Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 4: Về nhà




Bữa tiệc tối hôm qua mọi người đều chơi đến tận hứng cho nên diễn ra đến hơn 11 giờ đêm. Sau khi dọn dẹp một trận thì lúc bước lên giường để ngủ là đã sang ngày mới.

Taeyeon thức dậy theo đồng hồ sinh học của mình. Cô vào trong phòng tắm rửa mặt, xong xuôi ra vẫn thấy ba người kia còn ngủ thì không khỏi lộ ra cái thở dài của bà mẹ. Sau đó đành phải đến từng giường thúc giục bọn họ dậy, nếu không có lẽ bốn người thật sự sẽ phải nghỉ buổi sáng rồi.

Cùng nhau dùng bữa sáng ở căn tin xong thì lên lớp.

Vốn đã sắp trễ giờ, giữa đường bọn họ lại còn gặp chuyện ngoài ý muốn.

Khối mười nằm ở tầng ba của trường. Ra khỏi thang máy rẻ trái, đi thẳng đến lớp cuối chính là lớp S. Cũng bởi vì nằm cuối cùng cho nên bọn họ phải đi ngang qua lớp D, lớp E và lớp F.

Hiện tại rắc rối mà bốn người gặp phải là đang bị một đám nam sinh của lớp E cản trước mặt.

"Các cậu đây là có ý gì?" Taeyeon dù không mấy thoải mái những vẫn giữ nụ cười ôn hoà 'thương hiệu' của mình trên mặt.

Nam sinh dẫn đầu lúc này nhìn Taeyeon bằng ánh mắt vẻ si mê, giống như muốn nuốt chửng lấy cô vậy. Vừa nhìn đã biết được ý đồ.

Nhưng cậu ta còn chưa kịp lên tiếng thì có một tên khác bên cạnh đã nhanh nhảu giành nói: "Han thiếu gia của tụi tôi muốn dùng bữa với cậu đó."

Lời vừa dứt cậu ta liền bị người dẫn đầu của mình gõ một cái, sau đó người đó đẩy cậu ta về phía sau để tránh vướng tay vướng chân mình.

Giờ phút này Taeyeon đương nhiên biết rõ người vừa ra tay chính là người được gọi là Han thiếu gia.

"Taeyeon... thật ngại quá là tôi không biết cách dạy đàn em." Han Il So đối mặt với Taeyeon đã lập tức cất đi bớt vẻ hung hăng của mình, cậu thận trọng lên tiếng.

"Bạn học Han này, tôi nghĩ hiện nay chúng ta đã sống trong thời kì chủ nghĩa bình đẳng rồi." Ý Taeyeon rõ ràng trên mặt chữ, cô là đang nói về việc phân chia giai cấp của Il So.

"Phải, phải, là tôi nói sai. Nó... À không, là bạn tôi không biết cách dùng từ, xin cậu rộng lượng bỏ qua." Han Il So bị lời của cô làm cho có chút lúng túng.

Đối với sự ăn năn cho có lệ này của Han Il So, Taeyeon chả thèm để tâm đến, nụ cười ôn hoà thường thấy không biết đã bị thu lại từ lúc nào: "Tôi sắp có tiết học, bạn học Han có thể nhường đường không?"

"Cái này thì không được." Han Il So thật không biết điều lập tức từ chối, cậu ta bước lên một bước gần Taeyeon hơn, cười nói: "Giờ học của chúng ta giống nhau mà, tôi không gấp thì cậu gấp cái gì?"

"Han Il So, Han thiếu gia phải không?"

Lúc này đột nhiên có người lên tiếng, không phải là Taeyeon.

Seo A gạt tay Da Hye ra, chính mình bước lên đối diện với Han Il So đem cậu ta với công chúa của mình tách ra.

Han Il So lúc này mới chịu rời mắt khỏi nữ thần trong lòng mình mà chuyển sang Seo A, có chút hung dữ gật đầu.

