Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

XXIII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù lỗ hậu liếm đã được liếm, lau cũng được lau rồi nhưng khi Điền Chính Quốc mặc quần vào đứng dậy thì chất lỏng vẫn chảy từ mông xuống đùi.

Điền Chính Quốc chép miệng, "Giáo sư Kim, tinh dịch của anh chảy ra hết rồi."

Kim Thái Hanh cầm giáo án và ổ USB chuẩn bị đến lớp, trước khi mở cửa hôn Điền Chính Quốc rồi nói: "Ngoan, tự mình mút lại đi."

Điền Chính Quốc ra cửa với Kim Thái Hanh, hạ giọng nói, "Kim Thái Hanh, anh lẳng lơ thật đấy."

Kim Thái Hanh nhíu mày, "Tôi thù dai, chút nữa vào lớp trò hãy chuẩn bị sẵn sàng trả lời các câu hỏi đi."

Vì câu nói này, nguyên buổi học Điền Chính Quốc không dám có suy nghĩ dâm đãng nào với giáo sư.

Để tránh hiềm nghi, Điền Chính Quốc vào lớp trước, cậu sợ chút nữa Kim Thái Hanh sẽ gọi cậu trả lời câu hỏi nên vội vàng mở sách bổ sung kiến thức của tiết trước, khi Kim Thái Hanh đi vào cũng không chú ý đến.

Khi chuông vào lớp vang lên cậu mới ngẩng đầu khỏi sách, nhìn lên bục giảng.

Giáo sư Kim vừa nãy còn chịch cậu toát cả mồ hôi, nháy mắt cái đã đổi thành dáng vẻ tỉ mỉ, nhã nhặn trầm ổn, sơ mi không một nếp nhăn, cà vạt thẳng thớm. Chỉ có Điền Chính Quốc biết cái tên này đã tốn bao nhiêu thời gian để ủi đồ trong văn phòng.

Điền Chính Quốc đã sẵn sàng bị Kim Thái Hanh gọi lên bục nộp điện thoại nhưng không ngờ Kim Thái Hanh lại mở micro nói: "Thông báo đến các bạn, từ giờ trở đi tiết kinh tế vi mô sẽ không điểm danh nữa, cũng không cần phải nộp điện thoại, mọi người có thể muốn làm gì trong lớp cũng được, những sinh viên muốn rời khỏi lớp cũng xin mời rời đi trong vòng năm phút."

Điền Chính Quốc còn tưởng Kim Thái Hanh đang ra chiêu khác để hại sinh viên nhưng không ngờ rằng sau khi nói xong Kim Thái Hanh mở PPT chuẩn bị bắt đầu giảng bài thật, không điểm danh cũng không tịch thu điện thoại.

Lớp học yên lặng một lúc sau đó bùng nổ các cuộc thảo luận sôi nổi.

Kim Thái Hanh đưa tay gõ gõ bảng, nói vào micro: "Nhưng tôi nghĩ các bạn nên tuân thủ trật tự lớp học cơ bản nhất, nếu không có hứng thú với môn này cũng có thể rời khỏi bằng cửa sau."

Tất nhiên sẽ không ai ra ngoài nếu muốn sống sót nhưng cũng có một vài người thường xuyên nhìn ra cửa sau, giống như muốn đi nhưng lại không dám.

Kim Thái Hanh bổ sung thêm một câu: "Sinh viên rời lớp sẽ không bị điểm tên, bất cứ lúc nào cũng có thể vào lớp lại, đồng thời vẫn sẽ có điểm chuyên cần, cuối kỳ có thể tham gia thi, cảm ơn các bạn đã tích cực tham gia trong năm tuần đầu tiên, hẹn gặp lại trong phòng thi cuối kỳ."

Đại học không giống cấp hai, cấp ba, tác dụng răn đe của giảng viên với sinh viên chỉ giới hạn ở thi cuối kỳ và điểm cơ bản, giáo sư đã nói vậy rồi, quả thật có mấy người to gan rời đi từ cửa sau.

Điền Chính Quốc cứ nhìn vào cửa sau, không phải vì cậu muốn đi mà là cậu không hiểu được tại sao Kim Thái Hanh lại làm thế.

Trốn học không ghi tên còn có điểm chuyên cần, vậy tiết học không phải là thành độc diễn sao?

Kim Thái Hanh giơ tay nhìn đồng hồ, "Còn ba phút nữa, rời đi sau ba phút sẽ phải để tên lại."

