Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 33: Hẹn hò đôi


"Con thân với cô bé đó lắm à?"

Tiffany không chút do dự, hào hứng gật đầu: "Vâng ạ, thân nhất từ trước tới nay, con rất thích cậu ấy.", chữ thích này nàng mặc kệ ba mình hiểu thế nào, chỉ cần chính nàng hiểu rõ là được.

Hwang Hae Yeop bất ngờ, dời mắt khỏi điện thoại nhìn sang con gái: "Thật ư? Vậy con thích cô bạn ấy ở điểm nào?"

"Con cũng không biết nữa... Chỉ là con cảm thấy cậu ấy rất tốt, luôn cho con một cảm giác rất an tâm, thậm chí là ngay từ lần gặp đầu tiên. Mặc dù có những lúc cậu ấy mềm lòng không đúng chỗ...", nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp, "Ba tháng qua cậu ấy đã giúp đỡ con rất nhiều, con ngồi cạnh cậu ấy, cậu ấy học thật sự rất giỏi, à phải rồi, là giỏi nhất luôn đấy ạ, lúc nào cũng đứng hạng một toàn khối." Tiffany càng kể càng không giấu nổi sự tự hào, đến mức ba Hwang có chút ngờ vực, không biết có phải đứa con gái luôn lãnh đạm của mình đã bị mua chuộc rồi không.

Hwang Hae Yeop cảm thán: "Không tệ, con có được một người bạn như vậy ba cũng yên tâm.", dù nói vậy nhưng kì thật ông vẫn chưa quên đi nguyên nhân khiến Tiffany muốn chuyển trường lúc nghỉ hè. Ông không muốn có bất kì ai là Son Yel Ji nữa.

"Vâng, Taeyeon thật sự rất tốt." Tiffany không tự chủ được mà mỉm cười khi nhắc tới cái tên này. May mắn là ba Hwang không có để ý, ông gật đầu: "Con thấy tốt là được rồi."

"Dạ." Tiffany lộ ra đôi mắt cười xinh đẹp.

.

Trong phòng 027, sau khi Tiffany rời đi đã lập tức biến thành phòng tra khảo, mà nạn nhân không ai khác chính là Kim Taeyeon - người vốn có tiếng nói nhất phòng.

Da Hye vác trên vai cái gối ôm mở to mắt nhìn chằm chằm Taeyeon: "Bà xã của cậu đi rồi, bây giờ cậu mau khai báo rõ ràng cho tôi, hai người bắt đầu từ khi nào? Đã tiến triển tới mức nào? Là giai đoạn nắm tay, ôm hay kiss me baby luôn rồi?"

Taeyeon không ngừng vùng vẫy, 'thảm thiết' kêu: "Mau thả tôi ra! Các cậu có biết như vậy là phạm pháp hay không hả?! Đây là tội giam giữ người trái phép đó."

Seo A đeo mắt kính đen lộ ra nụ cười ranh mãnh: "Cậu nghĩ cậu thoát được tay chúng tôi để mà báo cảnh sát sao công chúa? Cậu quá ngây thơ rồi! Ngày hôm nay nếu cậu không khai báo tất cả thì đừng hòng thoát khỏi cái ghế này.", nói xong Seo A dùng tay mơn trớn cái còng số tám đồ chơi của mình, cái thứ đồ vật mà đang kết nối chặt chẽ giữa Taeyeon và cái ghế với nhau.

Taeyeon vậy mà cũng rất chịu phối hợp diễn xuất với hai người bạn thân, cô nhắm chặt mắt, đưa ra bộ dạng không sợ chết, nói: "Hừ, hai người sẽ không moi được thông tin gì từ tôi đâu, tôi tuyệt đối không bán đứng mối quan hệ vừa bắt đầu chưa được một ngày, kể từ tối qua của chúng tôi!"

"Quào, thế hoá ra là mối tình vừa chớm nở đêm muộn à?" Da Hye nghe được thứ mình cần lập tức quăng luôn cái gối ôm, ngồi xồm xuống sàn trước mặt Taeyeon để hóng chuyện.

