Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 3: Tiệc chào mừng


Vào giờ nghỉ trưa, một nhóm bốn người đã thống nhất sẽ nấu lẩu tại phòng. Mà thật ra thì chỉ có ba người đồng ý, còn một người cật lực phản đối nhưng không thành.

"Chúng ta có thể ra ngoài ăn mà, nếu ăn ở trong phòng lỡ bị phát hiện thì sao?" Taeyeon nhíu mày không tán thành đề nghị mang tính chất nguy hiểm này của Seo A.

Trong kí túc xá có thiết bị báo cháy, nếu bọn họ ăn lẩu khói bóc lên kích hoạt hệ thống báo cháy của kí túc xá, chắc chắn sẽ bị nhà trường trách phạt.

Thế nhưng cũng có không ít sinh viên trong trường từng trốn nấu thành công. Bất quá, với một người nghiêm túc chấp hành quy luật như lớp trưởng Kim đây, đương nhiên là không chấp nhận mạo hiểm.

"Công chúa~ Cậu thử một lần đi mà, bớt gồng một bữa. Nghe mấy anh chị khóa trên nói rất là thú vị đó, đời sinh viên nếu không thử làm một lần sẽ tiếc nuối cả đời đấy. Chẳng lẽ cậu đàng lòng để cho bọn tôi phí hoài thanh xuân vô ích sao?" Choi Seo A đưa ra bộ mặt cún con cầu xin vô cùng tha thiết.

"Không thể nào!" Taeyeon ngồi trên ghế khoanh tay đưa ra vẻ mặt 'miễn bàn'.

Chỉ là không ăn lẩu trong phòng mà thôi, sao từ trong miệng bạn học Choi lại trở thành một việc trọng đại trong đời người, thậm chí còn biến cô thành kẻ có tội hủy hoại thanh xuân người khác.Kim Taeyeon cô cũng đâu cấm bọn họ không được ăn đâu, vấn đề là nằm ở chỗ vị trí không thoả đáng.

"Taeyeon à, thật ra chúng ta thử một lần cũng không sao, ngoài ban công không có thiết bị báo cháy." Jang Da Hye nhìn bộ dạng rưng rưng đến nơi của Seo A trong lòng cũng không nỡ, liền lên tiếng nói giúp. Kết quả là ngay lập tức nhận được cái liếc mắt của lớp trưởng Kim, giây sau cô ấy rụt đầu như rùa.

Cả một quá trình đàm phán Tiffany là người yên tĩnh nhất, nhưng nàng cũng hoàn toàn dõi theo quá trình 'thương thảo đại sự' này. Nhìn cách nói chuyện của ba người bọn họ, Tiffany rất dễ nhận ra ai người có tiếng nói nhất. Đương nhiên không ai khác chính là bạn cùng bàn của mình. Ngồi cạnh một người 'quyền lực' như vậy đột nhiên nàng cảm thấy có chút vi diệu.

"Không nói nữa, tôi tuyệt đối không đồng ý. Lần trước hai người các cậu nháo một trận oanh oanh liệt liệt còn không phải là do tôi gánh vác sao?" Taeyeon hiếm thấy trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, trên trán viết rõ năm chữ 'không cần thương lượng nữa'.

"Huhuhu, công chúa của tôi ơi, lần này sẽ không giống đầu mà, lần đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn." Seo A nhớ lại lần trước trong lòng không khỏi chảy một đống mồ hôi hột, quả thật chuyện lần trước cô cùng Da Hye nháo rất ầm ĩ, nếu không phải Taeyeon ra mặt sợ là hai người bọn họ bị mời phụ huynh rồi, chứ không chỉ là viết mấy tờ kiểm điểm thôi đâu.

Chuyện mà Taeyeon vừa buộc miệng nhắc tới chính là Choi tiểu thư cùng Jang mỹ nhân bắt gặp được một chú chó con bị bỏ rơi, rồi không biết bọn họ lấy đâu ra can đảm, liều sống liều chết mang về kí túc xá chăm sóc. Lúc đầu Taeyeon đương nhiên cũng không đồng ý, nhưng bọn họ khóc lóc thề thốt một hồi, lại còn lấy thuyết 'quả báo luân hồi' ra giảng cho cô một lần. Cho nên Taeyeon đã gian nan đồng ý, nhưng là cô bắt bọn họ cam đoan chú chó này tuyệt đối không được ra khỏi phòng. Cả hai tiếp tục liều mạng gật đầu.

