Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

XLII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tại anh, đồ ăn nguội ngắt cả rồi." Sau khi sướng xong Điền Chính Quốc trở mặt không quen, đổ hết trách nhiệm lên người Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh vẫn nuông chiều hùa theo: "Xin lỗi cậu Điền Chính Quốc, đã làm ảnh hưởng đến trải nghiệm ăn uống của cậu."

Điền Chính Quốc ăn hiếp người ta đến nỗi cũng thấy xấu hổ, giả vờ rộng lượng: "Được rồi được rồi, không bắt anh chịu trách nhiệm nữa, hâm lại được không?"

Kim Thái Hanh: "Được."

Quần nhau một trận đến bốn giờ ăn cơm chiều luôn, bữa trưa cứ thế biến thành bữa tối. Khi hai người cùng nhau rửa chén, Kim Thái Hanh nghiêm khắc cảnh cáo Điền Chính Quốc: "Tối không thể làm nữa."

Mặt Điền Chính Quốc thất vọng thấy rõ, "Hả? Chán quá vậy."

Kim Thái Hanh thở dài, "Kế hoạch ban đầu là sáng là học từ, trưa 12 giờ ăn cơm, ngủ một lúc rồi 2 giờ nghe bài, bốn giờ làm đề, sáu giờ ăn tối, sáu rưỡi xuống nhà đi bộ, tám giờ lên giường làm tình."

"Kim Thái Hanh, bộ em đang tìm cha hả?" Điền Chính Quốc héo queo cả người.

Kim Thái Hanh im lặng một lúc, Điền Chính Quốc sợ anh giận, chủ động nói: "Được rồi được rồi, em nghe lời thầy là được chứ gì?"

"Điền Chính Quốc, lúc trước tôi đã nói rồi, tôi hi vọng trò có thể trở thành người có thể gánh vác một phương."

"Ò."

Điền Chính Quốc lật mặt như lật bánh tráng, tủi thân bĩu môi, tự hỏi sao tự nhiên Kim Thái Hanh nghiêm túc quá vậy, rõ ràng vừa nãy có vậy đâu.

Kim Thái Hanh cúi người nhìn mặt cậu, nhẹ giọng hỏi: "Điền Chính Quốc, sao trông như tôi bắt nạt trò vậy?"

"Em không quen anh nói chuyện kiểu này với em," Điền Chính Quốc thành thật nói với anh, "Em cảm thấy yêu đương chẳng phải là nên dính lẹo với nhau hả, cứ hay nói mấy cái này chán muốn chết."

Kim Thái Hanh lấy cái dĩa trong tay cậu xuống, kéo người cậu đứng thẳng trước mặt mình, đàng hoàng nói lý lẽ với cậu, "Hẹn hò không chỉ là chuyện tình cảm, mà hơn đó nữa là cuộc sống hàng ngày tầm thường. Bây giờ em chỉ mới là sinh viên, giám sát em học tập là nghĩa vụ song hành của tôi với tư cách là thầy, là bạn trai, đừng trách tôi nghiêm khắc với em quá, được không?"

Điền Chính Quốc gật đầu, thực ra cậu cũng biết Kim Thái Hanh vì mình, chỉ là vẫn chưa gỡ được khúc mắc trong lòng thôi.

"Được rồi, để tôi rửa chén, bây giờ trò đi làm bài nghe đi."

Điền Chính Quốc bất đắc dĩ đi về phòng ngủ, lòng đầy ai oán.

Kim Thái Hanh cũng rất bất đắc dĩ, hẹn hò với bạn nhỏ là thế đó, một mặt chỉ ước được dính suốt lấy nhau, một mặt phải tự cảnh cáo mình rằng với tư cách là người lớn hơn, anh nên định hướng đúng quan niệm về tình yêu cho em ấy.

