Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

LXXXII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại truyện: Điền Chính Quốc bị bệnh.

---------

Mặc dù Điền Chính Quốc có sức khỏe tốt và bền nhưng con người ăn ngũ cốc thì cớ nào lại không bị bệnh.

Nguyên nhân của sự việc này là do Điền Chính Quốc vừa trở thành chủ tịch CLB, ngày nào cũng bận rộn với đủ thứ mọi việc, hơn nữa còn phải chuẩn bị cho kỳ thi cấp 8, ngày nào cũng phải ngồi máy tính cả ngày, quên cả uống nước quên cả đi tè, còn thường xuyên thức đêm. Và hậu quả là một đêm nào đó hai bên hông của cậu vừa đau vừa trướng, bụng dưới cũng khó chịu, lúc đầu nghĩ chịu chút rồi cũng qua nhưng hơn nửa đêm thì cơn đau càng ngày càng trầm trọng, túa mồ hôi lạnh ròng ròng.

Kim Thái Hanh phải đi công tác nửa tháng, ba ngày nữa mới về, Điền Chính Quốc chịu một lúc rồi vẫn lấy điện thoại gọi cho anh.

Mặc dù là nửa đêm nhưng không ngờ Kim Thái Hanh lại bắt máy rất nhanh, không thể hiện chút khó chịu nào khi bị đánh thức, câu đầu tiên đã hỏi: “Sao vậy Điền Chính Quốc?”

Vừa nghe thấy giọng ấm áp của anh, Điền Chính Quốc đã không kìm được sự tủi thân trong lòng, cộng thêm mấy ngày nay cô đơn nhung nhớ làm cậu rưng rưng nước mắt, thút tha thút thít: “Kim Thái Hanh… em đau quá…”

Người bên kia điện thoại ngồi dậy ngay lập tức: “Đau ở đâu? Có phải ruột thừa không?”

Điền Chính Quốc đau đến cuộn người trong chăn run rẩy, hít mũi: “Hai bên eo, bụng dưới nữa.”

Điền Chính Quốc có thể nghe rõ tiếng ma sát của quần áo và tiếng thở gấp gáp của người đàn ông nhưng bây giờ Kim Thái Hanh đang ở một thành phố khác cách xa hàng trăm cây số, anh không thể về ngay lập tức được, chỉ có thể vừa mặc quần áo vừa ở cạnh an ủi Điền Chính Quốc: “Bây giờ anh sẽ liên lạc với thầy Trần đưa em đến bệnh viện rồi bay về chuyến sớm nhất. Ngoan, đừng sợ, nằm trên giường chờ.”

Lời anh nói như có ma lực, Điền Chính Quốc cảm thấy bớt đau hơn, ngoan ngoãn dạ vâng.

Khoảng 15 phút sau, thầy Trần chạy đến chở Điền Chính Quốc đến phòng cấp cứu.

Hiếm khi Điền Chính Quốc ỉu xìu thế này, đôi mắt không còn lấp la lấp lánh, sắc mặt tái nhợt, ngay cả thầy Trần nhìn thấy còn phải đau lòng chứ đừng nói chi là Kim Thái Hanh.

Kết quả kiểm tra được là, viêm tuyến tiền liệt cấp, khi bác sĩ nói Điền Chính Quốc đỏ rần cả mặt.

May thay thầy Trần đứng ở ngoài chờ không biết người bên trong đang nói gì, bằng không Điền Chính Quốc lại muốn đi đầu thai lần nữa.

Bác sĩ nói cho cậu biết, bệnh này có thể là do sinh hoạt tình dục quá độ hoặc do ngồi lâu không uống nước và thức khuya.

Đương nhiên Điền Chính Quốc nằm ở vế sau, cậu và Kim Thái Hanh đã hơn mười ngày không gặp thì lấy đâu ra sinh hoạt tình dục quá độ được.

Chưa kể sau khi làm tình với Kim Thái Hanh xong anh luôn tắm rửa sạch cho cậu, hoàn toàn không có khả năng lây nhiễm, căn bệnh này hoàn toàn là do Điền Chính Quốc mà ra.

Muốn chữa cũng đơn giản, viêm cấp đến nhanh khỏi cũng nhanh, chỉ cần truyền nước là được.

Sau khi lo ổn thỏa xong thầy Trần rời đi trước, Điền Chính Quốc nằm một mình trên giường bệnh truyền nước. Giờ này bệnh nhân khác trong bệnh viện đã ngủ cả rồi, không gian im ắng đến rợn người, Điền Chính Quốc nhìn trần nhà trắng toát thầm nghĩ đây là lần đầu tiên mình ở lại bệnh viện qua đêm.

Truyền hết bình nước đầu tiên, y tá đến thay một bình khác, Điền Chính Quốc rõ ràng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, không còn cảm giác khó chịu nữa.

Thế là cậu chìm vào giấc ngủ chập chờn.

Trong lúc đó y tá đến thay bình thứ ba rồi lại đến rút kiêm cho cậu, khi Điền Chính Quốc bị tiếng bước chân đánh thức lần nữa thì không thấy y tá đâu cả mà là nhìn vào đôi mắt đầy đau lòng của Kim Thái Hanh.

