyện này nhiều rồi, chưa kể Điền Chính Quốc vẫn chưa ra trường, bây giờ anh thích nó hoạt bát nhưng sau này ra xã hội rồi, trở nên khéo đưa khéo đẩy như những người khác thì anh còn thích nó không?"

Kim Thái Hanh bỗng đứng dậy, lúc này anh đang cau mày tỏ vẻ không hài lòng.

"Chị Lưu, tôi tôn trọng chị vì chị là mẹ của Điền Chính Quốc," Anh nói, "Tôi không muốn nói thẳng sự thiếu quan tâm chăm sóc Điền Chính Quốc của chị nhưng từ trước đến nay em ấy không ăn hành gừng tỏi chị có biết không? Em ấy không ăn ớt xanh chị biết không? Em ấy không ăn mỡ, không các loại da gà vịt, không ăn cá sông, không ăn lá bản to, không ăn nội tạng động vật, không cà rốt cần tây, không rau quả họ mù tạt, không nước cốt gà vì mùi lạ, những chuyện này chị có biết không?"

Lần này không chỉ mẹ Điền Chính Quốc bị sốc mà ngay cả bản thân cậu cũng kinh ngạc vô cùng.

Cậu chỉ thuận miệng nói nhưng Kim Thái Hanh lại nhớ không sót chữ nào.

Anh nói tiếp: "Sự chân thành và nhiệt tình là điều thu hút tôi nhất ở Điền Chính Quốc. Bất cứ ai thân quen với với em ấy cũng sẽ bị lây nhiễm bởi sự lạc quan đó. Bao nhiêu năm thiếu vắng tình cảm gia đình nhưng em ấy vẫn sống tính cực. Rất nhiều người đều có hai mặt, vừa tươi cười vừa đâm sau lưng nhưng Điền Chính Quốc lại khác, chính em ấy phát sáng, tôi tin chắc rằng bất kể sau này em có gặp phải điều gì thì vẫn có thể là mình, đây là toàn bộ lý do tại sao tôi thích em ấy."

Cuối cùng Kim Thái Hanh còn rất mạnh mẽ: "Tôi có thể chăm sóc Điền Chính Quốc tốt hơn chị dù là về cuộc sống hay giáo dục, nếu chị vẫn quan tâm đến Điền Chính Quốc thì nên giao em ấy cho tôi."

Chị Lưu học không cao nên ngay cả lời phản bác cũng không thốt ra được, người đàn ông trước mặt còn hiểu con trai chị hơn chị.

Chị còn gì để nói nữa, tất cả ngôn từ đều vô nghĩa khi đối mặt với sự thật.

Kim Thái Hanh thuê một phòng khách sạn cho chị Lưu để chị suy nghĩ.

Tối đó khi Điền Chính Quốc nằm trên giường rồi vẫn chưa tỉnh người lại, cuộc nói chuyện khí thế vừa nãy của Kim Thái Hanh không chỉ khiến mẹ cậu choáng váng mà còn khiến cho cậu mơ màng.

Cậu ôm Kim Thái Hanh thật chặt: "Hanh Hanh, sao anh tốt với em vậy hở?"

Kim Thái Hanh nhìn cậu cười dịu dàng, "Vì hai mươi năm trước của Điền Chính Quốc của anh không được yêu thương nên bây giờ anh bù lại."

Điền Chính Quốc cảm động đến mức cứ dụi dụi vào người anh.

Điều những đứa trẻ khác có, bây giờ cậu cũng có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top