Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

47

Không phải Điền Chính Quốc chưa từng thấy chó bơi, nhưng tình huống này quá kỳ quái.

Con husky ngâm mình trong nước, ngẩng đầu lên và chèo chân tay một cách vô thức, như thể nó rất vất vả.

Cậu có chút do dự hỏi: "Anh có định giúp không?"

Vừa dứt lời thì con chó chui vào bờ, đặt hai chân trước xuống đất rồi ngoi lên khỏi mặt nước.

Con chó tội nghiệp ướt sũng khắp người, lông dính chặt vào người thành từng lọn, con husky đứng trên bờ, lắc mạnh cơ thể như máy giặt để giũ nước trên lông.

Nó quay đầu nhìn về phía gia đình hổ, gặp phải ánh mắt của Kim Thái Hanh, ông chủ cười nửa miệng nhìn nó, sương lạnh trong mắt có thể chọc thủng hai trăm năm mươi lỗ trên người nó.

Con husky kêu ô ô, quay đầu thật nhanh rồi chạy vào rừng trên đảo, kẹp đuôi giữa hai chân.

Điền Chính Quốc nhìn thấy con chó bỏ chạy, quay đầu lại nói: "Thú cưng của nhà ai mà rơi xuống nước thế này? Không biết có tìm được chủ hay không." Vừa nói, cậu thấy vẻ mặt Kim Thái Hanh kỳ quái, nghi ngờ nói: "Con chó bị sao hả?"

Lại nói con husky đó trông quen quen, hoặc có lẽ tất cả những con husky đều trông giống nhau đối với cậu.

Kim Thái Hanh bế Chiêu Chiêu lên, bình tĩnh nói: "Không sao đâu. Đừng lo lắng về con chó. Chúng ta quay về khách sạn thôi."

Trước khi rời đi, Kim Thái Hanh bảo cậu dùng hết thức ăn cho cá, Điền Chính Quốc đổ một túi thức ăn cho cá xuống hồ, lũ cá lập tức tụ tập lại, vui vẻ chộp lấy thức ăn trong nước, khiến mặt nước tràn ngập bong bóng trắng, Chiêu Chiêu được cha ôm vào lòng, kinh ngạc nhìn đàn cá.

Người lớn bế đứa bé về khách sạn, Cậu hỏi: "Người hướng dẫn họ Kiều đâu? Không phải nhờ anh ta trông đứa bé sao? Tại sao lại mất tích rồi?"

Kim Thái Hanh bình tĩnh nói: "Có lẽ cậu ta đang đuổi theo con chó."

Điền Chính Quốc cau mày không đồng tình.

Hai người lớn cùng nhóc con trở về khách sạn biệt thự, khách sạn có đầy đủ tiện nghi, bao gồm quầy bar, phòng giải trí, hồ bơi, nếu có Chiêu Chiêu ở đây thì chắc chắn không thể đến quán bar được. Kim Thái Hanh dẫn Chiêu Chiêu đi công viên nước cho nhi đồng, cậu cầm một ly nước trái cây nhàn nhã mà theo ở phía sau, vừa đi vừa uống.

Kim Thái Hanh ngoài mặt không biểu hiện gì, vẫn lạnh lùng tự nhiên, nhưng trong lòng lại trào nước mắt.

Thực sự đã trở thành một chuyến đi chơi xuân của gia đình...

Thời gian nhàn nhã trôi qua trong nháy mắt, buổi chiều chỉ chơi với nhóc con một lát, uống ly nước trái cây mới vắt, đến phòng bi-a chơi một ván bi da rồi mới đến giờ ăn..

Trước bữa tối trợ lý Kiều cuối cùng cũng xuất hiện, thay quần áo trịnh trọng xin lỗi anh.

Vốn anh ta còn tưởng rằng ông chủ mắng đến máu chó đầy đầu, không ngờ lại là Điền Chính Quốc giáo dục anh ta.

