Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

XXXVIII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi kết thúc, họ vào phòng tắm lại làm thêm nháy nữa. Lần này không mang bao, Kim Thái Hanh bắn trực tiếp bên trong cậu rồi sau đó cẩn thận lấy ra.

Điền Chính Quốc tận hưởng sự phục vụ của Kim Thái Hanh trong bồn tắm, ra lệnh cho anh: "Kim Thái Hanh, không được, sau này không cho phép anh mang bao nữa."

Kim Thái Hanh ôm cậu lên, cười dung túng, "Không sợ đau bụng à?"

"Em thấy không sao mà, anh bắn bên trong nhiều lần vậy rồi em cũng có thấy bị sao đâu," Điền Chính Quốc nhỏ giọng, "Nói không chừng trời sinh em ăn tinh dịch của đàn ông đó, anh bắn xong em hấp thụ luôn."

Kim Thái Hanh không nhắc nhở cậu mỗi lần bắn xong phải tốn bao nhiêu sức mới lấy ra được, chỉ thì thầm vào tai cậu: "Ừ, lỗ dâm nhỏ của Điền Chính Quốc ăn tinh dịch giỏi lắm."

Sau khi ra khỏi phòng tắm, Kim Thái Hanh thay ga giường trước sau đó mang ga cũ đi giặt. Trước khi đi ngủ, Điền Chính Quốc ra lệnh cho anh cởi đồ, phải cắm vào trong mình ngủ.

Kim Thái Hanh buồn cười: "Điền Chính Quốc, cuối cùng thì trò đọc mấy cái đó ở đâu vậy?"

"E hèm, lúc trước đọc truyện đó mà."

Kim Thái Hanh đắp chăn cho Điền Chính Quốc, ôm cậu từ đằng sau, cả hai đều trần như nhộng, cơ thể vẫn còn hơi ẩm sau khi tắm, cơ thể vừa chạm vào nhau gần như là cứng lên ngay lập tức.

"Kim Thái Hanh..." Điền Chính Quốc nhỏ giọng gọi anh, "Anh có muốn cắm vào không?"

Cậu không chờ được câu trả lời mà là chờ được dương vật của anh.

Cuối cùng Điền Chính Quốc cũng thấy thoải mái, cảm giác lỗ nhỏ được lấp đầy rất tuyệt, cậu ngoan ngoãn mút dương vật của Kim Thái Hanh, nói với anh: "Ngủ ngon, Kim Thái Hanh."

Nói xong còn nhắm mắt ngủ thật, mặc kệ Kim Thái Hanh vẫn còn đang cương cứng.

Kim Thái Hanh ôm Điền Chính Quốc cố gắng bình tĩnh lại nhưng làm sao cũng không bình tĩnh được, lỗ nhỏ của Điền Chính Quốc vừa mềm vừa nóng, dương vật cắm trong đó chỉ muốn chịch chịch chịch.

Tình hình này ai ngủ cho được...

"Điền Chính Quốc, trò thật sự hành chết tôi rồi." Kim Thái Hanh nhỏ giọng oán giận.

Vào một buổi sáng thứ bảy đẹp trời, you được bạn trai của mình đánh thức, you phát hiện dương vật của ảnh còn đang cắm trong người you, you cho rằng ảnh muốn gọi you dậy chịch choẹt nhưng vị bạn trai này lại nói cho you biết "Em nên học từ vựng" là trải nghiệm gì?

Điền Chính Quốc: Cảm ơn đã đánh thức, xin đừng làm phiền, người đang trên giường, vừa dậy đã cứng, bây giờ chỉ thấy cạn lời, mắng bạn trai té tát.

"Kim Thái Hanh anh bị khùng hả, mới sáng bảnh mắt đã bắt em học từ vựng?"

Nếu không phải bây giờ Điền Chính Quốc đang cứng rất cần Kim Thái Hanh thì cậu đã đạp anh xuống giường từ lâu.

Kim Thái Hanh cố gắng khuyên bảo nói lý với cậu: "Buổi sáng là lúc quan trọng nhất với sinh viên học ngôn ngữ, học thuộc từ vựng phải học vào sáng sớm, vốn từ vựng của trò thật sự không đạt đến trình độ cấp bốn."

Điền Chính Quốc bất đắc dĩ: "Vậy không thể chịch nháy rồi học hở?"

Kim Thái Hanh rút ra khỏi cơ thể cậu, nhéo mặt hỏi: "Điền Chính Quốc, trò đang khiêu khích tôi đấy à?"

Điền Chính Quốc vẫn chưa hiểu: "Hả?"

"Theo tiêu chuẩn làm một lần thông thường, buổi sáng sẽ bị lãng phí."

"Kim Thái Hanh, cái đồ mặt dày!"

Nói chung là dậy rồi.

Điền Chính Quốc lớn đầu thế này rồi nhưng đây là lần đầu tiên bị giục học bài, hồi còn học cấp hai mẹ cậu còn chẳng yêu cầu nghiêm khắc như thế. Lại một lần đầu tiên nữa được trao cho Kim Thái Hanh.

Hầy, biết sao giờ, tìm một anh thầy làm bạn trai thật là một sự đau khổ ngọt ngào.