"Cậu nói xem chó ngoan có cản đường chủ hay không?" Cô ấy là người thẳng tính, nãy giờ nhìn Taeyeon bị cậu ta chọc ghẹo đã muốn bùng nổ rồi. Bất quá Taeyeon đang tự mình ra mặt giải quyết, nên Seo A không có cơ hội lên tiếng. Nhưng mà hiện tại thấy Taeyeon mím môi thành một đường thẳng rồi, liền biết cô cũng đã bắt đầu tức giận, vì vậy Seo A không cần kiêng nể nữa.

Ánh mắt của Han Il So lập tức trở nên âm u cùng nguy hiểm.

Nhưng mà Choi Seo A là ai chứ? Cô ấy sẽ sợ sao?

Tất nhiên là không rồi!

"Cậu không biết cũng chẳng sao, để tôi tốt bụng nói cho cậu biết, chó ngoan sẽ không bao giờ cản đường chủ. Mà cậu lại không phải chó, cậu là con người, phải đẳng cấp hơn một con chó chứ, sao bây giờ lại đang hành động thua một con chó như vậy?"

Nghe mấy lời này gân xanh trên trán Han Il So triệt để nổi lên. Hai bàn tay bên dưới của cậu ta cũng nắm chặt thành đấm.

Taeyeon biết là Seo A bất bình thay mình nhưng những lời này có chút quá đáng rồi, vì vậy cô nhíu mày đưa tay kéo Seo A lùi lại bên người mình, lắc đầu ý bảo cô ấy đừng nói nữa, tránh để tình huống diễn ra tồi tệ hơn. Dù sao bọn họ vẫn ở chung trường, cách nhau chỉ có một lớp, ba năm kế chắc chắn sẽ chung đụng không ít, nếu như hiện tại làm đến mức gặp nhau là kẻ thù thì không hay ho gì.

"Bây giờ phải làm sao thì cậu mới chịu nhường đường cho chúng tôi? Nói đi." Taeyeon hiếm khi lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, rất dễ để nhận ra cô đã mất kiên nhẫn.

Được rồi, trong lòng Tiffany thừa nhận một bộ khác của Kim Taeyeon như thế này rất cuốn hút.

"Tôi cũng chỉ muốn mời cậu dùng bữa cơm mà thôi." Han Il So kiềm nén cơn giận của mình xuống để trả lời cô, nhưng là trong đó vẫn còn dư lại chút cọc cằn.

"Được." Taeyeon rất sảng khoái đáp ứng, không có do dự gì. Thái độ này của cô trực tiếp làm cho một đám đông hóng chuyện rơi vào trạng thái tê liệt. Phải biết là suốt nửa năm nay người tới mời cô không ít, có cả mấy đàn anh khoá trên đều bị từ chối rồi.

Han Il So nghe xong đáp án còn chưa kịp vui mừng thì Taeyeon đã nói tiếp: "Nhưng thời gian là tôi quyết định, khi nào tôi muốn đi tôi sẽ báo với cậu."

Quả nhiên...

"Taeyeon, cậu thật biết đùa... Nếu như cả đời này cậu cũng không quyết định được thời gian thì hôm nay tôi chẳng phải trở thành trò cười sao?" Han Il So cực kì nghiêm túc nhìn Taeyeon hỏi.

"Cậu yên tâm, tôi tự nhận thấy mình chưa từng thất hứa, trong tháng này chắc chắn sẽ cho cậu thời gian cụ thể."

Han Il So nhìn thẳng vào đôi mắt của Taeyeon muốn tìm kiếm xem có sự dao động nào không, nếu có thì bảy mươi phần trăm là cô gạt cậu rồi. Nhưng kết quả là trong đó không hề có gì, đôi mắt Taeyeon giống như một ao nước mùa thu vô cùng tĩnh lặng, không chút gợn sóng nào.

"Được, tôi tin cậu." Han Il So gật đầu rồi đứng nép sang một bên, tay trái đưa lên làm tư thế mời. Đám 'đàn em' cộng với người qua đường cũng rất biết điều nhanh chóng né ra mở đường.