"Anh đã hứa với người khác thì phải làm được chứ, để một đứa trẻ một mình thật quá vô trách nhiệm." Cậu khoanh tay chỉ trích Trợ lý Kiều với giọng điệu giáo dục một tên xã hội đen, "Anh phải thay đổi thái độ làm việc của mình. Hôm nay không xảy ra chuyện gì, sau này lỡ xảy ra chuyện thì sao? Bọn nhỏ có gặp chuyện hay không thì không biết nhưng chắc chắn ảnh hưởng tới tiền đồ của anh đó biết không."

Trợ lý Kiều sau khi bị ông chủ nhỏ nhắc đến càng cúi đầu càng thấp, không nói nên lời, Kim Thái Hanh giả vờ như không liên quan gì đến mình, nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Điền Chính Quốc giáo huấn người khác thì không dễ dừng lại, vừa nói xong Chiêu Chiêu nắm lấy ống quần của cậu, nhẹ nhàng lay động.

Được rồi, chú Điền, chú Husky không có cố ý, đừng chỉ trích chú ấy nữa.

Điền Chính Quốc cuối cùng cũng dừng lại đưa ra câu kết luận: "Lần sau đừng làm như vậy. Nói chung anh là một chàng trai tốt. Ngoại trừ việc bỏ lại đứa trẻ thì hôm nay chúng tôi rất hài lòng với mọi thứ khác. Sau này chú ý đi."

Trợ lý Kiều vừa thở phào nhẹ nhõm vừa ngẩng đầu lên thì thấy sếp mình đang mỉm cười nhìn sang, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Xong đời, nụ cười của sếp đồng nghĩa với việc tiền thưởng đã hết.

Trợ lý Kiều than thở trong lòng, Điền Chính Quốc vỗ nhẹ vào cánh tay anh động viên, trợ lý Kiều chán nản dẫn cả nhà ba người đến nhà hàng.

Nhà hàng ở trung tâm hòn đảo được trợ lý Kiều khen ngợi đến mức cậu cũng rất mong chờ.

Hình dáng của nhà hàng được thiết kế giống như một con chim với đôi cánh sải bay cao, mái nhà được làm bằng kính trong suốt tạo thành hình vòng cung thuôn gọn khiến toàn bộ tòa nhà như sắp bay lên trời.

Cậu đi vào mới phát hiện bên trong tuy có rất nhiều người nhưng họ đều nói chuyện nhỏ nhẹ, nhà hàng nhìn chung yên tĩnh, môi trường rất tốt.

Người phục vụ tiến tới tiếp đón họ với thái độ cung kính tự nhiên, trợ lý Kiều đã giao tiếp với người phục vụ trước, người phục vụ dẫn họ đến chỗ ngồi đã đặt.

Trong nhà hàng trang trí nhẹ nhàng, ấm áp, ánh sáng vừa phải sẽ khơi dậy cảm giác thèm ăn của mọi người. Sau khi ngồi xuống, Điền Chính Quốc mở thực đơn ra, nhìn giá các món ăn rồi trầm ngâm.

Kim Thái Hanh lặng lẽ ghé vào tai cậu thì thầm: "Em muốn ăn gì thì gọi, không sao đâu, không tốn tiền đâu."

Nhưng thân là cảnh sát nhân dân được người dân đóng thuế nuôi, Điền Chính Quốc không thể nào phung phí, cẩn thận đóng thực đơn lại đưa cho anh: "Vẫn là anh nên làm đi."

Kim Thái Hanh biết tính cách của cậu nên không cố ý chọn những món ăn đắt tiền, thay vào đó anh gọi một số món ăn tự nấu theo khẩu vị của gia đình.

Chiêu Chiêu không nghĩ nhiều như người lớn, nhóc chỉ ngoan ngoãn ngồi vào bàn như thường lệ ở nhà, Kim Thái Hanh dùng khăn nóng lau tay nhóc.

Người phục vụ lần lượt bày món ăn cho những người trên bàn, Điền Chính Quốc biết nhà hàng kiểu này có món khai vị, món chính, món tráng miệng, v.v. cậu bình tĩnh chuẩn bị thưởng thức món ăn.