Seo A còn bạo hơn khi mà bước qua đẩy Da Hye đi rồi dành chỗ của cô ấy: "What the hell? Thật sự là mới tối hôm qua á?"

Taeyeon thở dài gật đầu: "Mở còng tay cho tôi đi, cái loại này siết chặt quá, lần sau có mua thì cậu mua cái nào giống bản gốc xíu nha Seo A, tôi thấy trên phim người ta bị còng còn dư ra cả khúc ấy."

"Chưa thấy phạm nhân nào đòi hỏi như cậu..." Seo A bĩu môi liếc cô một cái rồi tra chìa vào để mở khoá cho cô.

Ở bên này Da Hye sau khi rơi vào trầm ngâm thì vỗ tay mạnh xuống sàn một cái rồi kêu lên: "Thấy chưa tôi đã bảo rồi mà, Tiffany chắc chắn cũng thích Taeyeon. Giờ cậu đã tin tôi chưa? Không có ai là thẳng hoàn toàn đâu, tại họ chưa gặp định mệnh của đời mình thôi, hahaha.",

"Rồi rồi cậu là hay nhất được chưa?" Seo A nhìn bạn gái mình cười sảng khoái như thế mà không khỏi cười theo.

"Được chứ!" Cô ấy nháy mắt, sau đó nhìn lại Taeyeon: "Mà này... ai tỏ tình trước vậy?"

"Đừng có được voi rồi đòi tiên nhé! Tôi không trả lời nữa đâu." Vừa nói Taeyeon vừa đứng dậy đi về giường của mình. Trước nay cô vốn không thích người ta hóng hớt về chuyện của mình, hơn nữa đây là chuyện không chỉ của cô mà còn Tiffany nữa, cô có nghĩa vụ giữ riêng tư cho nàng.

"Òooo, không nói thì thôi vậy... Dù sao hai cậu quen nhau là tôi vui rồi." Da Hye cười có hơi nham nhở.

"Có gì mà vui?" Taeyeon và Seo A gần như cùng một lúc nói.

Đấy đấy đấy, chính là vì cái sự ăn ý này của hai người đấy! - Da Hye khổ sở tự ngậm lấy giấm chua, có điều lời ra khỏi miệng thì là một lí do cực kì chính đáng: "Thì sau này bốn người chúng ta có thể hẹn hò đôi chứ sao?!"

.

Tiffany về nhà đến sáng thứ hai thì quay lại, nàng nói với Taeyeon việc ba mình không thể tham gia họp phụ huynh nên ông ấy sẽ gọi để nói chuyện với chủ nhiệm. Taeyeon nghe vậy thay nàng tiếc một chút, bất quá thấy Tiffany không có vẻ gì buồn cho nên cô cũng cho qua chuyện này luôn, có lẽ nàng đã quá quen với việc này rồi.

"Taeyeon đâu rồi?" Da Hye thấy Tiffany đi ra một mình liền hỏi.

"Cậu ấy bảo cần lấy chút đồ nên kêu tôi ra đây với hai cậu trước." Nàng trả lời Da Hye nhưng mắt thì nhìn cánh cửa phòng vừa được mình đóng lại.

Seo A đang kiểm tra lại đồ đạc trong túi balo của mình nghe thế liền góp vui: "Lén la lén lút, cứ như có chuyện mờ ám vậy."

Seo A chỉ nói vu vơ, ai ngờ Da Hye lại như cá tìm thấy mồi câu lập tức đớp lấy, cô ấy giả vờ chân thành nhìn Tiffany, trấn an: "Chắc là không phải lén phén với bồ nhí đâu, cậu yên tâm đi Tiffany, tôi canh cậu ấy kĩ lắm."

"Cái con hồ ly này, cậu ngứa đòn à?" Seo A tức giận vồ tới nhéo mặt Da Hye, mắng: "Tự dưng khi không bồ nhí cái gì? Công chúa của tôi đương nhiên không phải là người như vậy rồi!... À-- Hay là cậu? Cậu nói thật đi Jang Da Hye, có phải cậu làm chuyện có lỗi sau lưng tôi không?"