Cứ như vậy rắc rối được giải quyết trong hoà bình, không gây náo động gì lớn hơn nữa.

"Hừ công chúa của tôi hiền quá, nếu tôi là cậu ấy sẽ đánh chết tên kia!" Seo A bực bội nói cùng với Da Hye, hai người đang đi ở phía trước.

Jang Da Hye thở dài: "Được rồi, cậu là oai nhất!" Vào thời điểm này ngoại trừ nói mấy lời làm Seo A bớt giận thực sự Da Hye không còn dám nói gì khác nữa. Bởi vì người cô thích tính tình quá bốc đồng.

Tiffany vốn dĩ bước phía sau Taeyeon cách cô nửa bước chân, thì bây giờ nàng đã tiến lên ngang bên cạnh cô, lên tiếng hỏi chỉ có hai người nghe được: "Cậu thật sự sẽ đi dùng bữa cùng cậu ta?"

Taeyeon nhìn sang nàng khoảng hai giây rồi rất dứt khoát trả lời: "Không."

Cô nói là trong vòng một tháng sẽ cho Il So thời gian xác định, chứ không hề nói trong vòng một tháng sẽ đi dùng bữa cùng cậu ta. Tới lúc đó Taeyeon hoàn toàn có thể nói 10 năm, 20 năm hay 30 năm... thậm chí ngang ngược hơn là 100 năm vẫn không hề hấn gì.

Tiffany nghe Taeyeon nói như vậy thì ngẩn ra một chút, sau đó bản thân nàng cũng suy nghĩ sắp xếp lại hoàn cảnh và từng lời nói lúc nãy của cô. Khoé môi từ từ cong lên.

Cao thủ!

...

Hôm nay là cuối tuần mọi người đều sẽ trở về nhà.

"Cách biệt hai ngày các cậu đừng quá nhớ nhung tôi có biết không? Tôi không có thuật phân thân đâu..." Một tay Seo A cầm balo nhỏ, tay còn lại cầm cây dù chưa mở ra, vẻ mặt nhớ nhung cố hương nói.

Da Hye ở phía sau nhìn cô nàng sắp phát bực: "Đủ rồi, cậu đừng dùng ánh mắt như thể một đi không trở về để nhìn nơi này. Mau cút về nhà đi!" Nói xong cô ấy cũng vừa hay thu dọn xong xuôi phần đồ đạc của mình. Đeo lên kính  râm cùng khẩu trang sau đó mang theo túi xách đến chỗ Seo A đang đứng, trừng mắt với cô nàng. Thế nhưng dù cô có trừng đến rớt tròng mắt ra thì Choi Seo A cũng không thấy được.

Cuối cùng dưới sự hối thúc cùng ghét bỏ của Taeyeon, hai người mới ồn ào rời đi.

"Hai người bọn họ thật sự ồn ào." Taeyeon cười cười nói với Tiffany ở giường đối diện.

Tiffany lắc đầu cười khẽ: "Nhưng nếu thiếu đi bọn họ sẽ không vui vẻ nữa."

"Vậy ý là cậu chê tôi nhạt nhẽo sao?" Có lẽ sắp được về nhà cho nên tâm trạng Taeyeon tốt, cô liền nhăn mày giả vờ tức giận để trêu nàng.

Tiffany ngây thơ lại tin là thật, vội vàng lắc đầu phủ nhận, đôi mắt xinh đẹp cũng mở to hơn bình thường một chút: "Tôi không phải có ý đó, cậu đừng hiểu lầm. Chỉ là... chỉ là..."

"Được rồi... Tôi cũng biết là bản thân nhạt nhẽo vô vị không đủ làm cậu hứng thú..." Trong phút chốc Taeyeon hoá thành một con hồ ly già, giả vờ buồn rầu tìm sự thương cảm của bạn cùng bàn.

