Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

87

Điền Chính Quốc giơ cái lược lên,  chẳng còn bóng dáng chú cảnh sát nào cả, nhìn như một tên ác bá.

Kim Thái Hanh đứng đó, nhìn cái lược màu lam lợc, nếu hỏi tâm trạng anh lúc này thế nào, chính là hối hận.

Cực kì hối hận, lúc Điền Chính Quốc chạy khỏi nhà anh nên tìm rồi vứt cái lược đó đi.

Nhưng anh tuy nghĩ như vậy kỳ thật cũng không dám vứt đi, chỉ có thể cứng cổ nói: "Chiêu Chiêu sắp tỉnh rồi, anh đi xem nó."

Kim Thái Hanh nói rồi quay người bỏ chạy.

Cậu nắm lấy chiếc lược đi theo.

Hai người đến phòng ngủ chính, đứa trẻ vừa tỉnh dậy, ngồi trên giường dụi mắt.

Kim Thái Hanh đi tới kéo tay con trai xuống nói: "Đừng dùng tay dụi mắt."

Chiêu Chiêu vừa mới tỉnh lại, có chút nghi hoặc nhìn cha mình, Điền Chính Quốc ngồi xuống giường, nói thẳng với Chiêu Chiêu: "Con có muốn xem chú chải lông cho cha con không?"

Đôi mắt nheo nheo của Chiêu Chiêu đột nhiên mở to, liều mạng gật đầu.

Kim Thái Hanh không còn gì để nói, vốn dĩ anh muốn trốn thoát bằng cách chăm sóc con trai mình, nhưng Chiêu Chiêu trong vòng năm giây đã bị xúi giục.

Chiêu Chiêu bò dậy, kéo quần anh, biến nhanh đi bố.

Kim Thái Hanh một lời khó nói hết nhìn con trai mình, sau đó quay đầu nhìn cậu, Điền Chính Quốc chỉ kém quang minh chính đại ngửa mặt lên trời cười to.

Anh biết hôm nay chạy trời không khỏi nắng, biến thành một con hổ lớn, cam chịu nằm xuống giường, thở dài nói: "Đến đây đi." Chỉ cần vợ vui là được.

Điền Chính Quốc không lập tức hành động, ngược lại Chiêu Chiêu ôm đầu hổ lớn của cha mình trước, dẩu mông lên như đang ôm một con thú nhồi bông.

Con hổ lớn lắc đầu, bạn nhỏ cũng xoắn đến xoắn đi theo, vui cười không ngừng nghỉ.

Điền Chính Quốc nhìn Chiêu Chiêu chơi đùa với hổ một lúc, mới ôm đứa nhỏ sang một bên, giúp nhóc mang tất vào trước để tránh bị lạnh chân, sau đó nói: "Chú bắt đầu đây, con nhìn trước."

Chiêu Chiêu quỳ trên giường, gật đầu nhìn một cách háo hức.

Chiếc lược chải lông trong tay Điền Chính Quốc rất to, rất rộng, trông giống như một cái cào lớn. Cậu một tay cầm cái cào, không, một chiếc lược, tay kia ấn vào gáy con hổ lớn, bày ra tư thế Võ Tòng đánh hổ.

Á á, thật ngầu, Chiêu Chiêu ở bên cạnh vỗ tay.

Kim Thái Hanh sống không còn gì luyến tiếc nằm trên giường, để vợ con chơi đùa.

Điền Chính Quốc đi tới đi lui, nhưng đến lúc thực sự bắt đầu động tác lại vô cùng nhẹ nhàng. Cậu cẩn thận nhét chiếc lược vào bộ lông trên lưng con hổ lớn rồi từ từ kéo nó xuống, chiếc lược trượt theo đường cong của cơ thể con hổ lớn, cạo đi rất nhiều lông.

Cậu đã từng chải lông cho hổ Chiêu Chiêu trước đây, lông của hổ con ngắn hơn, mềm hơn, lông tơ nhiều hơn, trong khi lông của hổ trưởng thành dày hơn, to hơn và dài hơn, có thể dễ dàng chải nó thành một quả bóng lớn.