"Này--- Đừng có mà nghi oan cho tôi đó, trái tim thuần khiết của tôi chỉ dành cho cậu thôi." Da Hye cảm thấy gò má không còn thuộc về mình nữa, có chút đáng thương ra sức giải thích cho Seo A.

Tiffany ở một bên chỉ biết trưng ra vẻ mặt 'khó nói nên lời' nhìn hai người trước mắt, khi mà họ lại bắt đầu màn cãi yêu 'rơi đầy cẩu lương' như mọi khi.

"Chuyện gì nữa vậy? Lần này ai ăn phải thuốc nổ trước đây?"

Đột nhiên Taeyeon thình lình đi ra rồi lên tiếng hỏi.

Tiffany nghe thấy liền quay lại, bất giác mỉm cười: "Xong rồi hả?"

Taeyeon cũng gật đầu cười trả lời nàng: "Ừm xong rồi."

Có lẽ cả Taeyeon và Tiffany đều không biết, khi hai người gặp nhau, chính là lúc đôi mắt bọn họ dịu dàng nhất.

Tiffany quay lại với câu hỏi của Taeyeon: "Da Hye nói cậu ở trong đó lén phén với người khác sau lưng tôi." Mặc dù là nói chơi nhưng Tiffany lại không nhịn được mà quan sát thật kĩ sắc mặt của Taeyeon, để xem cô phản ứng ra sao.

Quả nhiên Taeyeon bị doạ sợ, có thể thấy cô đã cố nở nụ cười nhưng nó thật sự rất cứng nhắc: "Cậu... sẽ không tin mà đúng không?"

Tiffany lúc này lại nổi lên tính trẻ con muốn đùa dai, nàng chấp tay sau lưng lắc đầu trầm ngâm: "Cái này cũng chưa chắc, người thích cậu nhiều như vậy mà?"

"Này, sao lại vậy... Cậu phải tin tôi chứ. Cậu cứ mặc kệ bọn họ đi, cậu biết tôi chỉ thích mình cậu là được rồi."

"Ái chà chà, sến súa thế cơ đấy, bộ tưởng đây là chốn không người à?" Không biết Da Hye đình chiến với người yêu khi nào, lúc này đột nhiên quay sang nói. Cả Taeyeon và Tiffany đều bị cô ấy chọc cho đỏ mặt.

Taeyeon quyết định gom hận cũ thù mới trả đủ, cô tiến lại túm lấy Da Hye kéo đi chung với mình ra một góc: "Cậu... Cậu muốn chọc tôi tức chết phải không?"

"Gì? Ai biết gì đâu?" Da Hye chối bỏ tức khắc.

"Còn giả bộ nữa ư?" Taeyeon trừng mắt, "Lúc trước cậu cãi nhau với Seo A tôi giúp đỡ can ngăn, đây là cách cậu trả ơn đó hả?"

Da Hye làm ra bộ mặt thần bí: "Chứ gì nữa? Tôi đang giúp cậu đó, tại cậu chưa đạt được cái trình độ max level nên không hiểu được tôi thôi."

"Nói nhăng nói cuội là giỏi." Taeyeon hừ lạnh.

Nhưng Da Hye cũng không chịu thua: "Cái cậu này, tôi cất công thay cậu kiểm tra mức độ tình yêu của bà xã cậu dành cho cậu mà cậu nói tôi thế à?"

"Cậu lại nói cái gì đấy? Cậu tin bây giờ tôi đi nói với Seo A rằng hôm bữa có anh trai lớp trên tỏ tình với cậu không?" Lần này Taeyeon quyết tâm không tin lời của con người xảo quyệt này nữa.

"Yahhh Kim Taeyeon, cậu đừng có mà chơi bậy!" Da Hye bị chọc trúng điểm đen liền sợ hãi.

Taeyeon liếc xéo cô ấy một cái: "Đều là học hỏi từ cậu!"

"Haizz, được rồi được rồi, coi như tôi van xin cậu? Từ nay tôi sẽ không phá hoại tình cảm gia đình nhỏ của cậu nữa."

