Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

69

Điền Chính Quốc thế mà không hề trốn tránh, cho phép Kim Thái Hanh hôn lên má mình.

Kỳ thật anh cũng muốn hôn miệng, nhưng suy nghĩ một chút lại quyết định không làm, thứ nhất là anh không muốn chiếu lệ như vậy, thứ hai, bọn họ vẫn còn ở trên nóc tòa nhà, cậu chắc chắn sẽ xấu hổ khi nhận ra.

Quả nhiên, hai tiếng "gâu gâu" vang lên bên cạnh hai người.

Điền Chính Quốc đột nhiên bừng tỉnh, buông anh ra, hơi quay đầu lại, tai đỏ bừng, sau đó nhận ra con Alaska vẫn đang bất lực nhìn họ.

Đừng chỉ thân mật nữa mà hãy nhìn xung quanh đi.

Bạch Dụ không thể nói chuyện bởi vì bên cạnh có người, Điền Chính Quốc nhanh chóng kéo anh ta sang một bên.

Cậu có quá nhiều việc phải làm, bao gồm việc giải thích cảnh sát Bạch ở đâu, tại sao lại có một con chó lớn ở đây, tại sao Kim Thái Hanh, một người không liên quan, lại ở trên sân thượng, và tại sao anh lại là một người bình thường như vậy. Có thể uốn cong một lan can sắt. Anh là lực sĩ hả?

Điền Chính Quốc cảm thấy khả năng nói dối của mình đã được cải thiện, đầy miệng nói hươu nói vượn thế mà thành công lừa dối đồng nghiệp của mình, mặc dù cảnh sát tràn ngập câu hỏi nhưng phạm nhân đã bắt được nên không có cách nào để bất mãn.

Cậu nhân cơ hội lén lút nhặt quần áo cho Bạch Dụ, gấp lại nhét vào miệng, bảo anh ta chạy xuống lầu tìm chỗ ẩn nấp để thay.

Cảnh sát đẩy Trương Khánh Vân xuống đồn cảnh sát, Kim Thái Hanh bị thương ở tay, Điền Chính Quốc ở lại với anh. Khi họ bước ra khỏi tòa nhà cũ, những người xem bên dưới đã vỗ tay nhiệt liệt.

Cảnh tượng vừa rồi quá ly kỳ, bên dưới tuy có đệm nhưng nếu có người ngã xuống thì hậu quả sẽ rất thảm khốc, rất nhiều người tận mắt chứng kiến ​​tình cảnh trên tầng cao nhất, thậm chí còn quay video.

Kim Thái Hanh vừa bước ra, mọi người liền nhận ra người mặc áo sơ mi kẻ sọc mà anh đang mặc trên mái nhà vừa rồi trẻ trung đẹp trai đến thế, mọi người đều chụp ảnh anh.

Kim Thái Hanh thờ ơ nhìn qua, không thèm để ý người khác đang nhìn mình, quay đầu nhỏ giọng nói với viên cảnh sát bên cạnh.

Anh cảnh sát đó có vẻ cũng khá đẹp trai.

Giữa lúc đám đông ăn dưa đang bàn tán, sự việc cứ như vậy kết thúc.

Cảnh sát đưa ra thông báo Trương Khánh Vân, nghi phạm cản trở đoàn làm phim, đã bị bắt, tài khoản chính thức của đoàn làm phim Tiểu Sài đã chuyển tiếp để bày tỏ lòng biết ơn và cho biết bộ phim sẽ tiếp tục được quay, sẽ không để mọi người thất vọng.

Ban đầu có một đoạn video lan truyền trên mạng, trong đó một người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ sọc sáng màu đã kéo lại một người đàn ông chuẩn bị nhảy khỏi một tòa nhà, toàn bộ quá trình diễn ra rất gay cấn, cuối video là một bức ảnh của người đàn ông mặc áo sơmi, người đăng video đính kèm thêm vài câu hoa si: Anh chàng này đẹp trai và mạnh mẽ quá, thật động tâm mà.

Người ăn dưa chưa kịp đăng lại thì video đã bị toàn mạng xóa.

Cư dân mạng tưởng rằng nó đã bị cảnh sát Internet xóa vì nội dung liên quan đến việc nhảy lầu, nhưng thực tế nó đã bị một công ty bất động sản xóa.

Đùa à, sao có thể tùy tiện để video của một đổng sự công ty được lan truyền trên mạng chứ?

