Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

31

Điền Chính Quốc nhìn quanh một vòng rồi bước ra khỏi cổng nhà trẻ, thấy không có gì bất thường mới dẫn Chiêu Chiêu đến bãi đậu xe.

Cậu mở cửa xe, đặt Chiêu Chiêu vào ghế an toàn, từ đầu đến cuối Chiêu Chiêu rất hợp tác.

Điền Chính Quốc lái xe về nhà, đỗ xe xong, bế Chiêu Chiêu xuống, hai người cùng nhau vào nhà.

Đúng như Kim Thái Hanh nói, trong tủ lạnh còn có bán thành phẩm, cậu chế biến một chút, hâm nóng rồi lấy ra ngoài, đây là lần đầu tiên cả nhà dùng bữa tối mà không có Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc đột nhiên nảy ra chủ ý, Kim Thái Hanh chắc không nấu cơm mỗi ngày dựa vào bán thành phẩm chứ, anh nhìn Chiêu Chiêu, trong mắt tràn đầy đồng tình.

Trước đây hai bố con này sống thế nào?

Ăn cơm xong Kim Thái Hanh còn chưa trở lại, cậu dọn bàn xong lại gặp phải một vấn đề khác.

Bình thường buổi tối Kim Thái Hanh sẽ đưa Chiêu Chiêu đi chơi và học tập, bây giờ trong nhà chỉ có một người lớn, phải làm gì cùng Chiêu Chiêu đây?

Điền Chính Quốc cúi xuống, đến gần Kim Anh Chiêu hỏi: "Buổi tối bố con thường đưa con đi làm gì?"

Chiêu Chiêu túm lấy quần áo của cậu, dẫn vào phòng ngủ chính.

Điền Chính Quốc trước khi tiến vào phòng ngủ do dự một chút, luôn cảm thấy có vẻ không lịch sự, sau lại nghĩ Kim Thái Hanh nói mình không có chủ ý, sửng sốt, theo Chiêu Chiêu đi vào.

Điền Chính Quốc đã nhìn thấy nội thất phòng ngủ chính ở ngoài cửa, cách bố trí tương tự như phòng của mình, nhưng lớn hơn một chút, vì ở đó có trẻ em sinh sống nên có treo vài đồ chơi dễ thương, nhìn rất ấm cúng.

Chiêu Chiêu kéo cậu sau khi vào phòng mới buông ra, sau đó từ trong tủ lấy ra mấy cuốn sách đưa cho Điền Chính Quốc.

Cậu nhìn thấy là một cuốn truyện tranh, nhướng mày hỏi Chiêu Chiêu: "Lão Kim..., bố con thường đọc với con sao?"

Chiêu Chiêu gật đầu, chỉ vào sách tranh, rồi chỉ vào miệng cậu, cuối cùng là vào tai nhóc.

Điền Chính Quốc mất mấy giây mới hiểu được, nói: "Muốn chú đọc truyện cho con nghe sao?"

Chiêu Chiêu gật đầu.

Điền Chính Quốc chỉ giáo dục tội phạm chứ không bao giờ kể chuyện cho trẻ em. Khi nói đến việc giáo dục những tên tội phạm gây rắc rối, cậu có thể nói chuyện cả buổi chiều mà không phải thở dốc, chắc là cậu cũng có thể kể chuyện cổ tích thôi nhỉ.

Điền Chính Quốc bảo Chiêu Chiêu ngồi trên giường, mở một cuốn sách tranh và chuẩn bị đọc cho đứa trẻ.

Điền Chính Quốc: "..."

Tại sao tất cả đều bằng tiếng Anh thế này?

Để Chiêu Chiêu học tiếng Anh, Kim Thái Hanh đọc truyện tiếng Anh cho nhóc mỗi ngày, đôi khi có hứng thú anh thậm chí còn nghĩ ra những câu chuyện cười ngắn bằng tiếng Anh ngay tại chỗ kể cho Chiêu Chiêu.

Tương lai Chiêu Chiêu nói chuyện, câu đầu tiên của nhóc sẽ không phải là tiếng Anh chứ? Sắc mặt Điền Chính Quốc tối sầm, gần như có thể tưởng tượng được Chiêu Chiêu đang nói " hi, daddy ".

Cậu căng da đầu đọc một đoạn, nhưng tất nhiên cậu không đọc sống động bằng Kim Thái Hanh. Sách tranh vốn dĩ có hình ảnh, phụ huynh nhìn tranh mà nói, Điền Chính Quốc đọc sách rất nhanh, khô cằn, lập tức đã đọc xong một quyển sách.

