Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

XLIV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rõ ràng Điền Chính Quốc đã không chờ được muốn bị địt, giả vờ cầu xin:" Thầy tha cho em đi, em sợ..."

"Đừng sợ babyboo," Kim Thái Hanh phối hợp diễn với cậu, tay tìm được lỗ nhỏ, "Lỗ nhỏ này đã thành thục rồi, nó biết tự chảy nước."

"Hức hức đừng chạm vào đó, không được mà."

Kim Thái Hanh nhéo núm vú cậu, "Chẳng phải bé đĩ đã ăn nhiều gậy mát xa rồi sao? Bây giờ nên đổi thành dương vật của thầy."

Điền Chính Quốc muốn làm bộ bị sỉ nhục nhưng tư thế bây giờ không đúng lắm, cậu nói nhỏ với Kim Thái Hanh: "Không thì anh lấy còng tay còng chân ra nhé? Bằng không không có không khí gì hết."

Kim Thái Hanh nghe lời lấy còng lần trước còng Điền Chính Quốc lại, cứ thế tứ chi của cậu bị trói lại hết, nhìn vào giống như bị giam cầm. Thậm chí Kim Thái Hanh còn lục tìm trong ngăn kéo, không biết anh lại muốn lấy gì.

Đến lúc này Điền Chính Quốc mới thấy khủng hoảng, "Này Kim Thái Hanh, anh đừng thừa cơ làm gì em đó chứ."

Kim Thái Hanh lấy một chiếc roi mềm ra, quất vào mông Điền Chính Quốc để lại một vết mờ nhạt trên đó, Điền Chính Quốc rên khẽ, "Anh làm thật hở?"

"Điền Chính Quốc, em dùng thái độ này để nói chuyện với chủ nhân à?" Kim Thái Hanh trầm giọng hỏi cậu.

Trong mắt anh hiện lên vẻ nguy hiểm, Điền Chính Quốc sợ run, hình như anh hoàn toàn nhập diễn thật kìa!

"Kim Thái Hanh, anh đừng..."

Điền Chính Quốc còn chưa nói hết câu, ngọn roi bất ngờ quất vào đầu vú vốn đã bị chơi trầy da của cậu, đúng ngay chỗ nhạy cảm, trong nháy mắt, tiếng rên rỉ xen lẫn đau đớn và khoái cảm tràn ra khỏi cổ họng.

Kim Thái Hanh đưa tay nắm cằm cậu, nhìn cậu từ trên cao xuống: "Nói cho rõ, nên gọi thầy là gì?"

Điền Chính Quốc khuất phục: "Chủ, chủ nhân..."

"Thích bị chủ nhân gian cầm không?"

Kim Thái Hanh lại vung một roi lên đầu vú cậu, buộc Điền Chính Quốc phải rên cao lên: "A... thích.. Đừng chơi nữa mau đụ em đi."

"Nói cho rõ ràng, hai tháng nay bị chủ nhân giam cầm thế nào, nói hay sẽ khai bao cho em."

Điền Chính Quốc nhớ lại mấy bộ tiểu thuyết mình từng đọc, nói chậm: "Chủ nhân thừa dịp tan học mang bé đĩ về nhà nhưng bé đĩ vẫn chưa đủ tuổi nên mỗi ngày chủ nhân dùng gậy mát xa cắm cho bé đĩ... được rồi chứ Kim Thái Hanh."

Cậu càng nói càng xấu hổ, còn nói nữa sẽ bung luôn ranh giới cuối cùng.

Kim Thái Hanh khẽ nhíu mày trông như phiền não, "Xem ra Điền Chính Quốc vẫn chưa quên được người daddy kia, nói tôi nghe xem anh ta chơi em thế nào?"

Lại nữa, vẫn liên kết với nội dung lần trước.

Điền Chính Quốc kìm nén ý muốn đạp Kim Thái Hanh, "Ưm... ngày nào lỗ dâm nhỏ cũng bị daddy nhét trứng rung, ngậm đi học."

"Khó trách lên lớp có một câu hỏi cũng không trả lời được, hóa ra là đang tự chơi mình."

"..." Mẹ anh, tại sao không trả lời được chẳng lẽ trong lòng anh không biết?

Điền Chính Quốc thật sự chịu đựng đến cực hạn, Kim Thái Hanh mãi không chịu cho cậu sướng, cậu mềm giọng: "Chủ nhân, em muốn người, mau đụ em đi."

Kim Thái Hanh hôn lên núm vú sưng vù của cậu, "Chuẩn bị xong chưa Điền Chính Quốc, sắp trở thành người lớn rồi."

"Ưm... nhanh lên..."

Lần này Kim Thái Hanh không mang bao, cắm thẳng vào tận cùng, sướng đến mức suýt làm Điền Chính Quốc trợn tròn mắt.

Tiếng rên rỉ lên theo, "A ha... sướng quá... cu của thầy to quá..."

Kim Thái Hanh giã vào trong vài lần rồi bỗng dừng lại, giọng như tức giận, "Tại sao bên trong lại ướt thế, có phải đã bị người ta địt rồi không?"