Nếu không có Kim Thái Hanh ở bên cạnh thì Điền Chính Quốc là một chàng hảo hán nhưng khi anh vừa tới thì cậu lập tức trở thành bé khóc nhè, nước mắt tuôn rơi không dừng lại được, miệng còn mếu máo, mắt long lanh những giọt pha lê.

“Hu hu hu Kim Thái Hanh mẹ nhà anh cuối cùng anh cũng về rồi!”

Giọng Kim Thái Hanh hơi khàn, sờ trán Điền Chính Quốc, “Bé cưng đừng khóc, lần sau sẽ không xa em lâu thế nữa.”

Điền Chính Quốc ngồi dậy ôm eo Kim Thái Hanh, khóc hết tủi thân trong mấy ngày nay.

Kim Thái Hanh âm thầm quyết định, bất kể sau này có dạy giao lưu hay đi công tác cái chó gì thì ai thích người người đó đi, anh không đi nữa.

Nói chuyện một lúc Điền Chính Quốc mới biết Kim Thái Hanh gần như trắng đêm không ngủ, anh lo lắng sợ Điền Chính Quốc xảy ra chuyện gì cũng lo cậu một mình không xoay sở được, vội vã quay về trước bình minh.

Kim Thái Hanh ôm Điền Chính Quốc vào lòng, sau khi thuốc hết tác dụng hông vẫn còn đau quá trời, Kim Thái Hanh mát xa cho cậu thư giãn.

Bác sĩ đẩy cửa vào, nhìn thấy cảnh này thì ho khẽ, nói với Kim Thái Hanh: “Người nhà bệnh nhân đi ra với tôi.”

Cửu biệt thắng tân hôn, Điền Chính Quốc lúc này chỉ muốn dính nị lấy anh chỉ muốn chui tọt vào người Kim Thái Hanh luôn, cậu lẩm bẩm: “Em cũng muốn nghe.”

Bác sĩ nâng giọng, nghiêm túc: “Người nhà bệnh nhân đi ra đi!”

Kim Thái Hanh thả cậu lại trong chăn, nói khẽ: “Ngoan nào, anh về liền.”

Sau khi đóng cửa lại, Kim Thái Hanh thực sự có thể đoán được bác sĩ sẽ nói gì với mình.

“Anh cũng hiểu tình hình của bệnh nhân đúng chứ? Tôi gần như có thể đoán được mối quan hệ giữa hai người, cho nên dặn dò thêm mấy câu, lúc quan hệ phải chú ý vệ sinh và an toàn, đừng nên vì kích thích mà làm vài hành vi nguy hiểm, người nhận sẽ rất dễ bị bệnh.”

Kim Thái Hanh khiêm tốn nghe lời khuyên, bình tĩnh gật đầu.

Sống hơn ba mươi năm, đây là lần đầu tiên anh bị người khác dạy như cháu ngoài ông.

Dù trong lòng anh biết lần bệnh này phần lớn là do Điền Chính Quốc tự mình gây ra nhưng vẫn không vượt được cảm giác tội lỗi trong lòng, cảm thấy mình không chăm sóc cậu chu đáo.

Cuối cùng bác sĩ dặn: “Uống thuốc đúng giờ, không được có bất kỳ hành vi tình dục nào trong vòng một tháng.”

Một tháng.

Bất kỳ hành vi tình dục nào.

Không được.

Kim Thái Hanh: “… Vâng.”

Trên đường về nhà Điền Chính Quốc dựa vào cửa sổ xe ngủ thiếp đi, cả đêm cậu ngủ không ngon, một là lạ giường hai là không dám ngủ say trong bệnh viện. Bây giờ Kim Thái Hanh về rồi, ngửi thấy mùi quen thuộc trên người anh, thuốc cũng bắt đầu phát huy tác dụng, Điền Chính Quốc dần dần chìm vào giấc ngủ cạn.

Tội nghiệp Kim Thái Hanh nhịn hết mười ngày đi công tác, bây giờ lại phải nhịn thêm một tháng.

Trong lúc chờ đèn đỏ, anh quay sang nhìn gương mặt đang ngủ của Điền Chính Quốc, hiếm khi em ấy im lặng ngoan ngoãn, không có ai bên cạnh líu ríu không ngừng thấy có hơi trống vắng.

Kim Thái Hanh bắt đầu nghĩ lại xem có phải thỉnh thoảng mình làm nhiều quá mới làm cho lần này Điền Chính Quốc bệnh hay không, người vốn hoạt bát nay lại ỉu xìu thế này, trông vào làm cho người ta đau lòng.

Vào đêm trước khi anh đi công tác, Kim Thái Hanh đã chơi đủ loại tư thế với Điền Chính Quốc, cuối cùng cậu vừa khóc vừa kêu “sắp chết mất” nhưng cũng không làm anh ngừng lại, mãi đến khi trời sáng anh bế cậu đi tắm.

Khi đó ý thức của Điền Chính Quốc đã mơ màng nhưng vẫn run rẩy khóc trong lòng anh chửi bới “súc sinh”, “cầm thú”.

Thật sự quá đáng ư?