Chiêu Chiêu nhìn cậu với đôi mắt mở to, trên khuôn mặt có vẻ mới lạ.

Điền Chính Quốc bất lực nói với Chiêu Chiêu: "Chuyên ngành nào cũng có chuyên gia, chú giỏi bắt kẻ xấu, nhưng kể chuyện bằng tiếng Anh thì tệ thật." Cậu suy nghĩ một lúc, "Chúng ta đi vẽ tranh nhé?"

Chiêu Chiêu lắc đầu.

Điền Chính Quốc phát sầu, cậu phải làm sao đây, cậu không thể cho nhóc xem TV, nếu nhóc bị nghiện thì phải làm sao? Chiêu Chiêu dùng ánh mắt ngây thơ nhìn cậu, cậu cũng nhìn Chiêu Chiêu.

Một lớn một nhỏ, mắt to trừng mắt nhỏ.

Đang nhìn chằm chằm, Điền Chính Quốc đột nhiên nảy ra ý tưởng, hỏi Chiêu Chiêu: "Chiếc xe cảnh sát nhỏ mà chú cho con có còn ở đó không?"

Chiêu Chiêu xoay người xuống giường, lấy hộp đồ chơi trong tủ ra, lấy chiếc xe cảnh sát nhỏ đưa cho cậu.

Điền Chính Quốc bật công tắc, xe cảnh sát phát ra âm thanh báo động "í e í e", cậu nháy mắt với Chiêu Chiêu cười nói: "Chúng ta hãy chơi một trò chơi mà tất cả con trai đều có thể chơi."

Đó là cái gì?

Chiêu Chiêu tò mò tới gần, cậu nói cho nhóc: "Trò cảnh sát bắt ăn trộm, con làm cảnh sát, chú làm ăn trộm."

Kim Thái Hanh từ trong nhà chính đi ra cũng đã muộn, Kim Diễm không biết vì sao tâm tình không tốt, thiếu chút nữa đã phái anh đến công ty, qua lại cũng đã quá giờ Chiêu Chiêu đi ngủ.

Trợ lý Kiều phàn nàn chở ông chủ về nhà: "Lão già này sắp mãn kinh à? Thỉnh thoảng lại đi hành hạ chúng ta."

Kim Thái Hanh nói: "Ông ta cảm thấy không vui nên muốn ép tôi quay lại."

Trợ lý Kiều không dám nói nữa, ông chủ cũng đang tranh giành với ông già, buộc ông phải chấp nhận cảnh sát Điền.

Ai nha, cho nên nói động vật họ mèo thật là phức tạp, họ chó đơn giản ngay thẳng hơn nhiều mà.

Khi Kim Thái Hanh bước vào nhà, trong nhà tối om, dường như Điền Chính Quốc và Chiêu Chiêu đang ngủ.

Anh nán lại trước cửa phòng cậu một lúc, lặng lẽ nhìn khung cửa hồi lâu mới quay người đi về phía phòng ngủ chính.

Anh vốn tưởng rằng trong phòng ngủ chính sẽ chỉ có Chiêu Chiêu, nhưng khi mở cửa ra, anh liền choáng váng khi nhìn thấy cảnh tượng trên giường.

Điền Chính Quốc thế mà cũng ở đây, cậu cùng Chiêu Chiêu đầu tựa vào nhau nằm trên giường, đắp chung một chiếc chăn, ngủ ngon lành.

Chắc là vì vừa tắm xong nên tóc xoăn bồng bềnh như bờm sư tử, Chiêu Chiêu thở nhẹ, nắm lấy ống tay áo cậu, cậu đặt tay lên người Chiêu Chiêu, đè chăn cho nhóc khỏi bị cảm lạnh.

Bức ảnh này đẹp đến nỗi Kim Thái Hanh đột nhiên cảm thấy toàn thân như tan chảy.

Cơn giận do sự tra tấn của lão cha Kim biến mất ngay lập tức, chỉ để lại trong lòng sự bình yên và xúc động. Anh lặng lẽ bước đến bên giường, lưu luyến nhìn lớn nhỏ trên giường.

Dù sao Điền Chính Quốc cũng rất cảnh giác, tỉnh dậy ngay khi nhận thấy có người bên cạnh.