Thế nhưng việc chung sống hạnh phúc của ba người một chó diễn ra chưa tròn hai tuần thì xảy ra biến cố muốn long trời lỡ đất. Ngày hôm đó Seo A xin nghỉ buổi sáng chỉ học buổi chiều, cho nên buổi sáng Taeyeon cùng Da Hye đi học chỉ còn lại một mình Seo A ở phòng. Đến khi buổi chiều cô ấy rời khỏi phòng đi học, vì quá gấp gáp sợ trễ học mà khép cửa không kín, kết quả là cửa bị hở ra, chú cún ấy thừa cơ chạy ra ngoài náo loạn cả một tầng lầu kí túc xá.

Bây giờ nghĩ lại, ba người bọn họ vẫn còn nhớ rõ cảm giác hoá đá khi nhìn thấy cả một hành lang vốn yên tĩnh mà ngày ấy lại hoang tàn như chiến trường.

Da Hye cảm thấy không thể lung lay được ý định của Taeyeon rồi vì vậy liền nghĩ đến một kế.

"Được rồi, từ trước đến nay chúng ta đều sống theo chủ nghĩa bình đẳng, tôn trọng ý kiến số đông. Bây giờ có bốn người, chúng ta tiến hành biểu quyết đi. Kết quả ra rồi, ai cũng không được cãi." Da Hye hất cằm hỏi: "Thấy sao?"

Seo A nghe xong liền thu lại bộ dáng đáng thương của mình, mở đôi mắt sáng quắt nhìn bạn cùng bàn của mình, rồi lại nhìn sang người vô cảm bên cạnh Taeyeon - Tiffany. Cô rụt rè thu lại ánh mắt hỏi nhỏ vào tai Da Hye: "Ừm nếu hai bên bình phiếu thì sao?"

"Vậy thì đương nhiên lớp trưởng lớn nhất, tuân theo lớp trưởng chứ còn sao nữa? Vậy cũng hỏi." Seo A hỏi nhỏ nhưng Da Hye trả lời thì lớn. Cũng không biết có ý đồ gì.

Choi tiểu thư vừa mới hưng phấn chưa được bao lâu liền bị đả kích lại rơi vào buồn bã.

"Ít nhất chúng ta còn có được phân nửa cơ hội không phải sao? Khi nãy cậu đến 0,1 phần trăm đều không có." Da Hye trừng mắt xem thường cái người đang sắp biến hóa thành hồn ma u oán bên cạnh mình.

Thấy bọn họ đã chịu nhượng bộ đến vậy, Taeyeon cảm thấy bản thân cũng không nên quá gay gắt, vì vậy vui vẻ chấp nhận ý kiến của Da Hye, hơn nữa cô cho rằng Tiffany chắc chắn cũng không thích chơi trò mạo hiểm như hai vị này, nên cô nghĩ mình sẽ nắm chắc phần thắng.

Thế nhưng người tính quả nhiên không bằng trời tính.

"Ai không đồng ý ăn trong kí túc xá thì giơ tay."

Cuộc biểu quyết nhanh chóng kết thúc với kết quả là...

Chỉ, có, một, mình, Kim, Tae, Yeon, giơ, tay !

"Chốt! Ba thắng một, bổn tọa tuyên phán tối nay đại tiệc lẩu chào đón bạn học mới được tổ chức ở phòng 027!!!" Jang Da Hye nói xong cầm một cây viết gõ xuống bàn, mô phỏng theo dáng vẻ của quan tòa.

Choi Seo A ở bên cạnh thì mừng rỡ vỗ tay còn giả bộ chầm chậm nước mắt vì hạnh phúc.

Taeyeon bất mãn nhăn mày nhìn Tiffany đang thất thần bên cạnh mình, hiển nhiên là cô đã trúng kế của Jang mỹ nhân.

Nhưng thua cũng đã thua rồi, cô không còn gì để nói nữa.

.

