Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

41

Con hổ lớn hung hãn lao tới, đầu và lưng Điền Chính Quốc đập vào giường, cậu nhắm mắt lại, sau đó nhìn vào đôi mắt vàng của con hổ.

Con hổ nói anh ta cũng lông xù kìa

Điền Chính Quốc mỉm cười.

Con thú bông lớn cuối cùng cũng chịu mọc lông.

Nhìn thấy người phía dưới còn đang cười, con hổ càng tức giận hơn, không kiên nhẫn quất đuôi, thổi gió về phía cậu, kìm nén tiếng gầm gừ trong cổ họng.

Điền Chính Quốc không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào con hổ nói: "Lông xù thì phải cho sờ, anh có bằng lòng để tôi chạm vào không?"

Kim Thái Hanh kinh ngạc khi Điền Chính Quốc có thể nói như vậy, bình tĩnh lại một chút nói: "Em không thể tùy tiện sờ."

Con hổ đè Điền Chính Quốc xuống, dùng mũi ủn trán cậu, muốn trút giận lên người cậu, nhưng anh không nhịn được, cuối cùng chỉ có thể dùng hai chân bất lực mà tức giận đập xuống giường.

Chấn động truyền đến sau lưng, cậu nghiêng người, thận trọng đưa tay chạm vào móng hổ, móng vuốt tuy to lớn nhưng lại không có lưỡi móng sắc bén, nhìn có vẻ hơi tròn, Điền Chính Quốc vẫn cảm nhận được sau khi chạm vào nó, cậu quay lại nhìn Kim Thái Hanh để thử phản ứng của anh.

Kim Thái Hanh mỉa mai nói: "Vừa rồi vuốt ve con mèo còn khá hưng phấn mà bây giờ lại cẩn thận thế nhỉ."

"Khác mà." Thấy hổ không phản đối, Điền Chính Quốc đặt tay lên móng vuốt của nó, chạm vào cậu ta như đang nghiên cứu bảo vật rồi nói: "Đây là lời anh nói với tôi, anh cũng là con người, phải học cách phân biệt đối phương, thái độ cũng bất đồng."

"Trẻ em ở trường mẫu giáo sẽ rất vui khi được vỗ đầu." Điền Chính Quốc nói, "Về phần Milian, cậu ta đã sống trong trạng thái của một con mèo và dường như rất vui khi được đối xử như một con mèo."

Cậu nhìn con hổ lớn và nói: "Nhưng anh thì khác. Nếu anh không chủ động biến hình, tôi không dám chạm vào anh."

Điền Chính Quốc, đầu gỗ vạn năm, sử dụng từ "không dám" khiến Kim Thái Hanh sửng sốt, sau đó cơn tức giận của anh dịu xuống.

Kể từ cuộc trò chuyện đó giữa hai người dường như luôn có một số thiếu sót, tuy anh bắt đầu ôm cậu ngủ trong lòng, cậu không từ chối nhưng vẫn có khoảng cách.

Thì ra là do chữ "không dám".

Kim Thái Hanh không chủ động biến hình, Điền Chính Quốc cũng không đoán ra được thái độ của anh, anh luôn luôn thận trọng, thử qua nhiều mặt, cuối cùng vô kế khả thi, chung quy lại trở về là không dám.

Thấy hổ không phản đối, Điền Chính Quốc ôm bàn chân to của hổ, cười nói: "Tôi rất vui."

Kim Thái Hanh liên tục tức giận bị nụ cười của cậu quét sạch, giơ chân đang bị ôm lên, vỗ vỗ lòng bàn tay, lúng túng nói: "Em rất thích động vật."

Lần này không còn là câu hỏi nữa mà là câu khẳng định, hẳn là sau khi nhìn thấy những phản ứng khác nhau của cậu nhiều ngày như vậy đã nhận ra.

Mặc dù bị người ta nhìn ra nhưng Điền Chính Quốc vẫn có chút xấu hổ, trước đây cậu luôn cố gắng duy trì hình ảnh một chàng trai cứng rắn, đột nhiên thừa nhận mặt nữ tính của mình cũng khá xấu hổ.

Nhưng cậu vẫn nói: "Ừ, tôi rất thích. Tôi đã muốn nuôi một con mèo từ khi còn nhỏ".

Cuối cùng cũng kể ra.