Trên thực tế, theo hướng dẫn làm việc của cảnh sát, việc Kim Thái Hanh đột nhiên xuất hiện kéo người về là trái quy trình, nhưng may mà cuối cùng mọi người đều không sao, các cơ quan liên quan vẫn cấp giấy chứng nhận hăng hái làm việc nghĩa cho anh.

Kim Thái Hanh nhìn giấy chứng nhận, không ngờ mình lại được khen ngợi, nhất thời trong lòng dâng lên ngàn cảm xúc.

Nghĩ lại hồi đó anh là một thanh niên ngang ngược nhưng giờ đây, dưới sự tác động của vợ, anh đã trở thành một công dân tích cực hướng về phía trước, làm gương cho dân chúng.

Kim Thái Hanh bảo trợ lý Kiều vứt chứng chỉ này đi đâu thì vứt.

Trợ lý Kiều ngạc nhiên hỏi: "Anh thực sự muốn làm thế à?"

Anh gật đầu.

Vậy là trong thư phòng của biệt thự nhà chính có thêm một tấm bằng đỏ, ông nội Tam Hỏa nhìn vào tấm bằng đỏ mà mí mắt giật giật.

Kim Thái Hanh, thằng nghịch tử này, mày làm gì bên ngoài đó hả?

Cánh tay của Kim Thái Hanh được bác sĩ chẩn đoán là căng cơ và anh cần phải nghỉ ngơi từ từ, Điền Chính Quốc rất lo lắng và ở nhà với anh vào cuối tuần, nấu những món ăn ngon cho anh.

Cậu lý thuyết ăn gì bổ nấy đã trở lại, lần trước Kim Thái Hanh bị trầy mặt, ăn collagen móng giò, lần này cánh tay bị thương nên cậu hầm giò heo.

Kim Thái Hanh nhìn thấy Điền Chính Quốc đang bận rộn trong bếp, bất đắc dĩ nói: "Đừng lo lắng, người như chúng tôi thể lực tốt hơn người bình thường, mấy ngày nữa có thể khôi phục rồi. "

Anh khó khăn giơ tay chỉ vào mặt mình: "Nhìn xem, tôi đã nói nó sẽ không phá tướng là đúng không có một vết sẹo nào này."

"Đừng có dùng cánh tay." Điền Chính Quốc tức giận nói, cảm thấy rất đau lòng: "Mặt của anh không sao, nhưng tay anh bị thương, anh không quan tâm đến bản thân gì cả."

Cậu quậy nước sốt trong nồi, vừa hờn dỗi vừa khuấy đều gia vị.

Cậu là kiểu người thà bị tổn thương còn hơn những người xung quanh phải chịu đựng, Kim Thái Hanh mỉm cười dựa vào phía sau cậu, cúi xuống tựa cằm vào vai, thì thầm vào tai: "Tôi thật sự không sao đâu, nếu làm tổn thương bản thân thì em sẽ cảm thấy đau lòng, và tôi sẽ cảm thấy khó chịu khi em đau lòng, cho nên tôi có chừng mực mà."

Người này càng ngày càng làm nũng, nói vào tai cậu như mèo, mặt Điền Chính Quốc nóng bừng, đưa tay đẩy cái đầu to ra khỏi vai mình, nói: "Về phòng nghỉ ngơi đi. Đừng làm phiền công việc của tôi."

"Vâng, vợ yêu của anh."

Tay Kim Thái Hanh tuy rằng đau nhức, nhưng tâm tình lại rất tốt. Khi trở về phòng anh cố tình đi vòng lên tầng hai để xem Chiêu Chiêu đang vẽ tranh trong thư phòng.

Chủ đề vẽ tranh mà bạn nhỏ Chiêu Chiêu yêu thích dạo này là các loại chó con, hôm đó trợ lý Kiều đã lén đọc cho nhóc nghe đoạn kết câu chuyện của Tiểu Sài, tuy không hiểu nội dung cẩu huyết ở phần cuối nhưng nhóc rất vui khi biết rằng Tiểu Sài được sống hạnh phúc.

Chiêu Chiêu đang vẽ một con chó màu vàng, Kim Thái Hanh ngồi xổm bên cạnh nhóc nói: "Con trai, ba muốn thương lượng một số việc với con."

Chiêu Chiêu nhìn cha mình với một dấu chấm hỏi.

"Đợi lát nữa con vẽ tranh trong thư phòng, đừng đi xuống nhà nhé?"

Chiêu Chiêu tuy không hiểu tại sao nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Kim Thái Hanh xoa đầu con trai, cười nói: "Con ngoan, đừng làm phiền bố và chú Điền. Lúc ăn tối sẽ gọi con xuống."

Nói xong anh bước xuống lầu với vẻ mặt hớn hở.