"Này, tôi thật sự không có ý đó mà!" Tiffany đứng lên khỏi giường bước tới trước mặt Taeyeon. Thấy cô vẫn như cũ 'sầu thảm' thì nàng ngồi xổm xuống ngước mặt lên nhìn cô.

Vốn dĩ Tiffany còn đang định tìm lời giải thích nhưng ở góc độ này đột nhiên cảm thấy Taeyeon thật đẹp. Đôi mắt cùng chân mày cô giống như tranh vẽ, sóng mũi cao thẳng tắp, môi mỏng hồng hào dù không dùng son, còn có làn da trắng như tuyết nữa. Tất cả chi tiết trên gương mặt đều vô cùng hài hòa, nhưng nếu buộc phải tách ra cũng sẽ làm người khác không khỏi ganh tị.

Thật sự khiến cho Tiffany phải thất thần thưởng thức.

"Tiffany...?"

"Hả?" Cô gái đáng thương vừa dính bẫy bị tiếng kêu của hồ ly già làm cho bừng tỉnh.

"Cậu vừa ngẩn người." Taeyeon lại dịu dàng mỉm cười nói.

Tiffany nghe vậy lập tức thu lại tâm tình đang trên mây của mình, có chút mất tự nhiên đứng lên, giận hờn nói: "Ai mượn cậu xinh đẹp như vậy làm gì?" Nói xong thì nàng cũng nhanh chóng quay mặt đi trở về giường, bởi vì Tiffany không thể để Taeyeon nhìn thấy gương mặt đang dần nóng lên của mình được.

Thật quá mất mặt!

"Là vì tôi xinh đẹp nên cậu bị hút hồn sao?" Taeyeon chả nghĩ nhiều, được khen nên tiện thể lên mặt đùa nàng một chút.

Tiffany: "..." Được rồi, quả thật là như vậy.

Taeyeon ở sau lưng nàng cười rộ lên.
Vì sao cô cười ư? Cứ cho là vì được một người đẹp công nhận nhan sắc của mình đi. Điều này lấy làm tự hào cũng không có gì quá đáng mà.

"Cậu về đến khi nào trở lại?"

Taeyeon vừa đóng lại balo của mình thì nghe giọng nói lành lạnh quen thuộc truyền tới.

"Có lẽ là chiều tối mai hoặc sáng sớm thứ hai..." Taeyeon thành thật trả lời, sau đó hỏi ngược lại: "Còn cậu thì sao? Khi nào lên?"

Tiffany nghe hỏi thì con ngươi tối lại, lạnh lùng nói: "Không biết."

Taeyeon làm sao không nhận ra được sự khác thường của nàng, nhưng cô cũng chỉ 'ừ' cho qua. Đối với sự thay đổi thất thường của Tiffany Taeyeon cũng không có khó chịu gì, vì cô biết những người hướng nội luôn như vậy.

Cô cũng biết muốn bước vào thế giới nội tâm của Tiffany là chuyện rất khó khăn, hơn nữa Taeyeon không có ý định đó, dù sao hai người cũng chỉ mới quen được chưa tới một tuần mà thôi. Với lại, dù cho Taeyeon có cảm nhận được nàng đối xử với mình không quá mức lạnh nhạt như những người khác, nhưng thực chất cũng không tốt hơn so với bọn họ là bao nhiêu.

"Có lẽ là trưa mai..." Đột nhiên Tiffany lên tiếng.

Taeyeon có hơi bất ngờ: "Ừ?"

"Trưa mai tôi trở lại." Nàng nói rõ hơn.

"À, ừm, tôi biết rồi." Taeyeon bởi vì bất ngờ cho nên không biết nói gì cho phải, chỉ đành trả lời như thế, nhưng mà trong thâm tâm cô không hiểu vì sao có chút vui vẻ.

Hai người nói lời tạm biệt sau đó rẻ ra hai hướng ở trước cửa thang máy.

Tiffany cong người bước lên chiếc xe sang trọng màu đen tuyền dừng trước cổng.

