Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

LXXIX

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại truyện: Cho nên là... Điền Chính Quốc sinh một đứa con gái cho Kim Thái Hanh?

---------

"Này, nghe nói gì chưa? Hôm nay Kim Thái Hanh lên lớp dẫn theo một đứa bé đó, ai cũng nói đó là con gái của thầy ấy."

"Ôi đệt? Thật hả?"

"Tui tui tui! Tui thấy cô bé đó rồi, dễ thương lắm, nhưng sao cứ có cảm giác... giống giống Điền Chính Quốc á?"

"Chờ đã... vậy là Điền Chính Quốc sinh con gái cho giáo sư Kim hả?"

Lời bàn tán dừng ở đó, mọi người hai mắt nhìn nhau.

"Không có... chuyện vậy chứ..."

— Điền Chính Quốc nghe từ xa: "..."

Sao mấy cái người này bàn chuyện của người ta mà không biết tránh xa chính chủ gì hết vậy?

Cậu dọn sách vở đi về phía văn phòng của Kim Thái Hanh.

Gần đây mẹ cậu và cha dượng cần về quê lo chút chuyện, không tiện dẫn em gái của Điền Chính Quốc theo, chưa kể nhà trẻ còn đang nghỉ hè nên là mang cô bé con qua gửi nhờ chỗ cậu và Kim Thái Hanh.

Tên cô bé là Trịnh Tinh Hanh, trùng hợp sao giống với tên của Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc vốn đã giống mẹ lắm rồi nhưng không ngờ Trịnh Tinh Hanh lại càng giống hơn, như đúc cùng một khuôn ra, khi cả hai đứng cùng nhau thì chẳng khác gì anh em cùng cha cùng mẹ.

Trịnh Tinh Hanh năm tuổi, đang vào lúc nghịch ngợm nhất, khi Điền Chính Quốc mở cửa bước vào văn phòng thì thấy cô bé con đang nắm tóc Kim Thái Hanh chà đạp đủ kiểu.

Cậu bật cười thành tiếng, chế nhạo anh không chút lưu tình: "Kim Thái Hanh, cuối cùng cũng có người anh không thu phục được hả?"

Nhìn giáo sư Kim ngày thường không nhiễm bụi trần giờ đây áo nhăn đầu rối, thậm chí cả cặp kính còn treo xiêu vẹo trên mũi, trông cực kỳ thê thảm.

Trịnh Tinh Hanh vừa thấy Điền Chính Quốc là ngoan ngoãn ngay, bò xuống người Kim Thái Hanh, vừa chạy đến chỗ cậu vừa nói bằng giọng bơ sữa: "Anh ơi! Muốn được anh ôm!"

Điền Chính Quốc đưa tay bế cái bịch sữa nhỏ, nhẹ nhàng bồng lên vai.

Làm một thanh niên tốt thời đại mới, Điền Chính Quốc luôn ra oai trước mặt Kim Thái Hanh, dịu dàng nhẹ nhàng trước mặt em gái, cậu ôm bé dỗ dành, còn đổi trắng thay đen: "Có phải ổng bắt nạt em không?"

Trịnh Tinh Hanh hừ mũi, khuôn mặt ú nu vùi sâu vào cổ anh mình, nhỏ giọng: "Em không thích ổng!"

Trẻ con không nói lý lẽ, thích ai ghét ai cũng không cần lý do, đơn giản là hợp nhãn từ cái nhìn đầu tiên.

Điền Chính Quốc cười phụt thành tiếng, cố ý hỏi Kim Thái Hanh: "Em thấy hình như anh không được trẻ con thích cho lắm?"

Bây giờ Kim Thái Hanh mới chỉnh cà vạt bị vẹo, đeo kính ngay ngắn, quay về dáng vẻ lịch lãm như ngày thường.

"Tôi thật sự không có kinh nghiệm chăm trẻ con." Anh nói.

Điền Chính Quốc chậc, bày tỏ kinh thường với lời đe dọa tối qua không sinh con cho anh thì không được xuống giường của Kim Thái Hanh.

Cậu thả Trịnh Tinh Hanh xuống, lặng lẽ ghé sát vào tai anh nói: "May mà em không sinh được, bằng không ngày nào nhóc Điền cũng phiền chết anh."

Lúc này Kim Thái Hanh lại rất bình tĩnh, "Nếu em sinh được, mười nhóc Điền cũng không thành vấn đề."

Điền Chính Quốc giận dữ trừng mắt nhìn Kim Thái Hanh.

Trịnh Tinh Hanh thấy hai người thì thầm to nhỏ không để ý đến mình thì quấy lên, kéo áo Điền Chính Quốc muốn cậu dẫn ra ngoài chơi.

Nhưng chút nữa Điền Chính Quốc còn có lớp, bây giờ chỉ tận dụng 20 phút nghỉ giữa tiết đến dỗ dành em gái mình, nào có nhiều thời gian để dẫn bé đi chơi.