Đèn xanh, Kim Thái Hanh khởi động xe, mắt nhìn con đường phía trước nhưng tất cả suy nghĩ trong đầu anh đều là người bên cạnh.

Kỳ thật thanh niên trai trẻ túng dục quá độ cũng không phải chuyện tốt. Có một cách nói mê tín rằng nguyên dương của đàn ông có hạn, dùng bao nhiêu ít dần bấy nhiêu.

Kim Thái Hanh không mê tín nhưng anh thật sự lo cho sức khỏe của Điền Chính Quốc.

Họ phải bên nhau cả đời.

Thế là Kim Thái Hanh ngầm quyết định, cho dù nói gì thì một tháng này anh cũng sẽ không chạm vào Điền Chính Quốc.

Về nhà, xe vừa vào khu dân cư Điền Chính Quốc đã tự động tỉnh lại, cậu chẹp miệng vươn vai: “Về đến nhà rồi hở?”

“Ừm, yên đi, anh bế em.”

Điền Chính Quốc bật cười, “Em có đến mức đó đâu.”

Nhưng Kim Thái Hanh đã đi vòng qua bế ngang cậu lên, Điền Chính Quốc cũng thoải mái hưởng thụ vùi mình trong vòng tay Kim Thái Hanh, ngửi mùi của anh.

Thật sự là đã lâu không gặp, cậu nhớ Kim Thái Hanh muốn chết.

Trong khi chờ thang máy, Điền Chính Quốc đã bắt đầu giở trò, hai tay không yên mò mẫm trong áo sơ mi của Kim Thái Hanh, thấy anh không nói gì còn luồn tay xuống quần đưa đẩy ở mép biên giới.

Bây giờ trời sớm nên trong thang máy không có ai, Điền Chính Quốc được đà lấn tới muốn chào hỏi với thằng đệ Kim đã lâu không gặp.

Kim Thái Hanh trách khẽ: “Ngoan nào, trong thang máy có camera.”

“Ò.” Điền Chính Quốc rầu rĩ rút tay về.

Thang máy đến rất nhanh, sau khi vào nhà, Kim Thái Hanh thả Điền Chính Quốc lên sô pha rồi quay vào nhà bếp.

“Muốn ăn gì?” Anh hỏi.

Điền Chính Quốc liếm môi, bây giờ cậu không muốn ăn gì hết, chỉ muốn ăn thằng đệ Kim thôi.

Nhưng vẫn trái lương tâm: “Canh sườn củ sen.”

Tại sao lại chọn món này á hả, tại vì làm món này tốn thời gian, trong lúc chờ vừa hay có thể làm một nháy.

Điền Chính Quốc tính trong lòng hay lắm nhưng lại không ngờ Kim Thái Hanh mua đồ nấu ăn, cho sườn vào nồi rồi sau đó mở notebook lên bắt đầu nghiêm túc làm việc.

Điền Chính Quốc: “Hả?”

Kim Thái Hanh: “Sao vậy?”

Điền Chính Quốc nhìn mình rồi lại nhìn Kim Thái Hanh, bày tỏ không hiểu: “Em quay lại năm hai rồi ạ, giáo sư Kim?”

Cậu cứng cả buổi trời rồi mà Kim Thái Hanh trông như chẳng có gì, thái độ còn thờ ơ như lúc mới quen.

Kim Thái Hanh đi đến cạnh cậu ngồi xuống, vẫn là nụ cười dịu dàng kia, vuốt mặt Điền Chính Quốc nói: “Có một số việc vẫn chưa xong.”

Điền Chính Quốc nín cả nửa tháng sắp điên tới nơi rồi, cậu không thể nhịn được nữa, bây giờ chỉ muốn móc súng ra chiến ngay và luôn.

Cậu đá giày trên chân muốn nhào lên người Kim Thái Hanh nhưng lại bị anh đè xuống sô pha như đã đoán được trước.

Đôi mắt Kim Thái Hanh dưới thấu kính không thấy rõ cảm xúc, anh hít một hơi thật sâu nghiêm nghị cảnh cáo: “Ngoan ngoãn nào.”

Kim Thái Hanh chưa từng như thế trước đây bao giờ.

Cho dù có việc phải làm thì chỉ cần Điền Chính Quốc nhào tới là anh chưa bao giờ từ chối, vừa ôm cậu vào lòng động eo địt vừa làm việc trên tay không lo trễ nải.

Nhưng tại sao chỉ mới chia xa nửa tháng lại thành ra thế này?

Điền Chính Quốc miễn cưỡng duy trì nụ cười, nghĩ cách tìm cho mình bậc thang, “Lần này đóng vai gì vậy, hòa thượng và yêu tinh à?”

Sao Kim Thái Hanh lại không biết Điền Chính Quốc đang gượng cười.

Nhưng anh biết nếu nói cho Điền Chính Quốc chuyện phải kiêng cữ một tháng, với cái nết của em ấy thì nhất định sẽ nghĩ cách dụ dỗ anh. Sức hấp dẫn của Điền Chính Quốc với anh đến mức độ nào, Kim Thái Hanh thật sự không muốn lấy thân mình thử lửa.

Dù sao anh cũng đã cứng từ lúc bắt đầu lên xe.

Ý tưởng của Kim Thái Hanh là tìm lý do để lấp liếm cho qua.