Kim Thái Hanh nhớ lại Điền Chính Quốc từng đề nghị nuôi một con mèo nhưng anh từ chối và cuối cùng mang về một con vịt.

Con hổ thả cậu xuống, nằm xuống giường bên cạnh, Điền Chính Quốc cảm giác được sức nặng đè lên người mình biến mất, trong lòng có chút thất vọng.

Kim Thái Hanh nói: "Cho nên em dùng một con mèo có lông từ đầu đến chân chọc tức tôi."

Cậu cười nói: "Cậu ta cố ý."

Kim Thái Hanh không phải là kẻ ngốc, mọi người đều có thể thấy hành vi cường điệu của con mèo Ragdoll là cố ý, nhưng anh vẫn tức giận.

"Em cũng là cố ý." Kim Thái Hanh nói, cố ý kích thích anh, biến anh thành một con hổ.

Điền Chính Quốc vẫn ôm chân hổ nói: "Hợp tác một chút đi."

Kim Thái Hanh chua chát nói: "Thật ra thì sấy lông sướng thật đúng không."

Điền Chính Quốc xoa xoa bàn chân của con hổ nói: "Tôi thực sự coi cậu ta như một con mèo đi lạc. Tuy miệng toàn nói phét nhưng thực ra cậu ta khá đáng thương. Cậu ta bị giam cầm vài ngày, cuối cùng đã trốn thoát và lang thang trong mẫu giáo, không đủ ăn nên phải đến tiệm tạp hóa lấy thẻ đổi lấy đồ ăn."

Nói như vậy, người bình thường không thể biến thành một con mèo đi lang thang bên ngoài lâu như vậy, ngoài khả năng nói chuyện ra, hành vi của Milian thực sự giống như một con mèo, đeo bám và thích hành động nịnh nọt. Thảo nào phát sóng trực tiếp trước nhiều dân mạng như thế mà không có sơ hở.

Điền Chính Quốc một mặt cảm thấy có lỗi với cậu ta nhưng mặt khác vẫn cảm thấy cậu ta là chú mèo nổi tiếng trên mạng mà mình thích lúc đầu.

"Đừng nhắc tới cậu ta nữa." Kim Thái Hanh lạnh nhạt nói.

Điền Chính Quốc ngậm miệng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào con hổ, con hổ đang nằm trên giường, đầu hơi ngẩng lên, trên người phủ đầy hoa văn màu vàng đen, cường tráng mà uy nghiêm.

Kim Thái Hanh nhìn thấy cậu liền quay đầu lại hỏi: "Em nhìn cái gì?"

Điền Chính Quốc thăm dò hỏi: "Vậy, tôi có thể chạm vào anh không?"

Con hổ nghe vậy, con ngươi vàng kim của anh co rút lại, trực tiếp di chuyển đầu đến trước mặt Điền Chính Quốc, dùng mũi chạm cằm cậu, sau đó áp mặt mình vào bên người, từ từ trượt tới.

Cảm giác mềm mại từ trên má truyền ra khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy, coi như anh đồng ý liền ôm lấy cổ con hổ lớn.

Kim Thái Hanh bị sốc ngừng cử động, để cậu tự động.

Điền Chính Quốc mỉm cười ôm cổ con hổ, đưa tay chạm vào đôi tai tròn của nó, đôi tai của con hổ thật sự rất đáng yêu, tròn trịa còn vểnh lên.

Cậu nói: "Khi còn nhỏ ở nhà một mình tôi rất muốn có một con mèo. Tôi nghĩ nếu có một con mèo thì thật tuyệt. Nếu có một con mèo, tôi sẽ không cảm thấy buồn chán. Nếu có một con mèo, tôi sẽ sẽ không cô đơn."

Những con vật nhỏ trong nhà trẻ không phải của cậu, thú nhồi bông lông dài mềm mại cũng không phải của cậu, con hổ lớn này liệu có phải là của cậu không?

Cậu thỉnh thoảng cũng nghĩ như vậy, nhưng sợ Kim Thái Hanh cho rằng ý tưởng ​​của mình là thô lỗ, cho nên chưa bao giờ dám bày tỏ.

