Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi anh mua cháo trở vào thì thấy mẹ cô và các thành viên của BLACKPINK cũng có mặt ở bệnh viện. Mẹ cô ngồi bên giường, liên tục khóc lóc làm anh cũng mủi lòng. Để bọn họ có không gian riêng, anh đứng đợi bên ngoài và vô tình nghe được câu chuyện của họ.

- Mẹ nhất định sẽ kiện bọn họ. Tại sao có thể đối xử với người khác như vậy chứ? Cả cái công ty của con nữa! Bọn họ không thể bảo vệ nghệ sĩ của mình à?

- Con không sao mà mẹ! Còn có JenChuChaeng với con nữa màaa...phải không mọi người?

- Mặc dù là còn tụi chị nhưng bọn họ cũng không có quyền làm thế này với em! Và em cũng không đáng để bị đối xử như thế này. - Jisoo nắm lấy tay Lisa. 

- Mẹ em nói đúng đấy! Không thể nào mặc kệ chuyện này được. Không thể lúc nào tụi chị có thể kịp thời đến cứu em.

- Con nhìn con có chỗ nào không sao hả? Con bị bắt nạt đến ngốc rồi à? Con tưởng mẹ không biết chuyện bọn nó cô lập con ở công ty à? Đi đến công ty thì toàn nhận những lời mỉa mai, đi sớm nhất, về muộn nhất vì không muốn bị bắt bẻ, đến cả công ty còn không thèm làm gì đó cho con. Con biết mẹ đau lòng lắm không?

- ...

- Con là đi làm idol, không phải đi làm tạp vụ. Nghỉ ngay cho mẹ!

- Không được! Con khó khăn lắm mới vào được YG. Bao nhiêu nỗ lực của con không thể vì bọn họ mà đổ sông đổ biển được, đúng không mẹ? - Cô lắc lắc tay mẹ mình nài nỉ.

- Vậy ... đừng kết hôn với cậu ta nữa! - Mẹ cô kiên quyết.

- Liên quan gì ạ?

- Cậu ta căn bản không làm gì được cho con cả. Mẹ không hiểu tại sao con nhất định muốn cưới cậu ta nữa? Chuyện hôn ước bố con nói tuỳ con quyết định, con có quyền không cưới mà. Hai đứa chưa từng yêu đương. Mẹ còn nghe nói cậu ta không yêu con gái và cưới con làm bình phong theo ý gia đình nữa. Nhà chúng ta không mắc nợ gì cậu ta, sao nhất thiết phải làm đến mức này hả con?

- Con biết! - Cô trầm giọng.

- Vậy con còn muốn cưới cậu ta? Con nghĩ hôn nhân là trò đùa à? Con còn trẻ! Sự nghiệp đang phát triển! Bên cạnh con còn có các thành viên khác, người hâm mộ và cả mẹ. Chúng ta đều rất yêu thương con. Chỉ vì cậu ta mà bỏ đi ư?

- Không ạ! Con là thích anh ấy, nghiêm túc thích anh ấy. - Ánh mắt cô ánh lên sự chân thành.

- Con bé ngốc này! Đừng nghĩ mẹ không biết thái độ cậu ta với con như thế nào? Mẹ nuôi con hai mươi mấy năm đấy nhé! Con năm lần bảy lượt giúp cậu ta làm đẹp lòng bố mẹ hai bên, nói đỡ cho cậu ta, gửi quà về quê với danh nghĩa đứa con trai hiếu thảo. Mẹ thương con! Mẹ không can thiệp nhưng đến nước này thì quá lắm rồi! - Mẹ cô bắt đầu sụt sùi.

Chaeyoung thấy thế liền vội lấy ra chiếc khăn mùi xoa đưa cho mẹ cô.

Cô ồm chầm mẹ mình vào lòng:

- Mẹ à! Con biết mẹ lo cho con nhưng chuyện hạnh phúc của con, mẹ để con tự quyết định được không?

- Mẹ không chấp nhận! Con sẽ hạnh phúc kiểu gì với một người chồng như vậy? Rồi còn sau này, cậu ta cũng sẽ ly hôn với con và đến với chàng trai cậu ta yêu. Lúc đó, mọi chuyện càng khó giải quyết hơn. Con sẽ là người chịu nhiều tổn thương nhất! Khi chuyện cậu ta như thế vỡ lỡ ra thì người nhận lấy nhiều tiếng xấu nhất là con! Người làm mẹ này không cho phép điều đó xảy ra, con hiểu không?