Vừa nhìn thấy Kim Thái Hanh, cậu liền dùng tay xoa tóc, ép mình tỉnh dậy, nhỏ giọng nói: "Anh về rồi."

Vừa rồi cậu cùng Chiêu Chiêu chơi trò cảnh sát truy bắt trộm, lần đầu tiên Chiêu Chiêu chơi trò này rất hưng phấn, chơi gần như suốt đêm. Sau đó Điền Chính Quốc dẫn Chiêu Chiêu đi tắm, lại là một trận luống cuống tay chân, cuối cùng gội đầu sấy khô xong, cả hai đều mệt mỏi trực tiếp ngã xuống giường rồi ngủ ngay.

"Ừ." Kim Thái Hanh đáp: "Em có thể tiếp tục ngủ, tôi đi tắm trước." Sau đó tôi lại ngủ với em.

Không ngờ cậu lại từ trên giường đứng dậy nói: "Vậy anh ở với Chiêu Chiêu tôi về phòng." Nói xong, cậu bước xuống, lặng lẽ đi ra ngoài.

Kim Thái Hanh vội vàng ôm lấy cậu, nói: "Ngủ ở đây đi."

Điền Chính Quốc bình tĩnh nói: "Thôi, tôi đi về."

Kim Thái Hanh nhận ra cậu cự tuyệt, theo bản năng buông ra.

Không bật đèn, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, trong căn phòng tối mờ, Điền Chính Quốc liếc nhìn Kim Thái Hanh, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ chính, quay về phòng ngủ của mình.

Kim Thái Hanh bị ánh mắt của cậu làm cho sửng sốt, sau đó anh  nhận ra dù không trực tiếp cãi nhau nhưng cũng có vô số cách để các cặp đôi bày tỏ sự phản đối và quan điểm của mình.

Kim Thái Hanh vừa tắm xong, nằm trên giường không ngủ được, nhìn đứa con trai đang ngủ say như heo con bên cạnh, chua chát nhỏ giọng nói: "Ba còn chưa có đãi ngộ ngủ chung giường đâu đấy."

Anh nhắm mắt muốn ngủ nhưng lại không thể ngủ được, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng anh lấy điện thoại di động ra, từ trong sổ địa chỉ Wechat của mình tìm được một người, nghiến răng gõ vào hộp thoại.

"Sư tử ngốc, có ở đây không?"

Người bên kia gần như lập tức đáp lại, lộ ra một chuỗi nụ cười: "Kim Thái Hanh, anh cũng có ngày hôm nay. Anh chủ động liên lạc riêng với tôi trước, anh thua rồi."

Kim Thái Hanh lập tức cảm thấy hối hận, sắc mặt âm trầm, lặng lẽ chọn ra câu nói: "Cậu có thể thành thục hơn một chút được không?"

"Thua thì thua, đừng nói nhiều."

Kim Thái Hanh: "Cậu mới nói nhảm, tìm cậu có chuyện đứng đắn."

Anh từng đến gặp Đỗ Nhược Ngu vì Điền Chính Quốc phát hiện ra anh là một con hổ, nhưng lời khuyên của Đỗ Nhược Ngu quá không đáng tin cậy nên anh không làm theo.

Bây giờ mối quan hệ của cả hai đã đình trệ, anh lại nghĩ đến một người khác - chồng sư tử của Đỗ Nhược Ngu.

Anh nghĩ rằng Sư Tử Ngốc cũng có hoàn cảnh tương tự như và cũng đã kết hôn với một người bình thường nên chắc có thể đưa ra một số gợi ý có tính xây dựng.

Nhưng anh và sư tử từ nhỏ đã đánh nhau, không ai muốn thua đối phương, đối với anh mất mặt đi cầu xin sư tử, gần như chẳng khác nào giế,t chết anh đi.

Đặc biệt là sư tử gần đây mới sinh ra một con sư tử nhỏ, đuôi của cậu ta mỗi ngày đều vểnh lên ​​trời, khiến Kim Thái Hanh vừa nhìn thấy liền muốn đánh cậu ta một trận.

Nhưng để đến gần Điền Chính Quốc hơn, anh phải kìm nén tính nóng nảy hỏi trên Wechat: "Tôi hỏi cậu, khi ở dạng sư tử, cậu hòa hợp với thư ký Du như thế nào?"

Con sư tử đằng kia trả lời: "Ý anh là gì? Rình mò cuộc sống gia đình tôi?"