Lúc trước đã từng nói Điền Chính Quốc là người khó tập trung, vừa mở bài nghe cậu đã buồn ngủ, giờ trưa tính đi ngủ thì biến thành lao động hùng hục, bây giờ giọng nam thấp trong bài nghe cũng biến thành khúc hát ru đi kèm với ánh đèn ấm áp, Điền Chính Quốc cứ thế nằm trên bàn thiếp đi.

Cậu bị Kim Thái Hanh đánh thức, giọng phát trong tai nghe đã tự động đi đến chương cuối, sắc trời sáng sủa ban đầu cũng đã tối.

Điền Chính Quốc giật mình vội vàng che sách luyện nghe của mình lại không cho Kim Thái Hanh xem.

Hành động này của cậu giấu đầu lòi đuôi, Kim Thái Hanh vốn không định kiểm tra bài tập nhưng lần này không kiểm không được.

Uy của giáo sư còn đó, Điền Chính Quốc có giấu nữa cũng không được, chỉ có thể để cho Kim Thái Hanh xem.

Bắt đầu là nghe rồi viết lại, mấy đoạn đầu còn ổn nhưng chữ càng viết càng nguệch ngoạc, cuối cùng đơn giản là thả luôn, tiếng anh bị cậu viết như vẽ bùa.

Giọng Kim Thái Hanh đều đều, "Điền Chính Quốc, đây là kết quả một tiếng làm bài nghe của trò?"

Điền Chính Quốc chột dạ: "Xin lỗi ạ, em thật sự buồn ngủ quá."

Điền Chính Quốc còn tưởng Kim Thái Hanh sẽ mắng cậu nhưng cuối cùng anh chỉ đóng sách, hôn lên trán Điền Chính Quốc: "Đúng là tôi không cân nhắc đến vấn đề trò tiêu hao thể lực quá độ, xin lỗi."

Anh xin lỗi thế này ngược lại càng làm Điền Chính Quốc áy náy, "Không đâu, không liên quan gì đến anh, là em ngốc quá..."

Kim Thái Hanh ngắt lời cậu, "Là vấn đề của tôi, tôi nên biết làm tình quá nhiều sẽ tiêu hao năng lượng, vì vậy tôi đưa ra quyết định."

Kim Thái Hanh nói từng chữ rõ ràng rành mạch, "Khi nào làm xong cuốn sách luyện nghe này, khi đó khôi phục cuộc sống tình dục."

Điền Chính Quốc nghe tin sét đánh ngang tai suýt chút ngã khỏi ghế.

"Không phải chứ Kim Thái Hanh? Anh đừng ác vậy mà! Cái này hơn ba mươi bài đó, em nghe liên tục không nghỉ cũng phải mất hơn một ngày."

Kim Thái Hanh nói được làm được, mở đèn phòng ngủ rồi đi ra ngoài đóng cửa lại.

Điền Chính Quốc muốn khóc mất, Kim Thái Hanh thật sự muốn cậu làm xong trong một lần hả? Vậy chờ cậu làm xong rồi Kim Thái Hanh có thể vào nhặt xác luôn.

Giận thì giận nhưng Điền Chính Quốc ngu thì chịu, cậu lại đeo tai nghe lên nghiêm túc làm bài.

Một khi tập trung tinh thần rồi, hiệu quả học tập của Điền Chính Quốc thật sự rất cao, nhất là khi cậu nghĩ rằng mình không thể tiếp tục làm Kim Thái Hanh thất vọng nữa, sau đó cậu đối chiếu với đáp án tham khảo để kiểm tra lại.

Bây giờ đã là tám giờ tối, là thời gian được định sẵn để làm tình nhưng dường như Kim Thái Hanh không muốn để cậu ra ngoài.

Đừng bảo tuyệt tình vậy chứ?

Điền Chính Quốc lặng lẽ mở cửa ra, trong phòng khách tràn ngập mùi thuốc lá, Kim Thái Hanh đang ngồi trên sofa hút thuốc nhìn vào máy tính trước mặt, trông như có tâm sự.

"Kim Thái Hanh anh đang làm gì vậy?" Điền Chính Quốc cau mày hỏi anh.