Taeyeon giơ nắm đấm nhỏ của mình lên hù doạ Da Hye: "Nhớ đó, người được anh trai lớp trên tỏ tình."

"Kim Taeyeon!!! Tại sao tới giờ tôi mới biết bộ mặt xấu xa này của cậu chứ?"

Hiện tại là sáu giờ tối, ngày mai đã tổng kết nên bọn họ không còn học gì nữa, thế là bốn cô gái phòng 027 hẹn nhau ra ngoài đi chơi, bù lại cái hôm chủ nhật mà Tiffany bận tuần trước. Cũng như hoàn thành ước nguyện hẹn hò đôi mà Da Hye muốn.

Sau khi ăn xong tại một quán thịt nướng, Seo A đề nghị đến tháp Namsan chơi nhưng Taeyeon bảo buổi tối lên đó rất lạnh, cho nên cuối cùng cả bọn chuyển hướng sang đi phòng tắm hơi, tại Da Hye nói rằng cô ấy có rất nhiều phiếu giảm giá. Với cả mùa đông tắm hơi thì còn gì bằng.

"Chà, quả nhiên không có gì để bàn cãi, công chúa của tôi tiếp tục đạt thành tích bất bại với cuộc thi xem ai trắng nhất." Seo A nhìn chằm chằm phần xương quai xanh của Taeyeon với đôi mắt ngưỡng mộ.

Tiffany với Da Hye cũng theo lời của Seo A mà nhìn sang Taeyeon rồi cùng gật gù thừa nhận.

Lúc này chỉ quấn trên người duy nhất một chiếc khăn tắm vì thế Taeyeon có hơi ngại ngùng, lại còn bị tới ba cặp mắt quan sát, đặt biệt là của Tiffany, Taeyeon có chút không thể chịu nổi cho nên vội đổi chủ đề: "Kì nghỉ đông này các cậu có dự định gì chưa?"

"Tôi chắc sẽ về quê với ba mẹ." Seo A sau một hồi suy nghĩ thì nói, "Bữa giờ hai người họ cứ bắt tôi phải đi miết."

Da Hye: "Ở Daejeon ấy hả?"

Seo A gật đầu: "Ừm, đi tàu hoả tầm một tiếng."

"Còn cậu thì sao Da Hye?" Taeyeon sửa lại cái khăn trên đầu mình, thuận miệng hỏi.

"Chưa biết nữa... Chắc ở nhà đọc truyện này nọ, thời tiết tốt chút thì đi trượt tuyết."

"Cậu không về quê hả?"

"Sáu đời nhà tôi đều ở Seoul..." Cô ấy ủ rũ nói, sau đó vô cùng tự nhiên nghiêng đầu tựa vào vai Seo A. Mà Seo A cũng phối hợp ngồi thẳng lưng lên để bạn gái mình thoải mái.

Tiffany đột ngột lên tiếng: Thế còn cậu? Quê cậu ở đâu?", nàng nhìn sang Taeyeon.

"Ở JeonJu... nhưng tôi chưa bao giờ tới đó." Nói đến đây cô cười gượng, vì kì thật Taeyeon chỉ biết quê ba cô ở JeonJu, ông bà nội của cô sống ở đó, nhưng từ trước tới nay cô chưa từng thấy mặt họ, thậm chí cả chỗ ở của họ cô cũng chưa từng đặt chân tới. Đôi lúc Taeyeon cho rằng cái gọi là quê hương của cô còn chẳng chân thực bằng truyện cổ tích.

"Sao vậy?" Tiffany thắc mắc.

"Tại anh hai tôi chỉ kể thôi chứ chưa đưa tôi tới đó."

Tiffany nhận ra trên mặt Taeyeon có tia buồn bã nên nàng không nói thêm gì nữa.

Nhưng Seo A lại quay sang nàng: "Quê cậu ở đâu Tiffany?

"Tôi cũng như người yêu cậu, là Seoul." Nàng trả lời, mặc dù nàng được sinh ra ở Mỹ nhưng Tiffany cảm thấy không cần thiết phải nhắc về điều đó, vì dù sao nơi nàng gắn bó nhiều hơn vẫn là Hàn Quốc.