Chiêu Chiêu kỳ quái nhìn bóng lưng của cha mình, người lớn định làm gì vậy nhỉ?

Điền Chính Quốc đặt nồi lên bếp hầm, rửa tay rồi đi đến phòng ngủ chính, nhìn thấy Kim Thái Hanh đang ngồi yên lặng trong phòng, cậu lúc này mới hài lòng.

Anh cảm thấy nhàm chán liền lấy ra sách tranh, chậm rãi đọc.

Điền Chính Quốc ngồi bên cạnh anh, cầm lấy cuốn sách tranh, nhíu mày nhìn con Shiba Inu vẽ trên trang, nói: "Không ngờ câu chuyện này lại gây ra nhiều phong ba như vậy."

Kim Thái Hanh cười an ủi: "Bản thân cuốn sách không liên quan gì, đều là tại những người đó."

Nói xong anh mới biết mình đã phạm sai lầm, vội vàng bổ sung: "Tôi đang nói tên Trương Khánh Vân kia."

Cậu cười nói: "Tôi biết ý của anh."

Thật ra, nói việc nhập tâm, Điền Chính Quốc cũng nhập tâm, nhưng đôi khi lại nhập tâm với con chó con.

Trong một thế giới phức tạp, chú chó con đi lạc, cô đơn tịch mịch.

Vì vậy Điền Chính Quốc có thể hiểu được tâm lý của Trương Khánh Vân, cái kết của câu chuyện đối với họ quá viển vông, như thể đó là một âm mưu bịa đặt có chủ ý để khiến bạn gái cũ của anh ta chấp nhận Tiểu Sài.

Vì lòng tốt, tác giả đã cho Tiểu Sài một cái kết có hậu.

Kỳ thật trong lòng bọn họ, cún con vẫn còn lang thang.

Cậu nhìn sách tranh không nói gì, Kim Thái Hanh lặng lẽ tới gần, hôn một cái lên má cậu.

"?" Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm anh: "Anh đang làm gì vậy?"

"Tôi thấy em đang ngơ ngác, không nhịn được." Kim Thái Hanh nheo mắt lại, nhếch khóe miệng, để tóc xõa xuống trán, bộ dáng lười biếng nhàn nhã thật giống một con mèo. dưới ánh nắng chiều làm bộ dáng nũng nịu: "Ngày đó tôi ở trên sân thượng, em chủ động thật đấy."

Điền Chính Quốc cảm thấy lúng túng khi kể lại chuyện xảy ra ngày hôm đó.

Vốn dĩ chỉ kể cho Trương Khánh Vân cuộc đời của mình để khiến Trương Khánh Vân thả lỏng cảnh giác, nhưng lại không ngờ rằng Bạch Dụ và Kim Thái Hanh đều có mặt.

Bạch Dụ thì thôi, cha nuôi của Điền Chính Quốc từng giảng dạy cho anh ta ở học viện cảnh sát, anh ta biết chi tiết về cậu, nhưng Kim Thái Hanh cũng nghe được, điều này khiến cậu rất xấu hổ.

Điền Chính Quốc chưa bao giờ nói với Kim Thái Hanh những điều này vì cậu không muốn anh có gánh nặng.

Điền Chính Quốc nghiêng mặt, lại rơi vào suy nghĩ của chính mình, Kim Thái Hanh khó nhọc giơ tay lên, ôm cậu vào lòng.

"Em đó, có lúc suy nghĩ của em rất thẳng thắn, có lúc suy nghĩ lại rất phức tạp." Kim Thái Hanh thở dài.

Điền Chính Quốc bị ôm đang muốn giãy dụa thì bị uy hiếp: "Tôi bị thương, em mà cử động tôi sẽ đau đó."

Đạo tặc logic, Điền Chính Quốc biết anh cố ý, nhưng không động đậy nữa, kệ anh.

Kim Thái Hanh hài lòng ôm cậu, nhẹ nhàng đặt hai tay lên lưng và eo, tựa vào người, nhẹ nhàng nói: "Tùy hứng cũng được, giống như lúc em ở trên sân thượng, em cần tôi, tôi sẽ đáp lại."

Kim Thái Hanh đang nói là lúc cậu chủ động lao tới ôm lấy.

Mặt Điền Chính Quốc hơi đỏ, trán tựa vào trên vai anh, không ngẩng đầu lên, càng làm như vậy, Kim Thái Hanh càng muốn trêu chọc, mang theo một giọng tươi cười ghé sát vào tai cậu nói: "Rõ ràng hôm đó em ôm tôi thật chặt, sao bây giờ em lại ngượng ngùng thế?"