Kim Thái Hanh: "Nói nhanh đi."

Anh luôn gọi người ta là sư tử ngốc, nhưng sư tử lại không ngu ngốc chút nào, cậu ta lập tức hiểu được ý đồ: "Tôi hiểu, gia đình anh mâu thuẫn, tìm vợ tôi cũng chưa đủ, bây giờ anh đến tìm tôi học hỏi, anh lại thua." "

Quả nhiên, Đỗ Nhược Ngu đem chuyện của mình nói cho sư tử biết, Kim Thái Hanh mặc kệ đối phương khiêu khích, hỏi: "Nói hay là không?"

Sư tử trả lời: "Hừ, nói cho anh cũng không sao. Sau khi biến thành sư tử, đương nhiên tôi sẽ để vợ dựa vào mình làm gối. Mùa hè sẽ cho em ấy tắm nắng, mùa đông sẽ là lò sưởi của em ấy."

Ôi, không nhịn được, anh gõ gõ: "Sao cậu lại ghê tởm như vậy?"

Sư Tử: "Sao hả? Chúng tôi là vợ chồng già, anh ghen tị à?"

Kim Thái Hanh nghĩ nghĩ, tiếp tục hỏi: "Vậy thư kí Đỗ thích hình dạng sư tử của cậu hơn thì sao?"

Thư kí Đỗ có tiếng là được động vật thích, cũng rất thích động vật, cả ngày nghĩ rờ sư tử, sư tử sẽ không nghĩ gì sao.

Sư tử trả lời: "Vừa mới bắt đầu tôi cũng cảm thấy mình như thú cưng, có chút không cân bằng, sau đó thì tốt rồi, sư tử đẹp trai như tôi thế gian ít có, thích hình dạng sư tử của tôi không phải là chuyện thường à?"

Kim Thái Hanh mắt trợn trắng, trực tiếp chặn sư tử ngốc.

Anh là bị ma quỷ ám ảnh mới có thể đi tìm hai chồng chồng này cố vấn.

Anh phóng điện thoại lên tủ đầu giường, ôm Chiêu Chiêu nhắm mắt lại.

Nói thật ra, thấy sư tử ngốc miêu tả cuộc sống của cậu ta với thư kí Đỗ, thật là có chút hâm mộ, anh với Điền Chính Quốc hiện tại còn khách khách khí khí, mà nhà người khác lại có thể ở chung tự nhiên như thế.

Kim Thái Hanh thở dài, chậm rãi tiến vào mộng đẹp.

Sư Diệc Quang ở đó phát hiện ra mình đã bị Kim Thái Hanh đưa vào danh sách đen, liền cười lạnh nói: "Chọc đến chỗ đau, xấu hổ nên tức giận, lần thứ ba thua cuộc."

Đỗ Nhược Ngu đang thay tã cho sư tử nhỏ, lơ đãng hỏi: "Sao vậy?"

Sư Diệc Quang nói: "Kim Thái Hanh đến gặp anh hỏi chuyện gia đình, giống như lần trước anh ta đến gặp em vậy."

Đỗ Nhược Ngu trêu chọc đứa nhỏ nói: "Xem ra lần này Kim tiên sinh gặp phải vấn đề lớn rồi."

"Hừ." Sư Diệc Quang lạnh lùng nói: "Kim Thái Hanh thoạt nhìn tựa hồ luôn nở nụ cười, nhưng thực chất anh ta rất mưu mô, nhỏ mọn, có một việc mà mãi so đo, cực kỳ khó đối phó. Không gặp vấn đề mới lạ. Anh đánh nhau với anh ra từ nhỏ tới lớn, còn hiểu anh ta hơn cả vợ anh ta đấy ".

Đỗ Nhược Ngu không khỏi quay đầu nhìn chồng mình hỏi: "Đây có phải là điều đáng tự hào không?"

Anh đặt đứa bé vào nôi rồi nằm xuống, sau đó bước tới nói: "Anh Kim không đến nỗi tệ như anh nói, anh ấy chỉ cẩn thận hơn và suy nghĩ nhiều hơn thôi. Em hy vọng anh Kim và cảnh sát Điền có thể hòa hợp tốt, cũng không biết có thể giúp họ như thế nào?"

Sư Diệc Quang ngồi đó, cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên cười lớn.