"Rồi tóm lại hai vợ chồng cậu sẽ làm gì trong kì nghỉ?" Da Hye nhàm chán lên tiếng hỏi. Vừa hỏi xong liền nhận được cái trừng mắt của Taeyeon, cô ấy liền rén đến cắn chặt răng, quên mất mình đang bị cô nắm thóp trong tay.

Không giống như Taeyeon, Tiffany có vẻ rất tự nhiên tiếp nhận cái danh hiệu kia. Gương mặt nàng chả có lấy một tia biến động, trả lời: "Bình thường tôi đều ở nhà cho đến hết kì nghỉ, không làm gì cả."

Cả ba người còn lại nghe xong đều hết sức kinh ngạc nhìn nàng.

Da Hye: "Cả kì nghỉ dài vậy mà cậu không ra khỏi nhà luôn hả?"

Tiffany thản nhiên gật đầu: "Ừm, tôi lười ra ngoài lắm, với cũng không có ai đi cùng, mà đi một mình thì chán."

Seo A đồng ý: "Đi một mình đúng chán luôn á, tôi thà ở nhà chơi game sướng hơn."

"Đừng lo, bây giờ cậu có người đi chung rồi còn gì?" Vừa nói Da Hye vừa ném tầm mắt về Taeyeon, cười đầy ẩn ý. "Tôi biết cậu cũng chẳng ra khỏi nhà, tối ngày chỉ vùi đầu vào đống sách vở thôi, nhưng giờ có người yêu rồi thì phải thay đổi đi, chứ nhạt nhẽo quá có ngày bị đá đi đấy."

"Cái miệng của cậu thiếu băng keo thì phải?" Seo A không chút chậm trễ đưa tay lên ngắt lấy lỗ tai Da Hye, làm cô ấy đau đớn tới nhăn cả mặt. Nhưng cũng nhờ thế mà không phải thấy cái nhíu mày không hài lòng của Tiffany.

Tiffany nhân lúc hai người đối diện không để ý, ghé tai Taeyeon nói nhỏ: "Cậu đừng có mà để ý lời Da Hye đấy.", nàng biết rõ người yêu mình là người hay lo này lo nọ vì thế lập tức trấn an cô.

Taeyeon cười cười: "Lỡ để ý rồi."

Tiffany lo lắng nhìn cô. Taeyeon thấy vậy liền bật cười, nắm lấy bàn tay nàng, nói: "Cậu ấy nói cũng đúng mà. Hai chúng ta đều nên ra ngoài nhiều hơn... Để xem nào, giáng sinh cậu rảnh không? Chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?"

Tiffany nghe thế liền hết sức vui vẻ, không chút do dự gật đầu đồng ý: "Được!"

Nghĩ đến buổi hẹn hò đầu tiên của hai người đúng vào lễ giáng sinh, cả Taeyeon và Tiffany đều vô cùng mong đợi, thậm chí còn nôn nóng muốn thời gian trôi nhanh lên một chút.

Tròn một tuần nữa chính là Noel rồi.

.

Ngày lễ tổng kết, vừa sáng sớm thì kí túc xá cao trung GG đã ồn ào náo nhiệt, lí do có lẽ là vì hôm nay là ngày cuối cùng bọn họ ở trường, phải đến mùa xuân năm sau bọn họ mới có thể gặp lại bạn bè cùng lớp cho nên ai nấy đều có chút kích động, tiết kiệm thời gian đùa giỡn được thêm bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.

Buổi lễ được tổ chức vô cùng trịnh trọng với đầy đủ các quy cách. Vừa để học sinh lớp mười hứng thú vừa tạo cho lớp mười hai kỉ niệm đáng nhớ, trường đã bỏ ra không ít công sức trong khâu chuẩn bị. Có thể nói buổi lễ diễn ra cực kì suôn sẽ tốt đẹp nếu trừ đi vài phút ngắn ngủi lúc Taeyeon lên nhận thưởng.