Thuận theo lời Điền Chính Quốc vừa nói, Kim Thái Hanh quay qua hôn lên môi cậu, dịu giọng: “Lúc đi công tác tôi có tiện đường ghé đền cầu nguyện xin cho em một tấm bùa hộ mệnh.”

Chuyện này là thật, Kim Thái Hanh lấy từ trong túi ra một chiếc bùa nhỏ tinh xảo đưa cho Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc vẫn không hiểu.

Kim Thái Hanh mỉm cười: “Thầy trong chùa nói phải thành tâm bùa mới linh, bảo tôi kiêng cữ trong một tháng.”

Điền Chính Quốc chỉ thiếu điều nhúng bút lông vào mực viết mấy chữ “nghi ngờ” lên mặt.

“Không phải chứ, anh thật sự muốn làm hòa thượng hả?”

Kim Thái Hanh nở nụ cười trên mặt nhưng lệ đổ trong tim.

Một người chủ nghĩa duy vật như anh thì sao lại tin mấy điều này.

Điền Chính Quốc nửa tin nửa ngờ nhét tấm bùa vào túi, định quay người rời đi nhưng vừa đi được mấy bước thì đứng lại.

Cậu bất chợt xoay lại nhảy lên người Kim Thái Hanh, ôm chặt tay anh không chịu xuống, chân cũng quấn siết cả lên.

Điền Chính Quốc bày ra tư thế định cưỡng hiếp ai đó, nhẹ giọng nói: “Nên là anh muốn em dụ dỗ anh phá giới đúng không, Thái Hanh đại sư?”

Kim Thái Hanh ôm dương vật sưng đến phát đau, trong lòng nửa chua nửa ngọt không biết phải nói thế nào với Điền Chính Quốc rằng lần này không phải chơi đóng vai.

Bất kể Điền Chính Quốc có đủ thử mọi cách thế nào Kim Thái Hanh vẫn vững lòng như kiềng ba chân, thề phải làm hòa thượng đến cùng.

Không phải Điền Chính Quốc hoàn toàn không biết xấu hổ, cậu đâu thể nào cứ mặt dày nếu Kim Thái Hanh không đáp lại. Dưới cơn nóng giận cậu đạp một cú lên ngực Kim Thái Hanh, nổi sùng: “Mẹ kiếp, không làm thì thôi, ông đây đi ngủ, đừng để em phát hiện tên nào đó thừa dịp em ngủ lén lút chịch em!”

Cậu ngủ một đêm trong bệnh viện, vốn ngủ không ngon còn thêm lúc này bực mình, nghĩ chờ chút nữa ngủ đủ giấc full máu rồi lại chiến với Kim Thái Hanh sau.

Cậu còn tưởng nặng lời mấy câu lúc nổi giận thế này sẽ bị Kim Thái Hanh la nhưng không ngờ anh lại cực kỳ dung túng cậu, xoa đầu cậu dỗ, “Ngoan, ngủ ngoan nào.”

Điền Chính Quốc như đấm vào bông, càng nghĩ càng tức, thở phì phì vào phòng đi ngủ.

Chờ cửa phòng ngủ đóng lại rồi Kim Thái Hanh mới lấy notebook giữa hai chân xuống, giữa quần tây cộm thành một cục trông rõ ràng.

Một người bệnh, hai người khổ.

Anh đã thờ ơ thế này Điền Chính Quốc còn dùng đủ mọi cách để trêu anh, nếu như để Điền Chính Quốc phát hiện anh cũng rất đói khát thì còn tới mức nào nữa.

Hai người dù sao cũng phải có một người mất kiểm soát trước.

Kim Thái Hanh thở dài, tháo kính, vừa cởi cúc áo sơ mi vừa đi vào phòng tắm.

Biết làm sao giờ, tắm nước lạnh thôi.

Nhưng có nhiều thứ càng kìm nén không nghĩ đến thì đủ loại suy nghĩ sẽ xuất hiện không ngừng. Nước lạnh cũng không có tác dụng làm dịu, ngược lại còn làm anh nhớ đến lần trước chơi Điền Chính Quốc trong phòng tắm đến tiểu tiện mất khống chế.

Khi đó hai người cũng ngâm trong nước thế này, quấn quýt lấy nhau không biết là ai, nước, mồ hôi và dịch thể hòa lẫn vào nhau thành một đống hỗn tạp, tiếng nước vang vọng khắp phòng tắm.

Và tiếng thở dốc ngọt ngào của Điền Chính Quốc.

Sau khi nhớ lại những điều này, Kim Thái Hanh đã thủ dâm bắn ra một lần.

Kim Thái Hanh chống tay lên tường, đắng lòng.

Hồi trước Điền Chính Quốc còn chưa chuyển đến anh đã nhịn thế nào? Nhịn thế nào?!

Còn Điền Chính Quốc thì tức sôi người, giận dỗi cũng mệt, cứ thế từ từ chìm vào giấc ngủ, khi Kim Thái Hanh bước vào phòng cậu đã trong trạng thái ngủ say.

