Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

X

“Nghe nói đàn anh bị bệnh, phải uống thuốc đúng giờ nha.”

Tin nhắn gửi từ tài khoản Quốc Quốc Miêu, nhưng mãi lâu sau mà vẫn không được đáp lại, hoàn toàn khác với trả lời trong một giây của quá khứ.

Điền Chính Quốc rũ mắt, thật ra cậu cũng biết nguyên nhân là gì.

Dù sao Quốc Quốc Miêu cũng không chịu nói chuyện với mình, thế nên Kim Thái Hanh dứt khoát không xem điện thoại nữa.

Mãi cho đến giữa trưa, tan học, tất cả học sinh đều có thời gian rảnh, Kim Thái Hanh mới trả lời.

“Tôi bị bệnh em sẽ quan tâm sao?”

Điền Chính Quốc im lặng, có quan tâm không thì cậu không rõ, ít nhất khi nhìn thấy Kim Thái Hanh phát sốt, hơn nữa là phát sốt vì mình, lòng cậu rất áy náy.

“Anh bị bệnh em sẽ ngại l…”

Vẫn chưa đánh xong một câu, Kim Thái Hanh lại nhắn tin đến nữa.

“Xin lỗi, tôi bệnh đến ngu người rồi, không cố ý hung dữ với em.”

“Đừng giận anh nhé?”

“Ừm, đàn anh uống thuốc chưa?”

“Rồi.”

Lừa ai vậy? Điền Chính Quốc cười lạnh một tiếng, thuốc cậu đưa vẫn còn y nguyên, ngay cả miệng túi vẫn còn chưa mở kìa. Quốc Quốc Miêu mới gửi tin nhắn chẳng bao lâu, thế mà đã uống rồi?

Làm cho có lệ cũng không làm, trai thẳng xấu xí.

“Nói dối, rõ ràng đàn anh bị bệnh nhiều ngày như vậy mà không uống viên thuốc nào.”

Ngay lập tức, Kim Thái Hanh cảm thấy nghi ngờ, sao Quốc Quốc Miêu biết được?

Quốc Quốc Miêu biết hắn bị cảm đã nhiều ngày, còn biết hắn không uống thuốc, tựa như luôn chính mắt để ý hắn vậy.

Nhưng chuyện này rõ ràng là không thể, ít nhất là Kim Thái Hanh vô cùng chắc chắn, trường của họ tuyệt đối không có cô gái nào giống Quốc Quốc Miêu.

Nhưng giờ không phải lúc để nói chuyện này, Kim Thái Hanh nhìn những tin nhắn không thể gửi đi thành công mấy ngày trước, cuối cùng vẫn quyết định nắm lấy cơ hội, nói chuyện rõ ràng với Quốc Quốc Miêu.

Tâm lý con gái quá khó đoán, chẳng biết khi nào Quốc Quốc Miêu lại muốn kéo hắn vào sổ đen.

“Tôi có chuyện quan trọng muốn nói…”

Vẫn chưa kịp gửi đi, tin nhắn Quốc Quốc Miêu đã đến trước.

“Đàn anh à, em nói anh nghe, lúc em còn nhỏ, ở quê em có người bị cảm, nhưng mà người đó cứ mặc kệ không quan tâm, dần dà phát sốt, không thể không đi bệnh viện, cuối cùng phải nằm viện cả tháng đó.”

Kim Thái Hanh bật cười, đáng yêu thật, cứ rải mấy câu nói dối lung tung để quan tâm hắn.

Nhưng mà, quê? Kim Thái Hanh nhíu mày, không phải Quốc Quốc Miêu ở khu Hoa Lâm thành phố S sao, cách gần vậy mà vẫn phải nói là quê sao?

“Quê em ở đâu?”

Hỏi cái này làm gì?

Nhưng Điền Chính Quốc cũng chỉ nghĩ là Kim Thái Hanh muốn tìm hiểu Quốc Quốc Miêu, cái này không có gì phải nói dối.

“Thành phố ven biển á, em lớn lên ở ven biển.”

Kim Thái Hanh nắm chặt điện thoại, quê Quốc Quốc Miêu ở thành phố ven biển? Sao lại vậy?

Nếu Quốc Quốc Miêu không phải Quốc Quốc, vậy hắn… nhận sai người sao?

“Không phải lúc nhỏ em ở khu Hoa Lâm thành phố S sao?”