Sau một tiếng ồ lên rõ to của đám người xung quanh mình, sắc mặt Tiffany vốn đã kém vì phải ngồi lâu hiện tại càng thêm u ám, nguyên nhân thì có lẽ chỉ nàng và hai người Jang Choi hiểu rõ.

Lúc này Taeyeon đang trên bục để tuyên dương và nhận thưởng, ngay khi cô vừa nói xong mấy câu truyền cảm hứng thì đột nhiên từ đâu Han Il So thình lình xuất hiện, trên tay cậu ta còn cầm theo một bó hoa lớn. Trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, chỉ thấy Han Il So với Taeyeon nói nhỏ gì đó đôi ba câu, sau đó hai người trao đổi cho nhau, cậu cầm mic còn cô ôm lấy bó hoa kia.

"Tôi lên đây chỉ để chúc mừng cho bạn của tôi thôi, mọi người không cần hiểu lầm." Han Il So hướng về khán đài nói rồi quay lại đối diện với Taeyeon: "Bó hoa này tặng cho cậu Taeyeon, chúc cậu hai năm kế tiếp sẽ tiếp tục giữ vững ngôi vị đầu bảng này."

Taeyeon bị doạ không nhẹ, miễn cưỡng gật đầu cảm ơn, rất muốn hỏi vì sao cậu ấy lại đột ngột như thế.

Han Il So nhìn Taeyeon cười rồi như đọc được suy nghĩ của cô, cậu nói tiếp: "Tôi chuẩn bị ra nước ngoài du học, không biết còn bao lâu nữa mới được gặp lại thần tượng của tôi, cho nên hiện tại mới đường đột như vậy, mong thầy cô và các bạn cũng như anh chị thông cảm.", mặc dù là nói lời khách sáo nhưng trên mặt Han Il So lại không có chút nào giống như để tâm đám người bên dưới nghĩ cái gì, bởi vì ngay cả thầy cô còn chả quản nổi cậu thì bọn họ chẳng là gì. Han Il So tiếp tục nói: "Ở đây chắc ít nhiều mọi người cũng biết Taeyeon là người mà tôi từng theo đuổi nhỉ? Ừ thì hiện tại tôi đã giao kèo với cậu ấy là không theo đuổi nữa rồi, nhưng đối với tôi cậu ấy vẫn vô cùng quan trọng, vừa là bạn cũng vừa là thần tượng của tôi, nói trắng ra là giống như bao người con trai khác, Kim Taeyeon là nữ thần của tôi, trước đây là vậy và bây giờ vẫn là vậy... Hừm, tôi nói cũng dài rồi, để tiết kiệm thời gian thì tôi nói ý chính luôn. Đó là mong mọi người nhớ kĩ những lời tôi vừa mới nói, cũng như hy vọng mọi người hai năm tới không gây khó dễ với bạn của tôi. Nếu không, chỉ cần tôi biết, tôi sẽ lập tức đặt vé máy bay quay về cho kẻ đó một trận. Han Il So này từ trước tới nay chưa từng nói được mà làm không được... Chỉ duy nhất ngoại trừ việc theo đuổi cô bạn này mà thôi.". Lúc nói câu cuối Han Il So nhìn về phía Taeyeon cười tiếc nuối.

Taeyeon thì nãy giờ đang sững người ra, chỉ tới khi nghe thấy tiếng hò hét vỗ tay của ai đó bên dưới khán đài cô mới tỉnh hồn lại nhìn về Han Il So.

Bên dưới vốn là một mảng im lặng như tờ, nhưng ngay khi Han Il So nói xong thì đám con trai lớp E lập tức đứng lên vỗ tay reo hò hưởng ứng vô cùng lớn cho 'đại ca' của mình. Nó vô tình tạo hiệu ứng đám đông, kết quả là cả hội trưởng vỗ tay như sấm.

Có trời mới biết hiện tại Taeyeon đang căng thẳng thế nào, cô theo bản năng tìm kiếm Tiffany giữa đám đông. Ngay khi cô bắt gặp được thì nhận ra gương mặt kia đang vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt tựa hồ muốn giết người. Mặc dù đã dự đoán trước rồi nhưng Taeyeon vẫn không nhịn được mà rùng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top