Có lẽ là vì cơ thể vẫn còn khó chịu nên dù là khi đang ngủ Điền Chính Quốc vẫn thỉnh thoảng co người, lông mi run rẩy, điều này làm cho Kim Thái Hanh đau xót không thôi.

Và dường như, việc kiêng cữ cũng không còn quá khó nữa.

Chỉ một tháng mà thôi, so với sức khỏe lâu dài của Điền Chính Quốc cũng không phải là cái giá quá đáng kể.

Kim Thái Hanh cởi áo mặc đồ ngủ, lên giường từ một bên khác, khẽ khàng ôm Điền Chính Quốc vào lòng.

Mới bao lâu không gặp ôm đã hơi cấn tay.

Để chứng minh giá trị của bản thân mình, trong khoảng thời gian này Điền Chính Quốc đã thật sự kiệt sức, vừa phải học vừa phải lo việc CLB lại còn phải giải quyết nhu cầu tràn đầy của người đàn ông của mình.

Nói cho cùng vẫn là do anh không chăm sóc tốt cho Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh cúi đầu đặt một nụ hôn kìm nén lên gáy cậu, định ôm Điền Chính Quốc ngủ một lúc cũng như giảm sự mệt mỏi sau chuyến bay.

Nhưng ngay khi anh vừa dời môi đi, dường như nghe thấy tiếng sụt sịt như có như không.

“Điền Chính Quốc, sao thế?” Kim Thái Hanh hôn lên chỗ cũ, hết sức dịu dàng hỏi cậu.

Điền Chính Quốc vùi mặt trong chăn không chịu nói.

Kim Thái Hanh lại hỏi: “Đến cùng là sao, có thể nói với anh được không?”

Điền Chính Quốc vừa khóc là không ngừng được, mấy năm nay lại còn được Kim Thái Hanh chiều chuộng cho mềm như bông, gọi là công chúa Quốc Quốc cũng chẳng quá.

Tiếng nghẹn ngào dần dần vang lên, Điền Chính Quốc chợt quay người lại thụi một cái vào bụng Kim Thái Hanh, rõ ràng là đang khóc nhưng khí thế chẳng yếu chút nào, “Anh nói thật đi, có phải đã làm gì có lỗi với em không?”

Kim Thái Hanh bật cười, “Sao em lại nghĩ vậy?”

“Vậy sao anh về rồi mắc gì không chịu đụng vào em? Đây rõ ràng là dấu hiệu đi quá giới hạn!”

“Điền Chính Quốc, tôi không phải là người không khống chế được nửa thân dưới.” Kim Thái Hanh nhìn thẳng vào mắt cậu, nói kiên định, “Về điều này, em phải tin tôi.”

Điền Chính Quốc vò đầu suy sụp, “Vậy tại sao anh không chịu làm tình với em hả?”

Cậu ngồi dậy, đe dọa nhìn Kim Thái Hanh, hỏi anh, “Anh nói thật đi, có phải anh đến tuổi rồi không được nữa không?”

Nụ cười dịu dàng ban đầu của Kim Thái Hanh dần tối lại.

Giọng anh trầm xuống, “Điền Chính Quốc, lần trước em nói như thế, một đêm bị tôi nện bao nhiêu lần?”

Điền Chính Quốc liếm đôi môi khô khốc phấn khích muốn chết. Cuối cùng cậu cũng chọc giận được Kim Thái Hanh rồi, nội dung tiếp theo hẵn sẽ đúng như những gì cậu nghĩ.

Nhưng lần này thực sự rất khác, sau khi nói hết mấy lời cay nghiệt Kim Thái Hanh siết chặt vòng tay ôm Điền Chính Quốc vào lòng, trầm giọng, “Nhắm mắt lại, đi ngủ.”

Vừa đấm vừa xoa, hòa thượng Từ vẫn sừng sững bất động, thân dưới của yêu tinh Hạ thì sưng đến khó chịu, cuối cùng không chịu nổi nữa dụi mình vào Kim Thái Hanh nũng nịu: “Kim Thái Hanh… giúp em đi mà, em khó chịu…”

Kim Thái Hanh nhắm mắt ôm chặt con người cũng cứng như mình vào lòng, anh cũng đâu sung sướng gì nhưng vì sức khỏe của Điền Chính Quốc, phải chịu!

Điền Chính Quốc bị dục vọng điều khiển đến mức sắp mất lý trí, chui vào trong chăn ưỡn tới ẹo lui, dụi tới dụi lui rồi trần truồng cả người.

Giọng của Kim Thái Hanh khàn đặc: “Điền Chính Quốc! Đừng có lại…”

Anh không nói được nữa.

Điền Chính Quốc nắm lấy tay anh đặt lên cặp mông tròn trịa của mình, mơ hồ thúc giục: “Chạm vào em đi, Kim Thái Hanh, mau chạm vào em… khó chịu…”

Anh nhịn đến mức đỏ cả mắt.

Nếu ý chí của anh yếu đi một chút thôi, chắc chắn anh đã mặc kệ tất cả thọc dương vật của mình vào lỗ nhỏ khít rịt mất hồn kia, địt cho nhóc yêu tinh nứng tình trong lòng anh đến cao trào, nhưng anh không thể.