Không thể không nói, đắt có nghĩa của đắt. Ngay cả rau xanh hay Nấm Matsutake (hay nấm Tùng Nhung) cũng có thể cảm nhận được độ tươi của nguyên liệu. Ở đây người ta nhấn mạnh hơn vào việc làm nổi bật đặc tính của nguyên liệu. Các món ăn chỉ sử dụng hạt tiêu, muối biển, ô liu và những thứ tương tự để tăng hương vị. Thịt cá mềm xốp bò bít tết tươi mới, ăn vào đúng là có hương vị khác.

Ba người lặng lẽ ăn cơm, thỉnh thoảng nhỏ giọng trao đổi ý kiến, nhà hàng phục vụ cho đứa nhỏ một miếng bánh sữa pudding, Chiêu Chiêu dùng thìa nhỏ múc lên, vẻ mặt rất vui vẻ.

Cả nhà đang dùng bữa thì đột nhiên có một thanh niên bước tới đứng trước bàn của họ, ánh mắt rơi vào Kim Thái Hanh, cười nói: "Kim tiên sinh?"

Người đàn ông đó có đôi chân dài, vòng eo thon, mặc áo len cổ chữ V, để lộ nửa xương quai xanh, nhìn không ái muội mà ngược lại rất có cảm giác nghệ thuật.

Anh ta trông rất thanh tú, cả người có khí chất ưu nhã mà điềm tĩnh, Điền Chính Quốc trông rất quen thuộc nhưng nhất thời không nhớ được anh ta là ai.

Nhưng Chiêu Chiêu nhìn thấy chàng trai trẻ và giơ tay chào anh ta.

Nhóc đã nhìn thấy người này trong phim.

Kim Thái Hanh nhìn thấy người đàn ông này, trong lòng than phiền nhưng không lộ ra ngoài, cười đáp lại: "Ở đây thế mà cũng có thể gặp được một đại minh tinh."

Người đàn ông mỉm cười nói: "Đại minh tinh gì chứ. Tình cờ tôi đến đây ăn tối, nhìn thấy anh ở bên kia nên tiến tới chào hỏi."

Kim Thái Hanh gật đầu nói: "Tôi và người nhà cũng tới đây ăn cơm."

Nói đến gia đình là chỉ ra thân phận của Điền Chính Quốc, chàng trai trẻ tò mò nhìn cậu, cười thân thiện nói: "Cảnh sát Điền, tôi nhớ ra anh, chúng ta cũng tính là có chút duyên phận đấy, không ngờ anh lại ở cùng với Kim tiên sinh, chúc mừng."

Điền Chính Quốc mặc dù còn đang thắc mắc người này là ai, nhưng vẫn nở nụ cười nói: "Cám ơn."

Người đàn ông không dây dưa, chào hỏi rồi quay trở lại chỗ ngồi, gọi một ly rượu ngọt và nhờ người phục vụ mang đến cho họ, khách khí mà nhã nhặn.

Điền Chính Quốc cuối cùng nhịn không được hỏi: "Anh ta là ai?"

Kim Thái Hanh trầm giọng nói: "Bùi Lăng, diễn viên."

Cậu cuối cùng cũng nhớ ra mình từng dính líu đến một vụ án liên quan đến một công ty giải trí, hiện trường vụ án tình cờ là địa điểm quay bộ phim của Bùi Lăng, Bùi Lăng tình cờ đang quay một bộ phim dành cho trẻ em nên chẳng trách Chiêu Chiêu nhận ra anh ta.

Điền Chính Quốc vốn có năng lực nhận biết người rất tốt, huống chi cậu không bao giờ quên những gì mình đã thấy, hầu hết những người cậu từng tiếp xúc cậu đều sẽ nhớ, chẳng qua đại minh tinh Bùi Lăng này thấy nhiều trên màn ảnh quá thành ra không thể nhận ra anh ngoài đời thực.

Điền Chính Quốc có năng lực suy một ra ba mạnh mẽ, nhận ra sự thật ngay lập tức: "Anh ta cũng có thể biến thành động vật hả."

Kim Thái Hanh gật đầu, nhanh chóng làm rõ quan hệ với Bùi Lăng: "Tôi không quen cậu ta, nhưng vòng tròn của chúng tôi nhỏ, nhiều người biết nhau, cậu ta liền tới chào hỏi."

Bùi Lăng là người của Sư Tử Ngốc, anh không quen biết anh ta, cũng không biết tại sao anh ta lại đến làm quen.