Điền Chính Quốc kinh ngạc cảm thán.

Đầu hổ lớn tựa vào chân cậu, Điền Chính Quốc chải lông như đang cào ngứa, nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh, mang đến cảm giác thoải mái nhưng cũng không kém phần khó chịu.

Anh giật giật, bộ lông nền vàng sọc đen theo động tác mà gợn sóng, tươi sáng đầy sức sống, cậu tiếp tục giúp anh vuốt lông, đè lưng anh, tôi chải từng bước một, gặp phải những chỗ thắt nút thì lắc lắc mở ra từng chút một.

Điền Chính Quốc tỏ ra rất kiên nhẫn, tập trung và nghiêm túc trong quá trình chải chuốt, nhân cơ hội sờ so,ạng con hổ lớn từ trong ra ngoài.

Con hổ lớn lúc đầu có chút dè dặt, nhưng khi Điền Chính Quốc an ủi dùng lược xoa bóp cho nó, nó cảm thấy thoải mái đến mức dứt khoát nhắm mắt lại và thả lỏng toàn thân.

Chiêu Chiêu ở bên cạnh cha mở to mắt nhìn, cậu phân tâm bế nhóc lên, để đứa nhỏ ngồi trong lòng, siết chặt bàn tay nhỏ bé của nhóc, vuốt ve bộ lông của con hổ lớn.

Chiêu Chiêu nắm lấy lược, Điền Chính Quốc nắm tay nhóc, hai người cùng nhau di chuyển.

Con hổ nhỏ từng cảm thấy hạnh phúc khi được chải lông, hóa ra chải cho người khác cũng vui vẻ không kém.

Bạn nhỏ Kim Anh Chiêu nghĩ đến sư tử nhỏ, sẽ hạnh phúc biết bao nếu được chải lông cho em trai Dương Dương, nhóc nghiêm túc đi theo Điền Chính Quốc để học cách dùng lực, dự định sẽ luyện tập nó vào lần tới khi đến nhà chú Đỗ.

Kim Thái Hanh thoải mái đến mức vẫy đuôi, thậm chí còn ngâm nga một bài hát.

Điền Chính Quốc phục sát đất, vừa rồi còn nhìn có vẻ bất đắc dĩ, nhưng bây giờ lại vui vẻ như say.

Con hổ lớn nhẹ nhàng ngã liệt thành một quả bóng, ngâm nga một giai điệu vô nghĩa, Điền Chính Quốc cố gắng chải lông, Chiêu Chiêu dựa vào ngực cậu để giúp đỡ.

Điền Chính Quốc đột nhiên cảm thấy mình phạm sai lầm, nói để cậu sướng mà sao con hổ này trông còn sướng hơn thế này?

"Sướng lắm hả?" Cậu âm dương quái khí nói một câu.

Con hổ lớn đang ngâm nga chợt tỉnh táo lại, nó lập tức đứng thẳng thân trên, ngẩng đầu lên, lộ ra vầng trán uy nghiêm khí phách, làm ra vẻ đoan trang, nghiêm túc nói: "Anh đây là đang phối hợp với em mà."

Điền Chính Quốc chải lông cho hổ từ trên xuống dưới và chải ra rất nhiều lông, từ màu vàng đến trắng và đen, trước tiên thu thập lông cho vào túi nhựa.

Kim Thái Hanh toàn thân cảm thấy thoải mái, máu huyết thông suốt, tinh thần thoải mái, uể oải ngáp một cái, nhìn cậu nhặt lông rụng, hỏi: "Em giữ làm gì?"

Anh nhớ ra lông của Chiêu Chiêu cũng bị cậu lấy đi.

Điền Chính Quốc quay đầu lại, bình tĩnh nói: "Em vẫn đang suy nghĩ nên đan áo len hay đan chăn."

Kim Thái Hanh: "..."

Con hổ lớn duỗi chân ra, móc Điền Chính Quốc lại, đặt cậu nằm nghiêng lên bụng nó, dùng bàn chân nhung xoa bóp cơ bắp của cậu.

Dù là tối qua hay hôm nay, phu nhân cũng đã vất vả rồi.