Kim Thái Hanh vội vàng mở cửa sổ thông gió, sau đó đẩy Điền Chính Quốc vào phòng ngủ: "Đừng ra ngoài, mùi khói nồng."

"Sao anh lại ngồi trong phòng khách hút thuốc hở, có gì nói ra cùng bàn bạc không được sao?"

Kim Thái Hanh bật cười, "Điền Chính Quốc, trí tưởng tượng của trò luôn phong phú quá đấy."

"Vậy anh lẳng lặng ngồi trong phòng khách làm gì, đáng sợ lắm." Điền Chính Quốc hỏi anh.

Kim Thái Hanh đưa máy tính sang cho Điền Chính Quốc nhìn, "Đang xử lý ảnh của trò, hút thuốc để kiềm chế ham muốn."

Điền Chính Quốc còn đang nghĩ xử lý ảnh và kiềm chế ham muốn thì có liên quan gì, nhưng khi thấy ảnh trên máy tính của Kim Thái Hanh thì hiểu.

"Đụ má Kim Thái Hanh anh anh anh biến thái quá vậy, anh chụp cái này hồi nào, sao em không biết."

Cậu xấu hổ đến mức muốn đập chết Kim Thái Hanh, tại sao lại có người chụp ảnh lúc chịch nhau rồi chuyển sang máy tính Photoshop hả!?

Thứ mà Kim Thái Hanh hiện đang chỉnh sửa là ảnh họ chơi còng tay lúc trước, ống kính hướng vào phần thân dưới của Điền Chính Quốc, hai chân cậu bị dạng ra, dấu hôn khắp đùi, lỗ nhỏ sưng tấy bị nong rộng ngậm dương vật cương cứng của Kim Thái Hanh. Không biết ảnh đã được chỉnh chưa hay sao nhưng toàn thân Điền Chính Quốc đỏ ửng, nhất là vết đỏ trên mặt, phối hợp với biểu cảm cực khoái hôm đó, không phải Điền Chính Quốc khoe khoang chứ ảnh này có thể trực tiếp dùng làm trang bìa của tạp chí khiêu dâm luôn.

Kim Thái Hanh xử lý ảnh rất tốt, bất kể là ánh sáng, bố cục hay góc chụp đều đẹp chứ không như GV hạng ba, ngược lại, vì sức nóng của nó quá mạnh nên trông như ảnh nghệ thuật.

Nhưng! Vấn đề không phải ở đây! Vấn đề là —

"Kim Thái Hanh, anh chụp ảnh nude của em làm gì?" Điền Chính Quốc vừa giận vừa xấu hổ.

Kim Thái Hanh trả lời hời hợt: "Thưởng thức."

"Không chỉ mỗi tấm này đúng không, anh còn chụp bao nhiêu nữa?"

Kim Thái Hanh mang hết ảnh ra cho Điền Chính Quốc xem: Vào từ phía sau, cưỡi ngựa, kỳ quặc nhất là trong bồn tắm, tấm nào cũng là cảnh dương vật của Kim Thái Hanh cắm trong lỗ nhỏ của cậu, hình ảnh quả thật làm cho người ta muốn nổ cả thanh máu.

"Không đúng, em thắc mắc anh chụp vào lúc nào?" Điền Chính Quốc phát điên lên hỏi anh.

Kim Thái Hanh đặt máy tính xuống, ôm Điền Chính Quốc thì thầm vào tai cậu: "Cục cưng đừng giận, thật sự là do trò đẹp quá nên tôi mới không kìm được chụp vài tấm, trò không biết lúc trò bị nện vẻ mặt quyến rũ thế nào đâu, nhất là khi lỗ nhỏ của trò ngậm dương vật... chết thật, tôi lại cứng rồi."

"Em giận!" Điền Chính Quốc dỗi, "Trừ khi anh gửi cho em một file!"

Kim Thái Hanh thành công cho qua vấn đề "chụp thế nào", cong môi cười: "Được, chúng ta có thể cùng lên giường từ từ thưởng thức."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top