Điền Chính Quốc đã nói dối Kim Thái Hanh quá nhiều, chút việc nhỏ này không đáng để lừa hắn.

“Không phải đâu, lúc nhỏ em còn chưa từng đi qua khu Hoa Lâm. Anh hỏi cái này làm gì?”

Qua một lúc lâu sau mà bên kia vẫn chưa trả lời.

Làm gì? Điền Chính Quốc không hề suy nghĩ sâu xa, dù sao cậu bỏ chặn Kim Thái Hanh cũng chỉ vì muốn dỗ hắn uống thuốc mà thôi.

Nghĩ đến giọng điệu thường ngày của Quốc Quốc Miêu, cậu lại gửi cho Kim Thái Hanh một tin nhắn.

“Giờ em đang bể bơi học bơi mùa đông nè, mấy anh ở đây ai cũng có cơ bụng thiệt đẹp.”

“Đàn anh phải nhớ uống thuốc nha, để bệnh rồi cơ bụng biến mất là em không thích đâu.”

Vốn tưởng rằng Kim Thái Hanh vẫn sẽ dỗ mình hay là giận dỗi gì đó, nhưng lần này hắn lại im lặng một cách khó hiểu, thậm chí đến tận khi Điền Chính Quốc cơm nước xong trở về ký túc xá Kim Thái Hanh mới trả lời.

“Muốn tôi uống thuốc đúng không? Vậy thì đừng chặn tôi nữa, ít nhất là trước khi tôi khỏi hẳn, được chứ?”

Kim Thái Hanh thoát khỏi app, bất kể là trách nhiệm với Quốc Quốc Miêu hay là với chính bản thân, ít nhất trước hết hắn cần làm rõ ràng, đến tột cùng là mình thích Quốc Quốc khi còn nhỏ, hay là Quốc Quốc Miêu vừa lẳng lơ vừa ương bướng này.

Mà ngón tay Điền Chính Quốc dừng trên màn hình hồi lâu, cuối cùng vẫn gạt bỏ suy nghĩ chặn Kim Thái Hanh lần nữa.

Chờ hắn hết bệnh rồi nói sau.

---------

Sáng thứ bảy, Điền Chính Quốc nhìn quanh thư viện một vòng, quả nhiên tìm thấy Kim Thái Hanh.

May là cậu tới sớm, đối diện Kim Thái Hanh không có ai, Điền Chính Quốc dứt khoát ngồi xuống.

“Chào đàn anh.”

Kim Thái Hanh nhướng mày, cậu đàn em này trước giờ luôn đối kháng với hắn, sao tự nhiên hôm nay lại chủ động sáp lại?

“Chào buổi sáng.”

Điền Chính Quốc im lặng đánh giá hắn, hôm nay Kim Thái Hanh nhìn hơi tiều tụy, giọng vẫn khàn như cũ, thậm chí dưới mắt còn có quầng thâm nhạt, giống như hắn đã thức trắng đêm hôm qua vậy.

Bị sao vậy? Không phải Quốc Quốc Miêu bỏ chặn hắn rồi sao?

Nhưng Điền Chính Quốc cũng không hỏi nhiều, cậu lấy một cái bình giữ nhiệt ra.

“Đây là trà gừng trưởng ký túc xá của em đưa để làm ấm bụng, bị cảm uống vào tốt lắm, em mang cho anh một ly.”

Kim Thái Hanh nhận, cậu đàn em trước giờ luôn làm xằng làm bậy cũng biết quan tâm hắn? Thậm chí vì hắn bị cảm mà tặng đồ đến hai lần.

Tâm trạng Kim Thái Hanh cũng tốt hơn chút đỉnh, vì thế rảnh rỗi chỉ ra chỗ sai trong luận văn môn tự chọn của cậu đàn em.

“Chỗ này thuyết minh sai rồi, nói chính xác thì đợt cải cách này không bao gồm hai điểm này.”

“Em không hiểu mấy cái này.” Điền Chính Quốc mím môi, con ngươi đen nhánh chứa chút tủi thân đáng thương nhìn hắn.

Chuyện này làm Kim Thái Hanh nhớ đến Quốc Quốc Miêu, Quốc Quốc Miêu cũng không hiểu mấy cái này, nếu cô ấy có bài tập như vậy, phỏng chừng sẽ đến tìm mình làm nũng, năn nỉ mình làm cho cô ấy.