- Con hiểu nhưng con vẫn muốn kết hôn với anh ấy! - Cô nắm chặt tay mẹ mình. - Mọi người mau giúp em điiii!

- Không được! Chị hoàn toàn đồng ý với mẹ em. Không phải là vì chị chỉ chú tâm đến danh tiếng mà là vì hạnh phúc dài lâu sau này của em.

- Đứa con ngốc nghếch này! - Mẹ cô gạt nhẹ nước mắt.

- Mẹ ơi! Con muốn ăn cam cơ ... - Cô giở giọng kì kèo.

Anh ở ngoài nhìn thấy bộ dạng đó của cô thì không khỏi buồn cười. Cô gái này thật khó nắm bắt mà!

- Được rồi! Được rồi! Ngồi yên đấy để mẹ đi mua cho con.

- Vâng! Yêu mẹ nhất! - Cô hí hửng.

- Em xin lỗi....

Anh nhanh chóng tìm cho mình một chỗ nấp để mẹ cô không biết anh đã nghe được cuộc trò chuyện của họ.

Mẹ cô vừa khuất bóng cũng là lúc nụ cười trên môi cô vụt tắt. Thay vào đó là vẻ mặt vừa lo sợ, pha chút buồn man mác.

Cô khóc, anh cũng hiểu vì sao. Cô khóc rất nhiều, rất dữ dội và giằng xé như thể đã chịu đựng quá nhiều. Cô gục đầu xuống chăn khóc một hồi thì đột nhiên ngẩng đầu lên, nhanh tay chùi hết dòng nước mắt rồi nhìn lên trần nhà bật cười một tràng lớn, miệng không ngừng lẩm bẩm "Không sao đâu Lisa à! Mọi chuyện sẽ tốt thôi, sẽ qua nhanh thôi! Mày đã đi đến nước này rồi! Đúng vậy, tốt lắm! Mày giỏi lắm!".

Nói rồi, cô tự đưa tay lên xoa đầu mình, gương mặt tỏ vẻ thoả mãn, vui vẻ như thể đang đươc ai đó cưng chiều, yêu thương. Cô khẽ mấp máy môi hát một bài hát cái gì mà anh cũng không nghe rõ.

Anh là lần đầu thấy dáng dấp này của cô. Có gì đó trưởng thành, uỷ khuất của người nhiều tâm sự chứ không lí lắc, tưng tửng như thường ngày. Cô như thế này có chút làm anh thấy sợ hãi.

Đúng như cô nói, cô sinh ra để làm diễn viên mới đúng, mọi vai diễn đều có thể hoàn thành xuất sắc không chút tì vết. Cô ở công ty luôn tỏ ra siêng năng, chăm chỉ, một con người trưởng thành và hết mình vì công việc. Cô ở nhà lại là một đứa con ngoan, một nàng dâu hiền dịu bất ngờ. Cô bên anh hay là các chị em sẽ nhí nhảnh, hồn nhiên và lém lỉnh đến đáng ghét. Nhưng khi không ai bên cô, cô sẽ hiện nguyên hình là một cô gái mỏng manh, yếu đuối, nhạy cảm, một cô gái cô đơn đến chỉ biết tự an ủi mình.

Anh biết làm gì đây?

Hít một hơi dài, anh khẽ gõ cửa.

Ngay lập tức, ánh mắt trẻ con thường ngày của cô lại xuất hiện. Cô nhìn anh cười tươi rói.

- Cháo đến rồi!

- Ừ! Ăn đi cho nóng!

Vậy là anh lẳng lặng ngồi nhìn cô ăn ngon lành. Cuối cùng muốn diễn trước mặt anh bao lâu nữa đây?

- Em ... tại sao thích tôi?

Cô suýt nữa thì phun luôn đống cháo trong miệng vô mặt anh nhưng may là định hình lại, không là bị ăn chửi no luôn.

- Ai đời vô duyên như anh chứ?