Vì vậy đó chính là nguyên nhân tại sao giờ phút này Taeyeon cùng Tiffany đang dạo bước trong siêu thị.

"Cậu có ăn cay được không?" Taeyeon cầm lên hai loại vị lẩu, bắt đầu đánh giá các thành phần của nó ở mặt sau.

"Không thành vấn đề, tôi ăn theo mọi người." Tiffany nhàn nhạt trả lời, dù sao nàng cũng không kén ăn.

Taeyeon nghe vậy thì gật đầu tiếp tục lựa chọn nguyên liệu. Tiffany ở bên cạnh ngoan ngoãn đi theo. Đây là lần đầu tiên nàng đi siêu thị cho nên có chút bỡ ngỡ, còn có cảm giác... sợ bị lạc, vì thế ánh mắt luôn một mực dõi theo bóng dáng Taeyeon.

Lại đi thêm một lúc, thấy Taeyeon bỏ vào xe đẩy hai chai rượu cùng một chai nước ngọt cỡ lớn thì Tiffany thắc mắt hỏi: "Cậu biết uống rượu sao?"

"Không đâu, tôi không bao giờ uống mấy thứ này, là của hai người kia."

Tiffany nhíu mày: "Ở tuổi này của chúng ta hình như không được phép uống thì phải?"

"Ừm, tất nhiên. Bất quá cậu đừng lo, đây chỉ là rượu gạo mà thôi, tôi cũng đã chọn loại có hàm lượng cồn ít nhất rồi, hai người đó ăn lẩu nếu không có rượu bảo là không tận hứng." Taeyeon giải thích cho nàng.

"Thật không ngờ cậu chịu để bọn họ uống." Tiffany quả thật bất ngờ, lúc sáng nhìn bọn họ còn tranh cãi kịch liệt việc ăn lẩu trong kí túc xá xong, nàng còn cảm thấy Taeyeon là một người rất có nguyên tắc, không ngờ tới hiện tại lại...

Taeyeon tất nhiên hiểu ý của nàng, mỉm cười nói: "Tôi cũng không muốn, nhưng nếu không mua bọn họ cũng sẽ chạy xuống mua lên mà thôi, tránh phiền phức thì tôi mua luôn vậy. Dù sao cũng không cản được hai cái người bướng bỉnh đó." Cô nhún vui, sau đó như nghĩ tới cái gì, quay lại nhìn nàng: "Cậu có uống không?"

Tiffany lập tức lắc đầu. 

Nàng cũng thấy trong mắt Taeyeon lóe lên tia hài lòng.

Trong đầu Tiffany hiện ra một dấu hỏi to, sao nàng luôn có ảo giác Kim Taeyeon người này đang làm trách nhiệm của một bà mẹ đối với ba đứa con gái thế nhỉ?

Hai người bọn họ thanh toán xong rồi cùng trở về. Tiffany không muốn nhàn rỗi vì vậy chủ động giành một phần để cầm, Taeyeon cũng không có từ chối, nhiều như vậy một mình cô cầm đúng là không hết.

Trên đường về cũng không dễ dàng gì, bọn họ lén lén lút lút che đậy túi lớn túi nhỏ trên tay, nếu không để ai đó bắt gặp rồi thông báo lên cho ban giám hiệu thì toang cả phòng. Taeyeon và Tiffany cũng không muốn mới ngày đầu quay trở lại kí túc xá đã được loa phát thanh gọi tên.

Tiffany cầm ít hơn cho nên có thể dồn qua một tay, để tay trống còn lại đưa thẻ phòng lên cho bộ cảm ứng.

Cửa mở ra.

"Cuối cùng cũng về rồi, hai người các cậu làm gì đi lâu như vậy chứ? Tôi còn tưởng các cậu bị bắt cóc, chuẩn bị đi báo án đây." Vẫn là Choi 'tăng động' lên tiếng đầu tiên, nhưng cũng còn có nghĩa khí lắm khi chịu tới xách phụ đồ trong tay hai người.

"Hình như hôm nay siêu thị giảm giá cho nên rất đông người, tính tiền phải xếp cả một hàng dài." Taeyeon thành thật giải thích, bọn họ quả thật là đi khá lâu, tận hơn một tiếng đồng hồ.