Kim Thái Hanh hít sâu một hơi rồi lại thở ra, mấy lần như thế mới khống chế được hô hấp của mình nhưng giọng nói đầy khổ sở, “Điền Chính Quốc, ngoan ngoãn ngủ nào.”

“Không muốn! Mau địt em đi, em muốn cu to địt em.”

Điền Chính Quốc chui xuống nắm lấy dương vật đã sưng to cực hạn của anh, hôn lên quy đầu sưng tấy, lẩm bẩm gọi: “Mình ơi…”

Kim Thái Hanh suýt chút bắn thẳng vào miệng Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc chưa bao giờ gọi anh như thế.

Bình thường không có chuyện gì thì gọi thẳng tên, có chuyện thì gọi giáo sư, dù có đang chơi trò nhập vai cũng không gọi như thế. Kim Thái Hanh cho rằng mình không có hứng thú với danh xưng sến súa này nhưng trên thực tế, khoảnh khắc Điền Chính Quốc gọi thành lời đã làm anh đạt cực khoái bằng tinh thần.

Kim Thái Hanh mặc cho Điền Chính Quốc bú dương vật mình, cậu đã khẩu giao rất giỏi, vừa liếm mút vừa khuấy động còn thêm vào “mình ơi”. Kim Thái Hanh, con người luôn không nửa tiếng không bắn, lần đầu tiên xuất tinh trong vòng mười lăm phút.

Điền Chính Quốc nuốt ực tinh dịch của anh, thậm chí còn liếm môi ỏn ẻn gọi: “Mình ơi… Quốc Quốc cũng muốn bắn.”

Kim Thái Hanh nhắm mắt, con tim sỏi đá: “Tôi ra ngoài ngủ.”

Đúng là sướng xong thì chạy mất.

Điền Chính Quốc ngơ ngẩn ra đó.

Cậu vốn cho rằng Kim Thái Hanh đang trêu mình nhưng khi trơ mắt thấy anh xuống giường mặc quần áo, mang giày, cậu mới nhận ra được Kim Thái Hanh sẽ ngủ bên ngoài.

Chưa bao giờ Kim Thái Hanh bỏ dở giữa chừng.

Nhìn vẻ mặt sững sờ của Điền Chính Quốc lại nghĩ tới cậu còn đang bệnh, Kim Thái Hanh khó có thể chịu được khi bỏ cậu ở nhà một mình.

Nhưng anh không đi không được, dù cho qua phòng cho khách ngủ thì Điền Chính Quốc cũng sẽ bám dính lấy anh, còn nhịn nữa anh sẽ chết mất.

Điền Chính Quốc không thể tin được: “Anh thật sự muốn bỏ em ở nhà một mình hở?”

Kim Thái Hanh cân nhắc một lúc, cuối cùng cũng nuốt mấy chữ “tôi bất lực” xuống, chỉ nói: “Em bệnh thì nghỉ ngơi cho khỏe, tôi ngủ ở nhà sợ quấy rầy em.”

Điền Chính Quốc cứ thế nhìn Kim Thái Hanh rời đi.

Mấy ngày sau đó Kim Thái Hanh như cố ý trốn tránh cậu, anh gần như không đến khoa ngôn ngữ, dù cho Điền Chính Quốc chủ động tới văn phòng khoa kinh tế tìm anh thì mười lần hết tám lần không ở đó, hai lần còn lại là ôm hôn cậu qua loa cho có rồi đuổi đi.

Ở nhà càng không gặp được Kim Thái Hanh, đêm nào anh cũng lấy cớ bận việc thức khuya sợ quấy rầy Điền Chính Quốc nghỉ ngơi nên ra khách sạn ngủ, hôm sau cũng đi thẳng từ khách sạn đến trường học. Điền Chính Quốc tự chuốc nhục nhiều lần cũng dần giận đầy cả bụng, ép mình không được đi tìm Kim Thái Hanh ba ngày, kết quả, cả ba ngày đó không gặp được người.

Điền Chính Quốc càng nghĩ càng tủi thân, không hiểu tại sao anh đi công tác về lại trở thành thế này.

Buổi tối CLB có tiệc, Điền Chính Quốc với tư cách là chủ tịch đương nhiên phải đi, chẳng qua người luôn hoạt bát vui vẻ nay lại im lặng ngồi trong gốc uống rượu giải sầu.

Trần Phương Thu Dương phát hiện cậu bất ổn trước, cầm ly qua cụng với cậu sau đó mới hỏi: “Sao vậy anh Quốc Quốc? Cãi nhau với giáo sư Kim à?”

Điền Chính Quốc đỏ hoe hai mắt uống rượu, đè nén sự lạc lõng trong lòng, nói lạnh nhạt: “Không có gì, chỉ nói vài câu thôi.”

Trần Phương Thu Dương hoàn toàn không tin, cậu chàng và Triển Lâm thỉnh thoảng cãi nhau là chuyện thường nhưng Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh dính nhau như sam, không đời nào họ sẽ cãi nhau được.

Điền Chính Quốc cũng biết mình không thể gạt được anh chàng nên khịt mũi: “Tôi cảm thấy, hình như không ổn rồi.”

“Khỉ! Nào có ai hai năm rồi lại tự nhiên không ổn được, chắc chắn là có lý do.”