- Tôi hỏi nghiêm túc mà! Vì tôi đẹp trai ư? - Anh vuốt cằm tự đắc.

- Tiền bối cùng công ty tôi đẹp hơn anh nhiều đấy! Kết hôn với anh ấy cũng không phiền phức như anh. Anh ấy còn thích tôi nữa.

- Vậy em huỷ hôn đi!

- Tôi nói là không! Đừng lừa tôi!

- Cô thích tiền à? Tôi cũng không giàu có gì đâu! - Anh nhún vai.

- Ai không thích tiền chứ! Nhưng tôi chính là kiểu người 'bên ngoài xinh đẹp, bên trong nhiều tiền' rồi! Nhà tôi cũng không thiếu tiền. Anh có thôi nói những chuyện vớ vẩn đó được không? - Cô bực bội.

- Vậy cô thử nói xem cô thích người xa lạ như tôi ở điểm nào? - Anh lạnh lùng cầm ly nước lên vừa uống vừa trầm tư suy nghĩ.

- Chúng ta đã gặp nhau hồi anh còn học trung học mà!

*Chuyện của 8 năm trước*

17 tuổi, anh can đảm trốn nhà lên Seoul, một mình theo đuổi đam mê.

Khi ấy là lúc anh 18 tuổi, vẫn học sinh năm cuối của một trường cấp 3 ở Seoul. Anh ban ngày đi học, chiều về thì làm thêm, tối đến phòng tập đến sáng. Cuộc sống thực tập sinh quả thật quá nhiều lo toan đè nặng lên vai cậu bé còn chưa đủ tuổi trưởng thành.

Dù chưa Debut nhưng anh lại rất được nhiều người biết đến vì học giỏi, chơi saxophone rất cừ, bla..bla..

Mỗi cuối tuần, bọn con gái xếp hàng dài để được xem anh chơi. Taehyung ngày ấy dường đã trở thành thần tượng trong mắt bọn con gái và là cái đinh đáng ghét của bọn con trai.

Cô khi ấy chỉ mới là con nhóc 16 tuổi chưa biết sự đời và rất hay bị bắt nạt.

Thể trạng cô vốn rất yếu, bản thân lại nhút nhát, học hành rất giỏi nhưng lại là người ĐNA nên thường bị bạn bè dè bĩu và trêu ghẹo.

Có lần, cô vì phải trực nhật nên về trễ. Kết quả là bị bọn con gái chặn đường đánh cho một trận vì ... chướng mắt.

Đúng lúc đó, Taehyung đang trên đường đến công ty nên đã ra tay giúp đỡ cô. Lần đầu tiên, ngoài bố mẹ cô ra, có người tình nguyện giúp đỡ cô.

Cũng chính nhờ vậy mà cô biết được anh. Hình ảnh chàng trai lạnh lùng chỉ cần dùng ánh mắt cũng khiến bọn con gái khiếp đảm khiến cô không khỏi ngưỡng mộ.

Cô tìm hiểu mọi thông tin về anh, đôi khi còn trốn nhà đi xem anh biểu diễn.

Cô nhóc ấy còn khờ đến nỗi không dám bắt chuyện làm quen với anh. Ngày qua ngày, cô chỉ dám lặng lặng theo anh như một cái bóng.

Anh trốn học lên sân thượng ngủ, cô cũng trốn học âm thầm đến đặt cho anh một cây dù để anh không chói mắt.

Trời mưa, anh lo lắng vì sợ không đến kịp giờ làm, cô lẳng lặng để cây dù bên bức tường như thể ai bỏ quên. Anh đi làm đúng giờ, cô đội mưa đi về. Kết quả bị sốt cao phải nghỉ học cả ba ngày.

Ngày nào trước khi tan học, cô cũng lén để trên bàn anh một ít thức ăn nhẹ vì sợ anh đi làm không kịp ăn gì.

Anh tập nhảy bị thương, cô để thêm vào học bàn anh ít thuốc giảm đau.

Anh được Debut là ngày cô khóc nức nở ở nhà khiến mẹ cô lo lắng cuống lên, không biết cô bị gì.

Cô dành dụm tiền mua tất cả Album, vé đi xem concert chỉ để được ngắm nhìn ai đó toả sáng trên sân khấu.