"Không, không có mà... chỉ cho thầy địt thôi..."

"Điền Chính Quốc, trẻ con nói dối sẽ bị đánh."

"Thật sự không có mà... ưm... không có để cho người khác địt..."

Roi đã bị vứt sang một bên nên Kim Thái Hanh dùng tay vỗ mông Điền Chính Quốc, "Đĩ nhỏ, đã bị người ta chơi rồi, lỗ dâm còn bị chịch nát."

Điền Chính Quốc tủi thân thanh minh cho mình: "Không có... là bị gậy mát xa địt... chỉ ăn cu của mỗi thầy thôi... a a a..."

Động tác của Kim Thái Hanh chợt nhanh hơn, anh giã mạnh liên tục vào mông Điền Chính Quốc làm cho dây xích va chạm liên tục. Điền Chính Quốc bị anh đụ địt cho nhũn cả người, duỗi thẳng bàn chân ra.

"A ưm... to quá... thầy địt em sướng quá..."

"Điền Chính Quốc bú giỏi quá, bú thầy sắp bắn." Kim Thái Hanh vừa mạnh bạo địt lỗ nhỏ của cậu vừa khen.

"Thầy cũng đụ giỏi quá à... ưm... sắp bị đụ hỏng rồi... A..."

"Vậy sau này không đi học nữa, bị thầy giam trong nhà chịu không?"

Điền Chính Quốc đang sướng điên, chưa kể đây không phải là lần đầu tiên Kim Thái Hanh nói với cậu mấy câu thế này, cậu thuận miệng đồng ý: "Vâng ạ... sẽ để cho thầy địt..."

Kim Thái Hanh nở nụ cười thỏa mãn, "Điền Chính Quốc, em đồng ý rồi đấy."

---------

Đến khi mọi chuyện kết thúc Điền Chính Quốc đã mệt đến mức không muốn nhúc nhích, để cho Kim Thái Hanh tắm rửa bôi thuốc cho cậu, sau đó hai người ôm nhau ngủ.

Trong lúc mơ màng Điền Chính Quốc cảm thấy Kim Thái Hanh đang làm gì đó trên người mình nhưng cậu buồn ngủ quá nên không bận tâm.

Buổi sáng thức dậy, Điền Chính Quốc thật sự muốn giết Kim Thái Hanh.

"Kim Thái Hanh anh bị khùng hả? Anh đeo vòng cổ chó cho em làm gì?"

Điền Chính Quốc chỉ vào vòng da trên cổ mình, không biết Kim Thái Hanh đeo cái thứ này cho cậu hồi nào, lúc cậu dậy vẫn chưa chú ý tới, đến khi muốn xuống giường đi tè thì bị xích trên cổ giật lại.

Kim Thái Hanh nghiêm túc ngồi ngoài ban công làm việc, nói hời hợt: "Làm vậy có thể xích trò trên giường."

Điền Chính Quốc giận muốn giơ chân, "Em cũng không phải chó, anh xích em làm gì?"

Bây giờ cậu rất muốn lao qua quyết chiến với Kim Thái Hanh nhưng lại bị xích chó hạn chế, phạm vi di chuyển gần như chỉ ở trên giường.

Kim Thái Hanh không nói gì, chỉ lấy điện thoại mở ghi âm.

Âm thanh nền là tiếng cơ thể va nhau và tiếng thở dốc làm người ta đỏ mặt tim đập, trong đó còn truyền đến giọng nói: "Vậy sau này không đi học nữa, bị thầy giam trong nhà chịu không?"

"Vâng ạ... sẽ để cho thầy địt..."

Hết.

"Điền Chính Quốc, trò đã đồng ý rồi." Kim Thái Hanh cười nói.

"Đó là lời nói trên giường, ai chẳng biết lời đàn ông nói trên giường là không được tin!"

Kim Thái Hanh phớt lờ cậu, lần này Điền Chính Quốc sợ thật rồi, cậu thật sự tin rằng Kim Thái Hanh có thể làm được chuyện điên rồ này, dù cho không giam cầm cậu một hai tháng thì ít nhất cũng phải một hai ngày, cậu chịu thua: "Giáo sư Kim ơi mau thả em ra đi, chúng ta đang ở xã hội pháp trị mà, không thể chơi giam cầm trái phép đúng không?"

Kim Thái Hanh vẫn trơ ra.

Điền Chính Quốc bị ép đến khóc, "Kim Thái Hanh, anh thật sự đối xử với em vậy hả... còn bảo không nỡ..."

Cuối cùng Kim Thái Hanh cũng động đậy, anh chậm rãi đi đến trước mặt Điền Chính Quốc, đưa tay đỡ trán: "Điền Chính Quốc, bây giờ tôi có lý do để nghi ngờ trò gian lận để đậu đại học."

Anh đưa tay một cái là vòng cổ đã mở ra, đơn giản như cởi thắt lưng.

Điền Chính Quốc ngây người, "Vậy thôi hả?"

Kim Thái Hanh hôn lên trán cậu, "Như em nói, tôi không nỡ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top