Điền Chính Quốc nhìn những người trong lớp lần lượt rời đi, bản chất con người là thế, có một số việc, một mình không dám làm nhưng có một đám làm thì lại khác, trong vòng ba phút, phòng học hơn trăm người chỉ còn lại năm mươi mấy người.

Trong số hơn năm mươi người này không biết có bao nhiêu người đang quan sát, có bao nhiêu người đơn thuần là vì nhan sắc của Kim Thái Hanh, số người thật sự muốn tham gia lớp học thật sự rất ít.

Cuối cùng Kim Thái Hanh cười khẽ một tiếng, "Cảm ơn các bạn ở lại vì nhận ra sức hấp dẫn cá nhân của tôi, tôi cũng rất vui vì các bạn đã nhận ra được sự hấp dẫn của kinh tế học và có thể hiểu sâu hơn về các quy luật kinh tế, hiểu bản chất của các hiện tượng kinh tế."

Điền Chính Quốc sững sờ nhìn Kim Thái Hanh, không hiểu sao lại cảm thấy buồn cho anh.

Nhìn sinh viên của mình lần lượt rời đi, hẳn là trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu...

---------

Kim Thái Hanh nói sẽ gọi cậu trả lời câu hỏi thì thật sự gọi cậu đầu tiên.

Tiết học chính thức bắt đầu, Kim Thái Hanh gọi tên cậu bằng tiếng trung, sau đó nói bằng tiếng anh: "Bạn Điền Chính Quốc, please recall the law of diminishing marginal utility that we learned in last week's class and explain it in a popular way." (Hãy nhắc lại quy luật lợi ích cận biên giảm dần mà chúng ta đã học ở lớp tuần trước và giải thích nó một cách bình dân.)

Điền Chính Quốc giật mình đứng dậy, hỏi Kim Thái Hanh: "Giáo sư, em không dùng tiếng anh được không?"

Những người còn lại trong lớp cùng nhau hít ngược một hơi, đầu tiên là vì Điền Chính Quốc không rời, thứ hai là vì không đi là để ở lại làm khó dễ giáo sư.

Kim Thái Hanh nhíu mày: "Tùy trò."

Điền Chính Quốc đọc thuộc lòng tất cả những kiến thức liên quan về quy luật tiện ích cận biên giảm dần một cách vô cảm như trí tuệ nhân tạo, sau khi trả lời xong Kim Thái Hanh lại không cho cậu ngồi xuống mà nói: "Bạn Điền Chính Quốc, trò học thuộc rất giỏi."

Anh nói tiếp: "Nhưng nghiên cứu kinh tế không nên công thức hóa, tôi có thể giải thích quy luật giảm dần tiện ích bằng cách trực quan hơn."

Điền Chính Quốc cũng bắt chước nhíu mày theo anh: "Vậy xin giáo sư hướng dẫn ạ?"

Kim Thái Hanh nhìn sâu vào mắt Điền Chính Quốc, chậm rãi nói: "Tiện ích cận biên giảm dần cũng có thể được giải thích bằng hiện tượng sinh lý. Sự hài lòng khiến tinh thần con người phấn chấn, nhưng lặp đi lặp lại cùng một kích thích sẽ khiến hưng phấn giảm đi."

Anh cố ý, Điền Chính Quốc chắc chắn rằng anh cố ý nhấn mạnh "sự hài lòng", "kích thích" và "hưng phấn"

Tên già mất nết, lợi dụng giờ học để nói chuyện cợt nhả. Điền Chính Quốc không cam lòng bị đùa, cố ý gây chuyện: "Giáo sư, thầy nói vậy trừu tượng quá em không hiểu."

Kim Thái Hanh chậm rãi đi đến trước mặt cậu, nói khẽ: "Lấy một ví dụ dễ hiểu, nếu đây là lần đầu tiên tôi kết giao với bạn cùng lứa, tôi sẽ thấy phấn khích, nhưng sau khi liên tục tiếp xúc với các bạn cùng lứa khác nhau thì chuyện này sẽ làm mức độ hài lòng của tôi giảm xuống."

Giọng Kim Thái Hanh càng ngày càng nhỏ, cho đến cuối cùng chỉ có một mình Điền Chính Quốc có thể nghe thấy, "Vì vậy, tôi mong chờ được yêu đương với bạn nhỏ Điền Chính Quốc."

Những người khác ngồi quá xa không nghe được cuối cùng Kim Thái Hanh nói gì, họ chỉ bật cười trước ví dụ mà giáo sư Kim đưa ra.

Điền Chính Quốc ngồi xuống, nửa tiết sau không nghe lọt tai bất kỳ điều gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top