Sư Diệc Quang luôn có vẻ mặt lạnh lùng, nhưng bây giờ anh ta lại cười chế nhạo khiến da đầu Đỗ Nhược Ngu tê dại, anh nghe thấy Sư Diệc Quang nói: "Để anh giúp họ, kiểm tra địa chỉ hiện tại của Kim Thái Hanh thôi."

Điền Chính Quốc chỉ đón Chiêu Chiêu một ngày, Kim Thái Hanh vẫn đón đưa đứa trẻ vào ngày hôm sau.

Dù có chút tiếc nuối nhưng cũng chẳng thể làm gì được, cậu tan làm muộn mà không thể để con nhỏ hàng ngày đợi ở lớp giữ trẻ.

Cậu và Kim Thái Hanh vẫn còn mâu thuẫn với nhau, như thể cả hai đều đang chờ đợi sự đột phá nhưng lại không biết cách tạo cơ hội cho nhau.

Cậu vẫn đi làm như thường lệ, hôm đó khi tan làm tình cờ gặp nhân viên chuyển phát nhanh ở trước nhà, nhân viên chuyển phát nhanh từ bên ngoài đi vào, muốn bước lên bậc thềm bấm chuông.

Điền Chính Quốc gọi anh ta: "Có chuyển phát nhanh của chúng tôi sao?"

Nhân viên chuyển phát nhanh chỉ vào cửa nói: "Là anh Kkm à? Có hàng của anh."

Cậu lấy chìa khóa ra mở cửa nói: "Là của nhà tôi, cứ đưa cho tôi."

Nhân viên chuyển phát nhanh đưa một gói hàng cho cậu, yêu cầu ký nhận rồi rời đi. Điền Chính Quốc cầm gói hàng chuyển phát nhanh bước vào, nhìn tờ thông tin trên đó cho thấy những món hàng mà Kim Thái Hanh mua trên Taobao đã đến nơi.

Khi vào nhà, Kim Thái Hanh từ ​​trong bếp đi ra chào cậu như thường lệ: "Em về rồi à?"

Cậu gật đầu, giơ đồ trong tay lên nói: "Đồ của anh."

Kim Thái Hanh sửng sốt nói: "Gần đây tôi không mua gì cả."

Cậu xem xét thông tin gói hàng cẩn thận, thấy tên và số điện thoại di động của Kim Thái Hanh quả thực đã được điền vào, địa chỉ cũng chính xác: "Là gửi cho anh."

Anh cầm một chiếc thìa trong tay, nhíu mày.

Cậu thấy anh như vậy nói: "Không thể là gói hàng lừa đảo chứ, tôi có thể mở ra xem thử được không?"

Kim Thái Hanh gật đầu: "Xé đi, em cẩn thận."

Cậu mở bao bì bên ngoài của gói hàng trước mặt Kim Thái Hanh ở lối vào, rồi từ bên trong lấy ra một chiếc hộp.

Hộp có nhiều màu sắc, in hình những chú chó con, mèo con dễ thương, đồng thời ở giữa nắp có dòng chữ: "Thần khí chải lông, hãy chăm sóc bé cẩn thận nhất".

Cậu nhướng mày, nhìn Kim Thái Hanh, hỏi: "Anh thật sự không mua à?" Mình mua cây gậy mèo đã dẫn đến một loạt chuyện, còn anh thế mà lại mua một chiếc lược chải lông động vật?

Sau đó anh mở hộp ra thì thấy bên trong có hai chiếc lược chải lông, một lớn một nhỏ, chiếc lớn màu xanh, chiếc nhỏ màu hồng. Chiếc lược có đầu to, tay cầm dài, răng được làm bằng thép, các vòng tròn có độ dài khác nhau, thoạt nhìn có vẻ không dành cho người bình thường.

Sắc mặt Kim Thái Hanh đen như đáy nồi.

Lúc này Chiêu Chiêu nhận ra hai người lớn không có vào cửa nên lặng lẽ chạy ra ngoài xem chuyện gì xảy ra, liếc mắt liền nhìn thấy thứ trên tay cậu.

Đó không phải là một chiếc lược để chải lông sao? Nhóc đã nhìn thấy nó ở nhà chú Đỗ, chú Đỗ chải lông cho sư tử nhỏ rất vui.

Khi Chiêu Chiêu nhìn thấy chiếc lược, nhóc tự động biến thành một con hổ nhỏ chạy đến bên chân Điền Chính Quốc, vẫy đuôi nhìn cậu một cách khao khát.

Là muốn chải lông sao? Con đã sẵn sàng rồi nè.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top