Điền Chính Quốc không biết anh đang suy nghĩ gì, tựa vào cái bụng mềm mại, thở dài một hơi.

Anh rút móng vuốt lớn của con hổ ra che thân, Chiêu Chiêu nhìn thấy Điền Chính Quốc như vậy, nhóc biến thành một con hổ nhỏ, lao vào vòng tay cậu để sưởi ấm .

Mặc dù thời tiết bây giờ đang nóng lên nhưng điều hòa trong phòng vẫn đầy đủ, bộ lông ấm áp của hổ cũng vừa phải.

Điền Chính Quốc ôm hổ con trong lòng, bị hổ lớn ôm, nằm trên giường không muốn động đậy.

Con hổ lớn cúi đầu dùng mũi và miệng hôn lên đầu và mặt cậu, khiến Điền Chính Quốc rất ngứa ngáy, giơ tay gãi cằm con hổ, nhẹ giọng nói: "Đừng cử động."

Thế là con hổ lớn ngừng di chuyển, ngoan ngoãn làm thịt lót và chăn cho Điền Chính Quốc.

Con hổ nhỏ ôm lấy khuỷu tay cậu, chép miệng một tiếng, nhắm mắt lại rồi ngủ tiếp.

Trước đây nhóc cho rằng cảm giác trên người chú Điền thật đáng sợ, nhưng bây giờ nhóc cảm thấy an toàn khi ở bên chú.

Bởi vì ở bên nhau đã lâu, đứa trẻ theo bản năng biết ai tốt với mình, ai sẽ bảo vệ mình, nên con non lại càng thêm ỷ lại.

Điền Chính Quốc ôm lưng con hổ nhỏ, chậm rãi vuốt ve bộ lông của nó để nó ngủ thoải mái hơn.

Cứ như vậy, hổ lớn ôm Điền Chính Quốc, cậu ôm hổ nhỏ vòng một vòng, ba người ở trong phòng nhàn nhã buổi chiều hôm nay.

Bởi vì quá thoải mái, Điền Chính Quốc cũng buồn ngủ, nói đến hôm nay cậu ngủ gần như hết nữa ngày, một ngày như vậy thật sự là sa đọa.

Nhưng hôm nay thật sự là hiếm có, nhiệt độ trong phòng rất thích hợp, hổ lớn hổ nhỏ mềm mại, ngay cả ánh nắng cũng không quá chói cũng không quá nhạt, trên mặt đất trải ra một màu vàng kim. Mùi hoa từ trong khu vườn ngoài cửa sổ len lỏi vào qua những kẽ hở trên cửa sổ, mang lại cảm giác tươi mát và thơm ngát.

Sẽ thật quá đáng nếu không có được một giấc ngủ ngon trong bầu không khí như vậy.

Điền Chính Quốc nhắm mắt lại, được bao bọc bởi sự ấm áp và thoải mái, thầm nghĩ, cuộc đời quả thực không có gì phải hối tiếc.

Mọi thứ cậu mơ ước đều trở thành sự thật, và những người yêu thương cậu cũng như những lông xù xù tri kỷ đều ở xung quanh.

Điều còn đẹp hơn cả giấc mơ là người cậu yêu và con thú nhồi bông cậu yêu là một.

Khi còn nhỏ, cậu thỉnh thoảng tự hỏi liệu mình có đặc biệt xui xẻo hay không và tại sao những đứa trẻ khác lại có gia đình hòa thuận nhưng cậu lại phải mất đi cha mẹ.

Sau này, sự xuất hiện của cha nuôi khiến cậu cảm thấy ông trời vẫn chưa hề bỏ rơi mình, hiện tại đang nằm trong lòng hổ, cho rằng số phận vẫn đang ưu ái mình.

Tương tự, vì những trải nghiệm tuổi thơ nên cậu cũng trân trọng cuộc sống hiện tại của mình.

Điền Chính Quốc nắm lấy chân hổ lớn, ôm tiểu hổ vào lòng hít một hơi thật sâu, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Sau cả cuối tuần uể oải, Điền Chính Quốc đi làm thật sảng khoái vào sáng sớm thứ Hai và vẫn thưởng thức bữa sáng tình yêu của Kim Thái Hanh trước khi ra ngoài.