Kim Thái Hanh hài lòng nhìn thấy tai cậu cũng đỏ bừng, Điền Chính Quốc lùi ra, trừng mắt nhìn anh nói: "Sao anh nhây thế?"

Tuy giọng điệu rất hung dữ và cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc nhưng ánh mắt lại tránh đi và khuôn mặt hơi hồng, khiến cậu trông rất ngon miệng.

Kim Thái Hanh cúi đầu xuống chôn ở cổ cậu, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Làm sao có thể nấu bít tết mà không cần thêm dầu? Càng cho nhiều dầu thì bít tết sẽ chín càng nhanh mà."

Ngay khi Điền Chính Quốc chuẩn bị phản bác kỹ năng nấu nướng hạn chế của Kim Thái Hanh, anh đã ngẩng đầu lên, mắt đối mắt, mũi đối mũi.

Điền Chính Quốc ngơ ngác nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, nghe anh nhẹ nhàng dỗ dành nói: "Chúng ta làm thịt bít tết chín kỹ hơn chút được không?"

Trong mắt Kim Thái Hanh dường như có một hồ nước, sâu đến mức có thể nhấn chìm một người, Điền Chính Quốc cảm thấy mình chính là người chết đuối, đang bị quái vật trong hồ dụ dỗ.

Kim Thái Hanh vô thanh vô tức nghiêng người.

Ánh nắng ngoài cửa sổ thật đẹp, cây cối xanh tươi, hoa hồng nở dưới bậu cửa sổ, đung đưa nhẹ nhàng trong gió, ánh sáng ấm áp và hương hoa thật quá mức tốt đẹp, khung cảnh này quá đẹp, đáp ứng mọi mong muốn của Kim Thái Hanh.

Anh muốn hôn Điền Chính Quốc mê người trong một khung cảnh quyến rũ như vậy.

Môi hai người chạm nhau, Điền Chính Quốc theo bản năng nhắm mắt lại, Kim Thái Hanh nhìn thấy lông mi của cậu vì căng thẳng mà run lên nhè nhẹ, giống như một bàn chải nhỏ, khiến anh toàn thân ngứa ngáy.

Điền Chính Quốc vẫn còn hơi miễn cưỡng, điều này khơi dậy ham muốn chiếm hữu của Kim Thái Hanh, anh đang định hôn sâu hơn thì bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.

Kim Thái Hanh: "..."

Phòng được con trai nhưng không phòng được người ngoài gõ cửa.

Cậu vội vàng đẩy anh ra, quay đầu không để lộ vẻ mặt, chỉ lộ ra đôi tai đỏ đến trong suốt nói: "Có người tới."

Điền Chính Quốc vốn thường nghiêm túc giờ trở nên nhút nhát, so ra còn ngon hơn cả món ngon nhất trên đời.

Kim Thái Hanh bất đắc dĩ chia tay với đồ ăn mình lấy được, chỉ liếm một cái, chưa kịp nếm thử kỹ càng đâu, nói: "Đừng lo lắng, lát nữa cũng rời đi thôi."

Nhưng để cả nhà có thể nghe thấy tiếng chuông, người ta đã lắp đặt một số thiết bị khuếch đại, lúc này tiếng chuông liên tục vang lên, người bên ngoài không ngừng ấn chuông.

Điền Chính Quốc sau đó nhớ tới cánh tay của anh bị thương nên đứng dậy mở cửa.

Kim Thái Hanh sắp điên rồi, ngăn cậu lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi đi."

Anh lao ra khỏi phòng ngủ, cho dù bên ngoài là ai anh cũng phải chửi cho một trận.

Ông trời có xuống cũng phải bò cho lão tử!

Kim Thái Hanh vừa tới cổng, không thèm nhìn đã mở cửa, đụng phải người đứng bên ngoài.

Kim Thái Hanh sửng sốt.

Sư Diệc Quang nhíu mày, lạnh lùng nói: "Anh ở nhà mà sao lâu thế mới ra mở cửa."

Kim Thái Hanh khiếp sợ hỏi: "Cậu tới làm gì?"

Một người đàn ông từ phía sau Sư Diệc Quang bước ra, anh ta hiền lành tuấn tú, đeo kính, nụ cười rất dễ thương, anh ta chính là Đỗ Nhược Ngu, bạn đời của sư tử.

Đỗ Nhược Ngu ôm một đứa bé trong lòng, cười nói với Kim Thái Hanh: "Chúng tôi nghe nói anh bị thương, cùng nhau tới thăm anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top