Điền Chính Quốc nằm dài trên bàn ngoài ban công lơ mơ học chữ, tay quay bút, ngáp dài dưới nắng thu ấm áp.

Hôm nay Kim Thái Hanh không phải đi làm, anh mặc đồ nhà bưng ly cà phê thở dài với Điền Chính Quốc.

Học cái gì không học, chỉ chịch là giỏi.

"Điền Chính Quốc." Kim Thái Hanh gọi tên cậu.

Cậu lười biếng quay lại nhìn Kim Thái Hanh, thấy trong tay anh đang cầm... roi?

Điền Chính Quốc lé mắt, "Cái đù má Kim Thái Hanh đừng bảo anh chơi lớn thế chứ! Em học còn không được hả?"

Kim Thái Hanh mỉm cười: "Hoặc là trò có thể chọn lười biếng, sau đó chúng ta chơi những thứ trong ngăn kéo vài lần."

"Daddy em sai rồi!" Điền Chính Quốc vã mồ hôi hột, vội vàng sửa lại thái độ học tập.

Nhưng bản tính không thích học còn đó, Điền Chính Quốc đọc chưa được vài chữ lại nhấp nhổm không yên, nhỏ giọng phàn nàn với Kim Thái Hanh: "Chẳng phải anh nói em không nhất thiết phải xây nhà ở khoa chính quy hở?"

Kim Thái Hanh ngẩng đầu lên từ sổ ghi chép,"Điền Chính Quốc, chắc chắn muốn tranh luận với tôi chuyện này?"

"A a a a em thật sự không thích học mà!"

Kim Thái Hanh nhìn cậu một lúc, sau đó yên lặng đi tới ngăn kéo.

"Daddy em sai rồi! Em học! Em học!"

Khó khăn của học tập là ở chỗ không vào trạng thái, một khi đã vào rồi là học trơn tru.

Bên tai là tiếng Kim Thái Hanh gõ bàn phím liên tục, trước mắt là nắng sớm dịu nhẹ, cậu chợt cảm thấy dường như việc học thuộc từ vựng cũng không còn chán lắm.

Con người một khi đã tập trung rồi thì thời gian trôi qua rất nhanh, Điền Chính Quốc không dám tin mình học một vèo hết hai tiếng.

Kim Thái Hanh đóng máy tính lại, hỏi Điền Chính Quốc: "Học thế nào rồi?"

"Em xem xem, học hơn ba mặt giấy."

Kim Thái Hanh hôn lên môi cậu, "Điền Chính Quốc giỏi quá."

"Anh thì sao? Em thấy anh gõ cả sáng, anh làm gì vậy?"

"Vừa viết một bài luận 10.000 từ."

Điền Chính Quốc vừa cười vừa đánh một dấu chấm hỏi: ?

Tạm không nói đến tốc độ tay, anh viết luận không cần suy nghĩ hả? Cuối kỳ Điền Chính Quốc viết luận 2.000 chữ còn mất ba bốn ngày, tốc độ trung bình khoảng 100 từ một giờ, không hơn.

"Kim Thái Hanh anh có còn là người không hả? Chắc là anh tìm trên mạng rồi copy chứ gì?"

Kim Thái Hanh cốc đầu cậu, "Điền Chính Quốc, trò thích làm chuyện đó nhưng xin đừng bôi xấu giáo sư của trò."

"Vậy anh làm sao? Anh có chiêu gì đặc biệt hả?"

Lời của Điền Chính Quốc nói với bất kỳ giáo sư nào khác cũng là cực kỳ thiếu tôn trọng, nhưng Kim Thái Hanh thương cậu, kiên nhẫn giải thích: "Giai đoạn đầu của bài luận đã được duyệt rồi, mất cả tuần để kiểm tra thông tin và điều tra dữ liệu với hai nghiên cứu sinh tôi dẫn, viết đề cương mất ba ngày, sáng hôm qua viết mở đầu 4000 chữ, tất cả những gì trò nhìn thấy là kết quả cuối cùng."

"Ò... hóa ra khó thế ạ? Xin lỗi giáo sư Kim, em đã xúc phạm thành quả nghiên cứu của thầy."

Kim Thái Hanh ôm Điền Chính Quốc lên đùi, hôn lên cổ cậu, "Tuy nhiên, với tôi mà nói viết luận là một quá trình hưởng thụ, nghiên cứu mối quan hệ giữa các hiện tượng xã hội và kinh tế, theo một ý nghĩa nào đó có thể khiến một người thông thạo kinh tế trở thành một nhà dự đoán."

Điền Chính Quốc xoay người lại hôn anh, cố ý nịnh: "Giỏi vậy luôn ạ? Vậy thầy có thể dự đoán được bài kiểm tra cuối cùng môn kinh tế vi mô của giáo sư Kim là gì không?"

Kim Thái Hanh nói nghiêm túc: "Để tôi ngẫm nào, theo đánh giá của tôi, có lẽ giáo sư Kim sẽ kiểm tra xem lỗ nhỏ của sinh viên có mềm không."

Điền Chính Quốc chầm chậm cởi nút quần áo, "Vậy em có thể làm bài thi sớm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top