"What?! Cậu nói giảm giá sao?!" Jang Da Hye đang ở trên giường bận làm gì đó, nghe được tin hot lập tức bay đến như một ngọn gió nhìn Taeyeon hỏi.

Cô gật đầu.

"Được rồi, tối chút nữa tôi sẽ xuống đấy gôm một số lượng lớn mặt nạ lên để dành, hahaha. Có ai muốn đi cùng không?" Da Hye cười lớn nói ra ý định của mình, đây là sở thích hàng đầu của cô ấy.

Ngay lập tức Seo A tặng cho Da Hye một ánh mắt khinh bỉ: "Dẹp đi! Muốn tiêu tiền thì đổi sang việc khác ngay! Số mặt nạ lần trước cậu mua đến bây giờ vẫn còn một thùng kia kìa!" Cô ấy dừng một lúc rồi lại giở giọng hâm dọa: "Cậu đừng để tôi lấy dây xích trói cậu lại. Khóa xích lần đó mua cho tiểu Hùng vẫn còn đấy." Tiểu Hùng là chú chó con đợt đó hai người nhận nuôi.

Da Hye nghe xong e thẹn cười cười, trong lòng thì rơi lệ bỏ đi ý định.

Taeyeon không để ý đến hai kẻ thích đấu võ mồm này nữa, đi đến giường mình ngồi xuống soạn đồ đi tắm. Lúc chiều vừa học xong cô và nàng đưa cặp cho bọn Jang Choi cầm về, còn bọn họ thì đi siêu thị luôn cho nên vẫn chưa có tắm rửa.

"Cậu đi tắm trước đi, rồi đến lượt tôi." Thấy Tiffany ngồi ở giường đối diện cũng định đi tắm thì Taeyeon lên tiếng đề nghị.

"Cũng được, nhưng sao cậu không tắm trước đi, nhìn cậu có hơi mệt mỏi." Tiffany đồng ý, rồi hỏi lại cho có lệ.

Taeyeon xua tay cười nói: "Không có mệt đâu, tôi định giờ gọi điện cho anh hai một lúc, nếu không chút nữa nhập tiệc phải phân tâm."

Tiffany nghe vậy thì khẽ ừ đáp lại sau đó bước vào phòng tắm.

Nhìn hai người kia đã ra ngoài ban công đóng cửa lại để bắt đầu nấu lẩu rồi thì Taeyeon lấy điện thoại ra nhấn dãy số quen thuộc. Đầu dây bên kia chờ đến phân nửa hồi chuông mới bắt máy.

"Anh đang bận à? Em có làm phiền không?"

"Không có, tại anh để chế độ im lặng nên không kịp nhận ra." Jiwoong tựa người vào ghế, bắt đầu công cuộc nói dối quen thuộc. Sợ em gái của mình không tin liền nói tiếp chuyển chủ đề: "Làm sao, nhớ anh hai rồi à?"

"Vâng..."

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười thoải mái của người con trai đã trưởng thành, khiến cho Taeyeon ở bên này cũng bất giác cong khoé môi theo.

"Em ăn tối chưa? Đã bảy giờ hơn rồi..."

"Em và bạn cùng phòng chuẩn bị ăn lẩu... trong kí túc xá..." Taeyeon hạ giọng làm như nói ra một chuyện rất nghiêm trọng cần giấu giếm.

Jiwoong buồn cười nhưng cũng cưng chìu hùa theo em gái mình, hạ giọng cực nhỏ nói: "Mấy đứa cẩn thận bị phạt đấy nhé, nếu không giám thị của các em mời anh vào uống trà."

"Chà, xem ra anh hai là rất có hứng thú với mùi vị trà của trường chúng em thì phải?"

Kim Jiwoong bật cười.

"Anh cũng nhớ phải ăn tối đó, còn nữa, làm xong sớm thì phải lập tức về nhà nghỉ ngơi. Anh mà bệnh em sẽ không nhìn mặt anh!" Taeyeon giống như bà cụ non dặn dò. Từ trước đến nay, khi cô dùng câu dọa này anh hai đều sẽ hạ giọng xuống nước với mình, vì thế Taeyeon vẫn luôn dùng nó rất thường xuyên và đường nhiên là lần nào cũng thành công.