Kim Thái Hanh rũ mắt, thôi, thừa nhận đi, nhìn thấy ai cũng nhớ tới Quốc Quốc Miêu, mày thích cô ấy rồi.

Thích dáng vẻ ngại ngùng nói dối của cô ấy, thích cô ấy làm nũng muốn mình ăn khuy cùng, thích dáng vẻ dâm đãng quyến rũ mình, thậm chí ngay cả khi cô ấy viện cớ nhờ vả mình cũng thích.

Kim Thái Hanh thở dài, hắn nhận thua, nhận sai người thì sao, ít nhất hiện tại hắn đã chắc chắn, người hắn thích chính là Quốc Quốc Miêu.

Đúng là ban đầu đồng ý lời mời kết bạn là bởi vì ảnh đại diện, nhưng bạn lúc nhỏ đã xa cách nhiều năm cũng chưa từng làm hắn nhung nhớ ngày đêm thế này.

Ngay cả cái gọi là hình mẫu lý tưởng cũng chỉ là lời nói bậy khi say chuếnh choáng thôi.

Mà Quốc Quốc Miêu lại luôn tác động đến trái tim hắn.

“Đàn anh, anh sửa giúp em được không?”

Tiếng nói của Điền Chính Quốc làm hắn hoàn hồn, cậu trai đang nhìn hắn với vẻ mặt đáng thương, cầu xin lấy lòng.

“Không được.” Kim Thái Hanh dứt khoát từ chối.

… Điền Chính Quốc khẽ cắn môi, anh hay lắm, lúc nói chuyện với Quốc Quốc Miêu, anh thật sự, hoàn toàn, hoàn toàn không phải thái độ này.

“Vâng, cảm ơn đàn anh đã chỉ ra lỗi sai của em.” Thanh niên trước mặt nở nụ cười giả dối, lúm đồng tiền không nông không sâu xuất hiện.

Má lúm đồng tiền bên phải… nốt ruồi ở dưới môi…

Kim Thái Hanh siết chặt cây bút trong tay, đột nhiên cảm thấy kỳ lạ.

Hắn không ngốc, nghiêm túc mà nói, Quốc Quốc Miêu chưa từng để lộ bất kỳ bộ phận nào chứa đặc điểm giới tính, thứ duy nhất hắn có thể nhìn thấy để xác định giới tính chỉ có gương mặt trang điểm tinh xảo kia.

Mà ngày đó, đã khuya như vậy mà Quốc Quốc Miêu vẫn ở cạnh chàng trai khác.

Ngẫm kỹ lại, hoàn cảnh ở đó rất ồn ào, không phải là hai người ở riêng.

Hơn nữa, Kim Thái Hanh rũ mắt xuống, hắn bắt đầu cảm thấy mông lung.

Hắn ngẩn người nhìn Điền Chính Quốc bước đi, khi thanh niên tức tối thay luận văn môn tự chọn thành toán cao cấp cũng không phát hiện.

“Đàn anh, sao vậy, anh cũng có hứng thú với toán cao cấp à?” Chàng trai trước mặt khó hiểu nhìn hắn.

Chàng trai mặc quần jeans và giày thể thao, chân rất dài, hơn nữa còn không biết để ý gì, cứ duỗi chân ra trước mắt hắn rất nhiều lần, nhưng mọi người đều là nam, Kim Thái Hanh cũng không quản cậu.

Quần jeans, giày thể thao, hạng nhất khoa Toán học, hoàn toàn không liên quan với Quốc Quốc Miêu váy ngắn, quần tất, học vũ đạo.

Hơn nữa suy đoán này quá lố rồi.

Cậu đàn em trước mặt không có chỗ nào giống con gái cả.

Hơn nữa, hắn đã nghe Quốc Quốc Miêu rên, vừa dâm vừa mềm, còn chứa chút nức nở, giọng hai người cũng không giống nhau.

Kim Thái Hanh nuốt thuốc xuống, không phỏng đoán lung tung nữa.

Mà Điền Chính Quốc, sau khi tận mắt nhìn thấy Kim Thái Hanh uống trà gừng và uống thuốc xong, cậu đi ra thư viện, dứt thoát mở điện thoại, chặn Kim Thái Hanh.

Trai thẳng xấu xí, uống thuốc của tôi uống trà gừng của tôi, thế mà chỉ sửa một cái luận văn cho tôi cũng không được.

Lúc Quốc Quốc Miêu nhờ vả anh thì anh viết hẳn một bản mới cho người ta.