Điền Chính Quốc nhìn anh, con hổ bán nhà này được đó, người quen không là CEO thì cũng là ngôi sao điện ảnh.

Kim Thái Hanh đang ăn cá biển tẩm dầu, vô tội ngước mắt lên: "Sao vậy?"

"Không sao." Cậu cười cười, cầm một viên tôm hùm viên bỏ vào miệng.

Ngoại trừ chuyện nhỏ này ra thì bữa tối rất vui vẻ, ăn xong Chiêu Chiêu đi vào giữa hai người lớn, mỗi người nắm một tay, đứa bé thỉnh thoảng từ trên mặt đất nhảy lên, bị hai người kéo chơi xích đu.

Chiêu Chiêu trông ngày càng giống một cậu bé năm tuổi bình thường, người cha già Kim Thái Hanh trong lòng vô cùng hài lòng, ngước mắt lên nhìn Điền Chính Quốc, cậu quay đầu lại.

Kim Thái Hanh chân thành nói: "Cám ơn."

Điền Chính Quốc không hiểu tại sao anh lại nói như vậy, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.

Cơm nước xong, hai người trở về phòng xem TV nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, một ngày cứ như vậy trôi qua. Điền Chính Quốc rất hài lòng với hành trình ngày hôm nay, đúng là chuyến đi lý tưởng của cả gia đình, nhàn nhã và ấm áp, khiến cậu quên đi mệt mỏi.

Tâm trạng của Kim Thái Hanh phức tạp hơn nhiều, đã nói hẹn hò lãng mạn mà đâu rồi.

Hai người dỗ Chiêu Chiêu ngủ, hôm nay ở lại đây một đêm, sáng mai sẽ trả phòng, Kim Thái Hanh nhìn khuôn mặt đang ngủ của đứa trẻ, tim đập thình thịch, cố giãy dụa lần cuối cùng nói với cậu: "Vẫn còn sớm, chúng ta làm việc khác đi."

Câu nói này thật kỳ lạ, làm việc gì là làm gì, cậu nói: "Đã tối rồi mà."

Kim Thái Hanh không bỏ cuộc nói: "Có một số việc chỉ làm buổi tối mới tốt."

Điền Chính Quốc: "?"

Anh giải thích: "Ý tôi là hiếm khi ra ngoài chơi, sao lại đi ngủ sớm làm gì?"

Điền Chính Quốc thấm thía khuyên nhủ: "Chiêu Chiêu còn ở đây, anh còn muốn đi chơi ở đâu nữa? Muốn nhốt con ở phòng một mình à?"

Kim Thái Hanh nói: "Hãy để Tiểu Kiều tới, cho cậu ta một cơ hội cuối cùng."

Thực tế thì không cần trợ lý Kiều cũng không sao, chỉ cần một cuộc điện thoại, Kim Thái Hanh có thể khiến quản lý trực của toàn bộ khách sạn trông chừng Chiêu Chiêu đang ngủ, nhưng Điền Chính Quốc không thể biết nên đành phải cường ngạnh gọi trợ lý Kiều.

Khi trợ lý Kiều vào phòng, anh  trông rất sợ hãi.

Ông chủ còn cho minh thêm một cơ hội, thật quá cảm động.

Nhìn thấy Tiểu Kiều như vậy, cậu không thể từ chối, sau khi suy nghĩ liền đồng ý cho trợ lý Kiều ở cùng Chiêu Chiêu trong phòng, để anh có cơ hội khôi phục danh dự thôi.

Thế là anh đã thành công lừa Điền Chính Quốc ra khỏi phòng.

Kim Thái Hanh nắm lấy tay cậu như thường ngày, kéo anh ra khỏi biệt thự. Điền Chính Quốc đi theo, có chút nghi hoặc: "Muộn như vậy rồi anh muốn đi đâu?"

Anh dẫn cậu đến bể bơi, chỉ vào làn nước trong xanh trong nước rồi nói: "Đi bơi."

Điền Chính Quốc giật mình, tối thui đi bơi làm gì.

Kim Thái Hanh nhìn cậu, môi nở nụ cười: "Cởi đồ đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top