Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hậu truyện (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Jin cắn mạnh môi mình, ý nghĩ phản đối ngay lập tức xuất hiện trong đầu anh nhưng nỗi đau này quá lớn khiến tiếng nức nở của anh nghẹn ứ lại.

"Đừng nói thế..." Giọng Jin nhỏ và yếu ớt.

"Não của em đang chết dần và không có cách nào cứu cả!"

"Chúng ta có thể... có thể!" Anh đưa mắt nhìn Taehyung, người lớn tuổi hơn không thể nói dối với tình yêu của đời mình.

"Anh ơi..." Taehyung nắm lấy eo người kia và kéo anh ấy sát lại bên mình. Jin hơi tránh né nhưng cuối cùng cũng đối mặt với cậu. Mắt anh đổ lệ.

Taehyung khẽ lau đi dáng hình những giọt lệ trên gò má anh rồi đặt một nụ hôn lên trán người cậu thương nhất.

"Anh biết em sợ nhất điều gì không? Hơn cả cái chết."

Jin thậm chí còn không thể gom đủ dũng khí để hỏi một tiếng "Tại sao?" bởi vì lúc này đối với anh, chẳng có gì đáng sợ hơn cái chết.

"Em sợ mình sẽ quên anh và Yongsun." Giọng Taehyung tan biến vào những tiếng thì thầm yếu ớt. Anh biết, cậu chỉ đang cố hết sức mình đeo lên một chiếc mặt nạ dũng cảm.

Anh cũng biết, cậu sắp khóc rồi...

Taehyung đang mắc phải một loại bệnh hiếm gặp, cậu sẽ mất dần những tế bào não, từng cái từng cái một cho đến khi toàn bộ hệ thống thần kinh sụp đổ. Sức khỏe tâm thần của cậu cũng bị yếu đi nhiều bởi căn bệnh này, đáng buồn thay, đây là bệnh di truyền.

Jin không hiểu tại sao ông trời lại chơi trò chơi độc ác này với cuộc sống của hai người như thế...

Những tuần sau đó Taehyung được đưa đến bệnh viện khi cậu bắt đầu đau đầu dữ dội. Những ngày tiếp theo, mọi cứ tệ dần đi. Cậu được chẩn đoán bị Loạn dưỡng cơ (Muscular Dystrophy), căn bệnh này khiến cơ bắp cậu bị teo dần đi và bệnh parkinson ngày càng nặng hơn.

Những cơn ác mộng kinh hoàng cứ thế nối tiếp nhau. Chứng kiến một Taehyung nằm trong bệnh viện với phần thân dưới tê liệt và đánh mất ký ức về Jin khiến anh không thể tưởng tượng nổi... dù là trong những cơn mộng thảm khốc nhất.

Bác sĩ gợi ý sử dụng công nghệ cấy tế bào gốc, nhưng phương pháp này quá đắt đỏ với anh. Trong cơn hoảng loạn anh cũng xoay sở mượn tiền khắp nơi, nhưng Taehyung đã không may mắn, cậu không bao giờ có thể mở mắt nhìn anh và Yongsun nữa.

Taehyung đã rời bỏ nơi này. Bỏ lại Jin trong nỗi sầu thảm. Kỳ thực cuộc đời vẫn luôn thật khó đoán...

_

(Tức quá huhuu, đọc cái này nhớ đến bài Bang Bang của Cher:

"I was five and he was six
We rode on horses made of sticks
He wore black and I wore white
He would always win the fight

Bang bang, he shot me down
Bang bang, I hit the ground
Bang bang, that awful sound
Bang bang, my baby shot me down

Seasons came and changed the time
And I grew up, I called him mine
He would always laugh and say
"Remember when we used to play?"

Bang bang, I shot you down
Bang bang, you hit the ground
Bang bang, that awful sound
Bang bang, I used to shoot you down

Music played and people sang
Just for me the church bells rang...

Now he's gone, I don't know why
And 'till this day, sometimes I cry
He didn't even say goodbye
He didn't take the time to lie

Bang bang, I shot you down
Bang bang, you hit the ground
Bang bang, that awful sound
Bang bang, I used to shoot you down
..."

Buồn quá ai đó vực tui dậy với...)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top