Từ những thứ nhỏ nhoi như vậy mà không biết tự bao giờ trở thành tình yêu.

Ngày cô biết vốn dĩ cô và anh có hôn ước, cô nhất định đòi bố huỷ hôn vì nghĩ mình không xứng với anh. Bố cô cưng chìu đồng ý.

Cô cũng nghe nhai nhãi người ta nói anh là gay, anh thích con trai. Nhưng chuyện đó vốn dĩ với cô không thành vấn đề, cô thích anh là được.

Bố cô mất, cô đau buồn im lặng suốt hơn hai tháng trời.

Mẹ anh gọi điện lên hỏi về chuyện hôn sự. Mẹ cô nói tuỳ cô quyết định.

Mẹ cô dắt cô về Daegu chơi cho khuây khoả, sẵn tiện nói chuyện rõ ràng với bên nhà anh.

Lúc mẹ anh lẻn ra gọi điện cho anh, cô đi vệ sinh ra cũng tình cờ nghe được.

Cô biết, họ muốn anh cưới vợ để che đậy chuyện anh là gay, cô không đồng ý họ cũng tìm người khác.

Vậy là cô gật đầu.

- Ra vậy! Tôi xin lỗi vì không nhớ gì cả! - Anh gật gù.

- Anh làm sao có thời gian để ý mấy chuyện đó chứ!

- Em là đang tỏ tình với Crush hơn 8 năm của mình ư?

- Haiz ... Nói ra cũng thấy nhẹ nhõm hơn mà! Dù gì anh cũng đâu có yêu tôi được nên mình thích thì mình nói thôi! hì hì - Cô nở nụ cười đa cấp quen thuộc.

- Em không sợ à?

- Sợ chết đi được ấy chứ! Nhưng mà được làm bạn với người nổi tiếng thì hy sinh tí cũng được.

- Cậu đến đây làm gì? - Mẹ cô quay trở lại, gương mặt lộ rõ vẻ tức giận.

- Mẹ à! Là anh ấy đưa con tới bệnh viện đấy!

- Sau khi cậu khiến nó bị cả thế giới ghét bỏ ư?

- Tất nhiên là lỗi của tiền bối rồi. Chẳng nhẽ là chúng tôi?

- Chaeyoung...

- Là lỗi của con, thưa cô! Con đã không chăm sóc tốt cô ấy! Sẽ không có chuyện xảy ra một lần nữa đâu ạ! - Anh đứng lên, nghiêm túc cúi đầu trước mẹ cô.

- Tiền bối à! - Cô ngỡ ngàng.

- Cậu nói thì giỏi lắm nhưng nhìn xem cậu đối xử với nó như thế nào đi! Tất cả là lỗi của cậu. Không cưới hỏi gì hết! Cậu về đi! Tôi mặc kệ con bé có muốn hay không nhưng thân là mẹ thì tôi không chấp nhận cậu làm con rể tôi. - Mẹ cô tức giận.

Cô và anh nhìn nhau. Từ khi sinh ra đến giờ, cô chưa thấy mẹ mình nổi giận như thế bao giờ.

- Vậy cháu xin phép!

- Anh về cẩn thận. Cảm ơn anh vì hôm nay. - Cô nói lí nhí.

- Ừ! Em nghỉ ngơi đi! Tôi nói chuyện với em sau. Con chào cô ạ!

Anh cúi đầu lễ phép. Mẹ cô quay ngoắt người đi không thèm nhìn.

Anh vừa ra khỏi phòng, mẹ cô đã vội trách mắng cô:

- Con còn cảm ơn nó?

- Mẹ à! Mẹ làm con sợ quá đi ... huhu - Cô giở giọng mè nhèo.

Mẹ cô vẫn là cưng con gái nhất, không chịu nổi đành dịu giọng với cô.

Bên ngoài, anh nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng không hiểu sao lại thấy rất khó chịu. Mẹ cô không thích anh, hôn nhân của họ có thể bị đình chỉ vô thời hạn nhưng tại sao anh lại thấy không vui chứ?

Anh tự lắc đầu trấn an. Taehyung ơi là Taehyung! Tiếp xúc với cô gái khó hiểu kia mãi rồi cũng lây tính khó đoán của cô ta.

Haizzzz ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top