"Tuân lệnh em gái!" Jiwoong vui vẻ nhận mệnh, bất quá Taeyeon đâu hề biết anh trai cô lúc không có cô ở nhà cũng không về nhà mà trực tiếp qua đêm ở phòng nghỉ chỗ làm việc.

"Được rồi, byebye. Cuối tuần em sẽ về kiểm tra cân nặng của anh đấy."

Jiwoong: "Haha, nào có người em gái như em chứ?"

"Anh có gì bàn cãi sao?" Giọng nói của Taeyeon bắt đầu trở nên nghiêm túc.

Ở đầu dây bên kia Jiwoong liền sốt ruột theo, nói: "Đừng giận, em ăn tối đi, anh cũng chuẩn bị đi ăn đây. Byebye."

"Byebye." 

Taeyeon nói xong chủ động tắt máy.

Cũng khoảng tầm hai phút sau, Tiffany mang theo đầu tóc còn ướt bước ra khỏi phòng tắm. Khuôn mặt xinh đẹp lúc này ửng đỏ, có lẽ là vì nước nóng, khiến nàng đột nhiên có chút quyến rũ theo thiên hướng của Jang Da Hye, ánh mắt của Taeyeon cũng vô thức bị cuốn theo. Nhưng cũng còn may trước khi cô bị nàng phát hiện, lí trí của Taeyeon đã mang cô trở về với thực tại.

Vì hành vi thất thố vừa rồi của mình khiến Taeyeon tự giác lúng túng, cô vội vội vàng vàng đi vào phòng tắm, không chú ý lực tay đóng cửa 'ầm' một tiếng lớn.

Tiffany: "???" 

Nàng vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, còn tự hỏi chẳng lẽ cô vừa cãi nhau với anh trai mình sao?

Bốn cô gái xinh đẹp của lớp S, nữ thần của mọi nam sinh. Đâu ai ngờ rằng giờ phút này bọn họ đang lén la lén lút ở ngoài ban công nấu lẩu. Nếu để một số người yêu thích bọn họ nhìn thấy cảnh này, không biết có bị giảm sút sự yêu mến hay không đây?

Da Hye húp xong một chén lẩu đã được Seo A nêm nếm cẩn thận lại, liền đưa ngón tay cái về phía cô ấy: "Quả nhiên là đệ nhất đầu bếp của phòng 027. Tôi cảm thấy cậu nên rẻ hướng kinh doanh của gia đình đi, buôn bán dược phẩm gì đó rất vô vị, cậu lập tức mở nhà hàng cho tôi, bảo đảm phát tài!"

Choi tiểu thư được khen liền đắc ý, tính toán từ đây đến hết ngày hôm nay sẽ không cãi nhau với họ Jang này nữa.

"Được rồi, bây giờ chúng ta nâng ly chào mừng bạn học mới Tiffany Hwang nào!" Seo A vui vẻ hô to, đồng thời nâng ly rượu gạo của mình lên cao.

Cả ba người còn lại cũng nhiệt tình hưởng ứng, tiếng cười nói rôm rả không ngớt.

Ban đầu Tiffany còn có chút rụt rè cùng ngượng ngùng, nhưng sau khi nhập tiệc rồi, đối với sự nhiệt tình của Taeyeon, Seo A và Da Hye trong lòng nàng thoải mái hơn hẳn. Cho nên, lúc bữa tiệc đến gần tàn, Tiffany đã hoàn toàn lột bỏ đi lớp vỏ lạnh lùng của mình, vô cùng vui vẻ hoà hợp cùng ba người bạn mới.

Lần đầu tiên nàng cảm thấy rốt cuộc bản thân cũng có được bạn bè như bao người khác rồi.

Nghĩ tới những chuyện đã xảy ra ở trường cũ, Tiffany cảm thấy mình cũng không nên để trong lòng nữa. Vì nhờ những người đó, nàng mới được chuyển tới đây và gặp gỡ những người trước mặt.

Tất cả có lẽ đã được định sẵn rồi, đều vì một chữ duyên mà thôi. Nghĩ tới chỉ thêm phiền lòng, chẳng thà nàng bỏ qua và để tâm hơn ở hiện tại cùng tương lai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top