Cậu nhìn chằm chằm vào món "Trứng tráng của Tổng tài" trên đĩa, tay nghề nấu ăn của anh rất đa dạng, nhưng chỉ có món trứng tráng là vẫn như cũ, luôn gọn gàng đến mức có thể trực tiếp tách thành hình tròn.

Điền Chính Quốc ăn xong bữa sáng, đứng dậy đi ra ngoài, Kim Thái Hanh ngăn cậu lại, dặn dò: "Nếu có chuyện gì thì lập tức tìm người giúp đỡ, đừng cố sức."

Điền Chính Quốc biết anh lo lắng chó rừng lại tới, cười nói: "Mấy tên đó không có lá gan lớn thế đâu, không dám vọt vào đồn cảnh sát."

Kim Thái Hanh muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng cũng chỉnh lại cổ áo cậu nói: "Trên đường cẩn thận."

Điền Chính Quốc cũng không có coi trọng, như thường lệ đi ra ngoài, vừa bước ra đường liền cảm thấy có gì đó không đúng.

Cậu quay đầu, nhìn về phía góc đường.

Điền Chính Quốc đứng đó quan sát, trên đường phố dường như không có gì khác thường, nheo mắt, đi về phía bóng tối, đứng trước một góc của tòa nhà.

Có hai người đang rúc vào trong góc, cao lớn, mặc bộ vest đen.

Điền Chính Quốc khoanh tay, giọng bình tĩnh nói: "Mấy người thật có dũng khí đi theo cảnh sát, lần trước chưa không rút ra được bài học sao?"

Điền Chính Quốc tưởng rằng chúng là chó rừng đội lốt người, chó rừng trông giống hồ ly nhưng hình dáng con người của chúng rất thô to.

Không ngờ hai người lại quay đầu lại, mặt không biểu cảm vẫy tay với cậu, hô lớn: "Chào buổi sáng phu nhân."

Điền Chính Quốc: "?"

Bọn họ từ trong bóng tối đi ra, một người trong đó giơ tay ra hiệu, phía sau đường lại xuất hiện thêm nhiều người đàn ông mặc đồ đen, một đội nhỏ đang vây quanh cậu.

"Phu nhân, chúng tôi là lão đại phái tới bảo vệ anh."

Điền Chính Quốc sửng sốt.

"Chờ một chút." Anh ôm trán hỏi: "Là Kim Thái Hanh muốn mấy người bảo vệ tôi sao?"

Những người đàn ông gật đầu.

Điền Chính Quốc: "..."

Cậu chỉ thấy buồn cười: "Tôi là cảnh sát, nhiệm vụ của tôi là bảo vệ người khác. Anh không cần phải bảo vệ tôi, anh hiểu không?"

Những người đó lắc đầu, không hiểu.

Cậu không nói nên lời, lấy điện thoại di động ra gọi cho Kim Thái Hanh, đám vệ sĩ vội vàng nói: "Lão đại nói chúng tôi nên bí mật bảo vệ anh, hiện tại bị anh phát hiện, nhiệm vụ của chúng tôi đã thất bại một nửa."

Điền Chính Quốc ngừng lấy điện thoại.

Mọi người đều là người làm công ăn lương, làm việc chăm chỉ để kiếm tiền không phải là điều dễ dàng, hà tất để người tôi thất nghiệp.

"Phu nhân, chúng tôi hứa sẽ chỉ đi theo anh, không bao giờ làm phiền anh. Trừ khi anh gặp nguy hiểm, bình thường cô có thể giả vờ như chúng tôi không tồn tại."

Sau đó, các vệ sĩ lại quay trở lại góc tối, nơi mà người bình thường hoàn toàn không thể tìm thấy.

Điền Chính Quốc đứng bên đường nhìn chằm chằm một lúc, sau đó quyết định kệ đi, khi cậu quay người rời đi, một vệ sĩ trong bóng tối không thể không thò đầu ra và giơ ngón tay cái lên cho cậu: "Phu nhân, anh thật lợi hại, thần thông quảng đại, thế mà còn có thể phát hiện chúng tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top