Cậu ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: "Hanh Hanh ngoan, chờ anh tan học rồi lại chơi với em được không?"

Trịnh Tinh Hanh và Kim Thái Hanh cùng đáp: "Được."

Giọng trẻ con nhỏ, bị giọng của Kim Thái Hanh mất nết che mất, thế là đỏ mắt nói: "Em mới là Hanh Hanh!"

Kim Thái Hanh còn thật sự không biết ngại nghiêm túc nói với bé: "Nhưng tôi cũng là Hanh Hanh."

Trịnh Tinh Hanh tức giậm chân, nói loạn cả lên, "Con mới là Hanh Hanh! Chú không phải! Đây là anh của con! Không phải anh của chú!"

Điền Chính Quốc bên cạnh cười như điên.

Kim Thái Hanh ngồi xuống, bắt đầu tẩy não cho mầm non: "Tên chỉ là một danh hiệu, trên thế giới có rất nhiều người tên là Hanh Hanh nhưng Điền Chính Quốc thì khác, Điền Chính Quốc chỉ là của một mình tôi."

Trịnh Tinh Hanh bị những lời này làm sững ra, nước mắt cũng nín ngược trở lại, nói không tin nổi: "Nhưng... đó là anh trai của con..."

Cha mẹ của bé chỉ nói với bé rằng Kim Thái Hanh là họ hàng bên nội của Điền Chính Quốc. Ở tuổi của Trịnh Tinh Hanh vẫn không thể hiểu được tại sao hai người đàn ông có thể ở bên nhau, có lẽ chờ cô bé lớn hơn rồi thì có thể hiểu.

Điền Chính Quốc thu lại vẻ đùa giỡn của mình, nghiêm túc: "Được rồi, đừng nhồi cho con bé mấy suy nghĩ quái đản nữa, em lên lớp trước, hai người hòa thuận với nhau đó."

Trịnh Tinh Hanh giơ tay be bé lên: "Muốn anh hun!"

Điền Chính Quốc hôn nhẹ lên má em.

Ai ngờ Kim Thái Hanh cũng quấy theo, ngăn Điền Chính Quốc lại nhỏ giọng nói: "Anh Quốc Quốc, tôi cũng muốn hôn."

"Kim Thái Hanh, nhặt liêm sỉ lên!"

Cậu nói là nói thế nhưng vẫn thừa dịp Trịnh Tinh Hanh không chú ý nhón chân đặt một nụ hôn khẽ lên môi Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh không để nụ hôn rời khỏi, anh đưa tay ôm cậu vào lòng mình, đưa môi lưỡi vào khuấy đảo một phen.

"Được rồi, nhanh đi học đi." Anh nói.

Điền Chính Quốc đỏ hồng lỗ tai buông lời hung ác, "Anh xem tối nay em trị anh thế nào!"

Chờ Điền Chính Quốc đi rồi, Kim Thái Hanh gọi Trịnh Tinh Hanh vẫn luôn ngồi nghịch vẽ, còn dịu giọng hỏi: "Quý cô Trịnh Tinh Hanh, sẵn sàng nể mặt đi ra ngoài chơi không?"

Trịnh Tinh Hanh hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì, chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy cúi đầu phớt lờ anh.

Kim Thái Hanh nói "được rồi", xong đưa bàn tay to của mình bồng cô bé vác lên vai.

Lần này Trịnh Tinh Hanh vừa sợ vừa hưng phấn, bé chưa bao giờ được ngồi cao thế này, hình như... hình như còn cao hơn khi được anh trai bế.

Nhưng bé con vẫn lầm bầm vừa khóc vừa gào, "Con muốn xuống! Con không muốn chú ôm!"

"Vậy tôi thả con xuống thật nhé?"

"..." Im ru.

Anh vác Trịnh Tinh Hanh ra vườn hồng đi dạo, lúc này hoa đang nở rộ, sắc màu rực rỡ, thật sự rất đẹp.

Khi Trịnh Tinh Hanh được thả xuống thì hai mắt đã lấp la lấp lánh, hít ngược một hơi nhỏ giọng hô "Wow".

"Hoa hồng đẹp không?" Kim Thái Hanh hỏi bé.

Kết quả là Trịnh Tinh Hanh lại bỗng xụ mặt, nghiêm túc nói: "Xấu quắc!"

"Hử? Tôi vốn còn định tặng con một đóa."

Cô bé con mất bình tĩnh ngay lập tức, xoắn xuýt cả mặt.

Khi bé còn đang không biết làm sao, Kim Thái Hanh đã lấy ra một bông hồng nở rộ như có phép thuật, gai trên đó đã được nhổ hết, thậm chí còn được cột cả ruy băng.

Trẻ con ngây thơ còn tưởng Kim Thái Hanh có phép thuật, nhận hoa nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn xoắn xuýt.

"Thích không?" Kim Thái Hanh dịu giọng.

"Không thích! Thấy ghét!"