Kim Thái Hanh vừa bị cậu ôm, cuối cùng anh cũng nhìn thấy được phần linh hồn thiếu tình thương của Điền Chính Quốc, đồng thời thở dài trong lòng, cậu dồn hết tâm tình vào động vật, mong có một con mèo, nhưng lại không dám hy vọng xa vời có thể có một người tới làm bạn.

Điền Chính Quốc có thể thành thật thừa nhận tình yêu của mình với động vật, nhưng khi nào cậu có thể chấp nhận tình yêu từ một người đàn ông khác?

Từng bước một đi, ít nhất Điền Chính Quốc bằng lòng mở lòng với anh, kể về tuổi thơ của mình.

Cậu cười càng ngày càng nhiều, chịu đựng bớt nóng nảy một chút, lần này lại chọc tức anh, so với lúc mới chuyển đến như khách thuê nhà thờ ơ còn tốt hơn.

Con hổ cử động thân thể, kêu cậu lại gần, vẻ mặt Điền Chính Quốc kinh ngạc, tựa hồ không thể tin được.

Nhưng rất nhanh liền ôm lấy, áp vào bộ lông ấm áp của con hổ, cảm giác mềm mại mịn màng như sa tanh, Điền Chính Quốc hài lòng nheo mắt lại.

Con hổ đặt một chân trước lên thắt lưng của cậu, để cậu rúc vào trong ngực mình, giống như khi cậu đang ngủ, nhưng con hổ quá lớn khiến cậu có ảo giác bị bao bọc.

...Thú bông siêu lớn

Một người một hổ ôm nhau, không còn sợ lạnh và cô độc, ngay lúc anh ta sắp chìm vào mộng đẹp, Điền Chính Quốc đột nhiên nói.

"Millian vẫn còn ở bên ngoài."

Kim Thái Hanh tức giận nói: "Em còn đang suy nghĩ sao?"

Điền Chính Quốc nói: "Dù thế nào cũng là mèo bị hại."

Kim Thái Hanh khép móng vuốt bóp eo cậu, nói: "Cậu ta rất thông minh, em yên tâm đi, tôi vừa ném cho cậu ta chìa khóa phòng khách."

Cậu ôm thật chặt con hổ lớn, vẫn là hổ lớn chu đáo mà.

Kim Thái Hanh cảm giác được người trong ngực còn động đậy, hỏi: "Còn chưa ngủ?"

Điền Chính Quốc ngẩng đầu: "Khi nào mới có thể chải lông?"

Trán Kim Thái Hanh giật giật, nói: "Hôm nay không phải còn muốn đưa lược cho người khác sao?"

Điền Chính Quốc nói: "Tôi chỉ là muốn hù dọa anh, kỳ thực không muốn dùng."

Anh bình tĩnh lại một chút, dùng chân đẩy đầu cậu, nói: "Đừng nghĩ tới chuyện đó, đi ngủ đi."

Điền Chính Quốc: "Ồ."

Hai người dựa vào nhau, đồng sàng vô mộng, có chung một suy nghĩ: Thật là gánh thì nặng mà đường thì xa.

Sáng hôm sau Điền Chính Quốc tỉnh dậy, Kim Thái Hanh lại biến về, hôm nay mặc dù Chiêu Chiêu đi vắng nhưng anh vẫn dậy sớm làm bữa sáng. Điền Chính Quốc vừa lòng liền ngừng nói, ngừng nói, như thường lệ đi ra khỏi phòng.

Cậu đi về phía phòng ăn, khi đi ngang qua phòng khách, đột nhiên có thứ gì đó nổi lên từ đệm ghế sofa khiến cậu giật mình, nhìn kỹ hơn thì nhận ra đó chính là Milian.

Lông của con mèo ragdoll sau một đêm đã rụng đi một chút, khi ấn vào đệm thì hơi lộn xộn, con mèo dường như vẫn chưa tỉnh ngủ, đôi mắt to nửa mở, ngây thơ mờ mịt nhìn cậu..

Điền Chính Quốc kinh ngạc, ngay cả ngủ lại cũng không biến lại sao, sao không vào phòng khách mà ngủ trên sô pha cả đêm?

Mèo ngơ ngác nhìn cậu: "Meo."

Điền Chính Quốc không: "...Chào buổi sáng."

Milian lúc này mới phản ứng lại, nhìn thấy Điền Chính Quốc thần thanh khí sàng, anh ta mơ hồ mỉm cười: "Ha ha."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top