“Lý do gì chứ,” Điền Chính Quốc uống rượu đắng nghẹn cổ, “Chỉ là… không thích nữa thôi.”

“Ông nói rõ ra xem, cuối cùng là chuyện thế nào?”

Điền Chính Quốc nhớ lại mấy ngày nay Kim Thái Hanh thờ ơ chiếu lệ với mình, vị tráng sĩ suýt chút nữa khóc luôn trước mặt Trần Phương Thu Dương, cậu cố kìm nước mắt, “Ba ngày không tìm tôi, cũng không về nhà.”

Trần Phương Thu Dương hít sâu một hơi, “Này thì hơi quá đáng, vậy Wechat thì sao? Không trả lời luôn hả?”

Điền Chính Quốc móc điện thoại ra mở lịch sử trò chuyện cho anh chàng xem.

8:30 sáng.

Kim Thái Hanh: Điền Chính Quốc, chuẩn bị đi học chưa?

Điền Chính Quốc: Chuẩn bị đi rồi đây!

Kim Thái Hanh: Sáng ăn gì?

Điền Chính Quốc: Hai bánh bao, một trứng luộc nước trà, một ly sữa đậu nành.

Kim Thái Hanh: Để anh sờ xem nào, bụng be bé của Quốc Quốc tròn vo cả rồi.

Điền Chính Quốc: Thấy ghét! Không cho anh sờ!

Trưa 11:43.

Kim Thái Hanh: Cục cưng mua cơm được chưa? Đông người quá anh dẫn em ra ngoài ăn nhé.

Điền Chính Quốc: Không cần đâu, em mua rồi. (Hình ảnh)

Kim Thái Hanh: Cục cưng giỏi quá, đông người thế mà vẫn giành được, hôn em.

Điền Chính Quốc: Hì hì, em chạy nhanh á!

8:28 tối.

Kim Thái Hanh: Hôm nay cục cưng có tiệc đúng không?

Điền Chính Quốc: Ừa.

Kim Thái Hanh: Vậy em nhớ đừng ăn cay, uống ít rượu chút, nếu lại bệnh anh sẽ đau lòng.

Điền Chính Quốc: Em biết rồi!

Trần Phương Thu Dương đọc lịch sử trò chuyện: “Mẹ nó đọc mà đau cả mắt.”

Điền Chính Quốc rưng rưng nước mắt: “?”

Trần Phương Thu Dương trả điện thoại lại cho Điền Chính Quốc, tuyên bố: “Điền Chính Quốc, mẹ nhà ông, tôi mà còn ngây thơ tin ông với Kim Thái Hanh cãi nhau thì sẽ là chó.”

Triển Lâm ngồi cạnh yên lặng đưa cho anh chàng một xiên thịt, bình tĩnh thanh minh: “Tôi không phải chó.”

Thật ra Điền Chính Quốc cũng thấy phân liệt, rõ ràng vẫn nhão nhoẹt với Kim Thái Hanh trên Wechat nhưng lại không chịu gặp cậu ở ngoài, thật sự không thể không làm người ta nghi ngờ.

Tối, Điền Chính Quốc một mình nằm trong chăn lạnh, trời thu hơi se, bên cạnh lại không có ai làm tay chân cậu lạnh buốt.

Tủi thân đến mức sắp khóc thì điện thoại vang lên, là Kim Thái Hanh gọi tới.

Điền Chính Quốc bắt máy, vừa định chửi anh thì nghe thấy tiếng Kim Thái Hanh bên kia thở gấp, kèm theo tiếng vải vóc ma sát vào nhau.

Điền Chính Quốc co chân ngồi dậy, nóng mặt, “Kim Thái Hanh, anh đang làm gì vậy hở?”

“Nhớ em,” Giọng anh trầm thấp kèm theo khàn khàn không diễn tả được, “Điền Chính Quốc, anh nhớ em sắp điên rồi.”

“Vậy anh về đi chứ!”

Điền Chính Quốc vẫn không rõ, tại sao nhớ cậu lại còn trốn tránh cậu?

Bên kia im lặng thật lâu, Điền Chính Quốc đỏ cả tai lắng nghe tiếng thở dốc trầm thấp làm người tim người ta đập thình thịch giống như sắp nổ tung, giọng Kim Thái Hanh khàn vô cùng, “Cục cưng, nói gì với anh đi, nhanh lên, anh muốn nghe giọng em.”

Điền Chính Quốc biết Kim Thái Hanh đang làm gì, thế là dứt khoát mặt dày mày dạn nói ra tất cả nhớ nhung tích lũy gần cả tháng.

“Kim Thái Hanh, em nhận ra rằng em thật sự rất yêu anh, yêu anh còn nhiều hơn cả em tưởng tượng.”

“Em còn tưởng anh hết thương em rồi, em giận lắm, nhưng chỉ vừa nghe được giọng của anh, những yêu thương bị em khóa trong lòng đã xông hết ra ngoài.”

“Em… em không thể ngừng yêu anh được, nên là nếu ngày nào đó anh không yêu em nữa thì nhất định phải nói với em sớm, để em còn nhốt hết thảy tình yêu lại.”