Kết quả là người nói ghét vẫn còn cầm chặt hoa cho đến khi Điền Chính Quốc tan học.

Điền Chính Quốc thấy thì hỏi: "Kim Thái Hanh tặng em à? Thích thế hả."

Bé con bĩu môi: "Không thích! Ghét muốn chết luôn!"

Điền Chính Quốc bị cô bé chọc cười, ôm vai Kim Thái Hanh: "Trẻ con bây giờ sắp thành tinh hết rồi."

Ai biết Trịnh Tinh Hanh thấy hai người họ ôm ấm nhau lại ghen tị, đẩy hai người ra, hung dữ nói với Kim Thái Hanh: "Con không muốn chú chạm vào anh con!"

Điền Chính Quốc bị đẩy ra cũng sững sờ, vẫn chưa kịp phản ứng là chuyện gì đang xảy ra.

Khi lên xe rồi Trịnh Tinh Hanh vẫn còn giận dỗi không cho Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh nói chuyện với nhau, cũng không cho hai người giao lưu ánh mắt với nhau, bảo vệ anh trai mình kỹ ơi là kỹ.

Điền Chính Quốc rất đắc ý, thừa lúc cô bé không chú ý khoe khoang với Kim Thái Hanh: "Anh thấy em biết chăm trẻ con chưa."

Kim Thái Hanh cười khẽ, không nói gì.

Tối tắm xong, Điền Chính Quốc đang định nhào vào Kim Thái Hanh thì chợt nghe có tiếng sột soạt ngoài cửa, cậu cố chịu cơn hừng hực trong người đi ra xem thì thấy Trịnh Tinh Hanh đang quanh quẩn ở ngoài.

Điền Chính Quốc thở dài, xem ra hôm nay cậu không có cơ hội cho Kim Thái Hanh thấy sự lợi hại của mình rồi.

Thế là Trịnh Tinh Hanh ngủ ở giữa hai người bọn họ, nửa đêm còn gác chân lên bụng Điền Chính Quốc làm cậu bị đè đến tỉnh cả giấc.

Cậu mở mắt ra và thấy Kim Thái Hanh cũng đang to mắt nhìn mình.

Tối lửa tắt đèn, nhìn nhau tóe ra lửa.

Điền Chính Quốc mang dép đi ra ngoài trước, Kim Thái Hanh cũng ăn ý theo sát phía sau, cùng khóa cửa lại cho chắc.

Sô pha, phòng ăn, cửa sổ sát sàn, Điền Chính Quốc nhanh chóng quét mắt, cuối cùng im lặng lên sô pha bắt đầu cởi đồ.

Chưa có lần nào hai người làm tình như đi ăn trộm thế này, cả quá trình không dám trao đổi một lời, chỉ cắm đầu làm, làm sướng cũng không dám rên rỉ.

Hôm nay, chỗ Kim Thái Hanh chứa nguyên một vãi giấm, suýt chút nữa ụ cho Điền Chính Quốc mất hồn.

Kim Thái Hanh đưa Điền Chính Quốc đi tắm, mặc quần lót áo ngủ cho cậu, cuối cùng bế cậu về giường như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cả buổi trời như thế Trịnh Tinh Hanh cũng tỉnh dậy, dụi mắt nói mơ màng: "Không được... đụng vào anh tui."

Điền Chính Quốc bị hành chỉ còn nửa cái mạng không có sức dỗ cô bé, cuối cùng giao cho Kim Thái Hanh vỗ lưng dỗ: "Mau ngủ đi, mai còn phải bay."

Anh xoay người xuống giường nhưng chợt cảm thấy phía sau có một lực rất nhỏ túm lấy góc áo của mình.

Sức lực đó chỉ thoáng qua như thể ảo giác.

Cuối cùng Trịnh Tinh Hanh cũng được cha mẹ đón đi, cả Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc thở phào một hơi.

Có trẻ con trong nhà thật sự không dám quan hệ công khai, mấy ngày nay nhịn muốn gần chết.

Điền Chính Quốc thở dài: "May mà chúng ta không sinh được."

Kim Thái Hanh bày tỏ đồng ý.

Sau khi Trịnh Tinh Hanh về nhà Điền Chính Quốc vẫn không thấy mẹ mình nói gì, lúc đầu hai người đều nghĩ chuyện này đã xong nhưng ai ngờ một tháng sau Trịnh Tinh Hanh lại ngột đột lấy điện thoại của mẹ gửi tin nhắn thoại cho Kim Thái Hanh:

"Thật ra hoa hồng chú tặng con đẹp lắm."

Điền Chính Quốc ở cạnh nghe thấy thì hiểu ngay.

Thích ai thì nhắm vào người đó, hóa ra em gái cậu thích Kim Thái Hanh nhất!

Tối đó, Kim Thái Hanh mua một bó hoa hồng thật to, nấu cả bàn đồ ăn, cực khổ cày cấy trên giường đến nửa đêm mới dỗ được Điền Chính Quốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top