Dù sao Kim Thái Hanh cũng uống thuốc rồi, trà cũng cũng uống luôn rồi, với tố chất thân thể hắn, chắc sẽ khỏe lên nhanh thôi.

---------

Đây là cuộc họp cuối cùng của tổ nghiên cứu trước khi tiến vào kỳ thi, có rất nhiều việc cần bàn giao.

Điền Chính Quốc mới năm hai, có nhiều chuyện không rõ lắm, chỉ đành vừa ghi chú vừa lấy điện thoại chụp lại, họp xong thì đi hỏi giáo sư.

Ngồi phía sau cậu là Kim Thái Hanh, dù không ngồi gần nhau, thế nhưng Điền Chính Quốc vẫn có thể cảm nhận được khí lạnh trên người hắn cùng với… lửa giận bị đè nén.

Điền Chính Quốc không quay đầu lại, cậu biết tại sao, cũng không có ai biết rõ hơn cậu.

Ai cũng vậy, khi phát hiện em gái xinh đẹp vất vả lắm mới add mình lại giờ lại chặn mình lần nữa, tâm trạng cũng không thể tốt nổi.

Điền Chính Quốc nói lời xin lỗi ở trong lòng, đàn anh à, tôi thật sự là vì muốn tốt cho anh thôi, nếu không chia tay, anh phải xem gà của tôi đó.

Trợ giảng bên cạnh Kim Thái Hanh hiển nhiên cũng không muốn đi trêu chọc hắn, lúc thảo luận tự do trực tiếp tìm tới Điền Chính Quốc.

“Chính Quốc, cậu có chụp trang PPT thứ tư đếm ngược từ dưới lên không, cho tôi xem với.”

“Có.”

Điền Chính Quốc tiện tay đưa điện thoại của mình qua. Album của cậu không có gì phải giấu cả, dù sao mấy thứ đáng xấu hổ đều ở album riêng tư.

Không ổn!

Con ngươi Điền Chính Quốc co lại.

Ảnh nửa người trên của Kim Thái Hanh!

“Chờ đã, để em…!”

Nhưng đã không còn kịp rồi, trợ giảng này trước giờ thích nói giỡn, giữa những đứa con trai với nhau cũng không có khái niệm không được xem album ảnh của nhau.

Tấm ảnh đó quá nổi bật, liếc mắt một cái lập tức thấy ngay.

“Ha ha, cậu thân với Thái Hanh thật đấy, còn có cả ảnh cơ bụng của cậu ấy.”

“Bình thường thấy hai người không nói với nhau câu nào, tôi còn lo quan hệ của các cậu không được tốt…”

“Đàn anh, anh trả lại cho em trước đã!”

“Để tôi xem xem.”

Điền Chính Quốc nuốt nước miếng, quay đầu lại, lập tức đối diện với một đôi mắt tràn đầy lạnh lẽo.

Cậu vội vàng giựt điện thoại của mình lại, nhưng một bàn tay với các khớp xương rõ ràng đã nhanh hơn cậu một bước.

Điền Chính Quốc không dám nói tiếp nữa.

Kim Thái Hanh lạnh mặt nhìn ảnh nửa thân trần trong album, cơ bụng rắn chắc, cơ ngực no đủ, tuyến nhân ngư hõm sâu hoàn mỹ.

Mà gương mặt kia không ai quen thuộc hơn hắn, dù gì thì ngày nào cũng nhìn thấy trong gương mà.

Kim Thái Hanh nhìn chằm chằm điện thoại, không nói lời nào.

Điền Chính Quốc dè dặt liếc nhìn sắc mặt của hắn.

Ánh mắt chàng trai hung ác nham hiểm, trán nổi gân xanh, ngay cả đốt ngón tay cũng siết chặt đến kêu răng rắc, thậm chí Điền Chính Quốc còn nghĩ giây tiếp theo hắn sẽ đập mình luôn.

Hình như Kim Thái Hanh có học boxing. Điền Chính Quốc nuốt nước miếng, vô thức rụt người vào chỗ ngồi của mình.

Nhưng cuối cùng Kim Thái Hanh chỉ lạnh lùng liếc cậu một cái, sau đó ném điện thoại vào lồng ngực Điền Chính Quốc.

Trong suốt thời gian tiếp theo của cuộc họp, Điền Chính Quốc đều có thể cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo ở phía sau, như mụn nhọt trong xương, làm người không rét mà run.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top