Điền Chính Quốc mở miệng là lại trào nước mắt, cậu chờ câu trả lời của Kim Thái Hanh nhưng bên kia im lặng thật lâu, đến khi lên tiếng lần nữa lại là giọng điệu cầu xin: “Hãy nói nữa đi, cục cưng ơi xin em, xin hãy nói tiếp lời yêu anh.”

Điền Chính Quốc nghiêm túc nói từng chữ một: “Kim Thái Hanh, em yêu anh.”

Bên kia lại im lặng thật lâu rồi chợt truyền khẽ đến một tiếng “phụt”.

Tuy hơi thở vẫn chưa đều nhưng giọng đã trở lại bình thường, dịu dàng đến mức làm người ta muốn chết chìm, “Điền Chính Quốc, anh bắn rất nhiều.”

Điền Chính Quốc bĩu môi: “Em dâng đến tận cửa cho anh chơi anh không chơi, mắc gì chạy đến khách sạn thủ dâm chi?”

Đây cũng là một kiểu chơi mới hả?

Kim Thái Hanh không trả lời cậu, chỉ nói: “Trước khi đi anh có mang theo một bộ đồ của em, vẫn chưa giặt.”

“Anh biến thái quá vậy! Còn lấy đồ em thủ dâm.”

Kim Thái Hanh cười: “Không có.”

“Anh còn không chịu nhận! Em bắt được mấy lần rồi…”

“Anh không dùng nó để thủ dâm,” Kim Thái Hanh bên kia điện thoại nhìn chiếc áo thun nhàu nát bên gối và dương vật vẫn cứng đanh sau khi bắn xong, nói khẽ, “Anh xuất tinh trong tình yêu của em.”

Điền Chính Quốc ngây ngẩn cả người.

Kim Thái Hanh không hề chạm vào dương vật, anh chỉ dựa vào những lời yêu thương của cậu để bắn.

---------

Lại qua thêm mười ngày, thời gian kiêng cữ bác sĩ cấm đã kết thúc.

Mấy ngày nay ngày nào Điền Chính Quốc cũng phải hỏi một lần “Kim Thái Hanh, anh có còn yêu em không”, và hôm nay, cuối cùng anh cũng có thể trả lời bằng hành động thiết thực.

Khoảnh khắc vừa mở cửa ra Điền Chính Quốc đã thấy có gì đó không ổn.

Sao hôm nay mặt mày Kim Thái Hanh… lại hung dữ vậy, thiết lập tính cách như có nguy cơ sụp đổ.

Điền Chính Quốc khó khăn nuốt nước bọt, nói đầy đề phòng: “Anh đang làm gì vậy…”

Kim Thái Hanh ném túi, giày cũng không kịp cởi đã cúi xuống hung hăng hôn Điền Chính Quốc, ôm cậu về phòng ngủ.

“Không phải em hỏi anh… có còn yêu em không ư?” Kim Thái Hanh nắm eo Điền Chính Quốc dùng hết sức cắm vào.

“Mẹ kiếp… yêu em điên cuồng…”

---------

Sau đó Điền Chính Quốc nằm thoi thóp lắng nghe đầu đuôi sự việc, hỏi bằng hơi cuối cùng: “Vậy sao anh không nói thẳng với em là bác sĩ bắt em kiêng quan hệ tình dục hả?”

Kim Thái Hanh xoa eo cho cậu, “Bản thân em thế nào còn không tự mình rõ ư? Chuyện không được làm lại càng muốn làm, nếu nói cho em biết có lẽ chúng ta đã phá giới từ lâu rồi.”

Điền Chính Quốc cười hì hì ôm eo Kim Thái Hanh: “Đại sư Thái Hanh phá giới ăn mặn, bị em hút hết tinh khí rồi.”

Kim Thái Hanh cũng cười, một lúc sau, anh kéo Điền Chính Quốc ra khỏi chăn, bỗng nói đầy nghiêm nghị: “Điền Chính Quốc, tôi sẽ không đi công tác nữa.”

“Hở?”

“Lý do duy nhất tôi làm việc chăm chỉ là để cho em có một cuộc sống tốt hơn, nhưng nếu vì công việc mà không thể chăm sóc em thì chi bằng nghỉ.”

“Anh đừng mà,” Điền Chính Quốc tỉnh lại, “Em thích dáng vẻ anh vừa làm gương cho người khác vừa biến thái thế này, nếu anh không làm giáo sư nữa thì chất lượng đời sống tình dục của em sẽ lùi lại ít nhất 20 năm mất!”

Kim Thái Hanh nhẹ giọng đồng ý: “Được rồi, xem như là vì Điền Chính Quốc, phải tiếp tục làm nghề giáo sư này thôi.”

Anh đã từng là một người cực kỳ lý trí đến mức không có tình người, anh chưa bao giờ tưởng tượng được mình yêu một người bằng cả con tim là như thế nào.

Kim Thái Hanh hai mươi tuổi kiêu ngạo tự phụ sẽ không bao giờ tưởng được rằng hơn mười năm sau sẽ có một cậu trai bằng tuổi mình khi đó, chiếm hết tất cả sự chú ý, tình yêu, thậm chí là sinh mạng của anh.

Họ yêu đối phương bằng cả cuộc đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top