"Đợi một chút." Giọng điệu nhàn nhạt của nàng vang lên nói với tài xế, đáp trả lại là một tiếng vâng cung kính.

Khoảng hai phút sau, ở cổng trước một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.

Taeyeon lúc này đang chạy trên chiếc xe đạp, mái tóc dài đã được buộc lên gọn gàng phía sau, làm cho cái trán cao ráo trắng bóc dưới ánh nắng càng thêm phát sáng. Cho dù nhìn kiểu gì thì trong lòng Tiffany cũng không nhịn được yêu thích và ngưỡng mộ đối với cô, không chỉ là từ sự dịu dàng ôn nhu mà còn có sự trẻ trung năng động mà trước nay nàng chưa từng được trải nghiệm.

Cho đến khi bóng dáng người kia hoàn toàn mất đi, Tiffany mới hít sâu một hơi thu lại tầm nhìn, trên gương mặt phủ lên một tầng băng mỏng, lạnh lẽo nói với tài xế phía trước: "Đi đi."

"Vâng!"

Ở một căn biệt thự nọ, đã có quản gia và nhũ mẫu đứng đợi sẵn. Thấy cửa xe mở ra Tiffany bước xuống, liền vui mừng lên tiếng:

"Tiểu thư."

Tiffany nhìn lướt bọn họ một cái, sau đó gật đầu rồi đi thẳng vào bên trong, nhưng đến trước bậc thang thì dừng lại.

"Tuần này ba cháu có trở về không?" Vẫn là giọng điệu lạnh nhạt.

"... Dạ không thưa tiểu thư."

Người trả lời là nhũ mẫu của Tiffany, là người đã chăm sóc nàng kể từ khi ra đời cho đến tận bây giờ. Cũng bởi vì hiểu rõ hoàn cảnh của nàng cho nên lúc trả lời câu hỏi có hơi ngập ngừng.

Khóe môi tự giễu cong lên, đầu cũng không quay lại mà trực tiếp bước lên lầu.

Nhũ mẫu cùng quản gia ở phía sau nhìn nhau sau đó buồn bã thở dài.

Đối với mỗi cô gái, người đàn ông yêu thương họ nhất trên đời có lẽ là ba của mình. Nhưng là đối với Tiffany Hwang thì không như vậy...

Ba của nàng chính là người đàn ông khiến cho tuổi thơ của nàng luôn duy trì trong trạng thái cô đơn lạnh lẽo. cho đến bây giờ nàng trở nên hướng nội, chán ghét tiếp xúc với thế giới bên ngoài cũng bởi vì sự ảnh hưởng từ ông ấy. Tiffany thương ba mình nhưng cũng hận ba mình, vì sao ư? Vì người đàn ông này luôn tìm cách trốn tránh nàng. Thậm chí nàng dám khẳng định việc ba mình sợ nhất chính là phải đối diện với con gái ruột của mình, cũng chính là nàng.

Mẹ của Tiffany bởi vì thể trạng luôn yếu nên đã mất khi vừa sinh nàng ra đời.

Bà ấy là người phụ nữ mà cha nàng yêu thương nhất, nhưng bà lại mất đi vì nàng. Hwang Hae Yeop đã sống trong trạng thái tinh thần bất ổn suốt một thời gian dài. Sau đó vì cô con gái nhỏ của hai người mà cố gắng vựt dậy, chăm lo cho Tiffany vô cùng đầy đủ không thiếu bất cứ gì, thậm chí hiện tại chỉ cần nàng muốn thứ gì đắt tiền ông ấy cũng sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn mua cho nàng bằng được. Chỉ có duy nhất một việc Hwang Hae Yeop không thể làm đó là ngày ngày bên cạnh nàng, quan tâm dạy dỗ nàng như những người cha khác. Bởi vì khuôn mặt của Tiffany càng lớn càng giống với mẹ mình, điều này làm cho Hwang Hae Yeop không thể đối diện được, mỗi khi gặp sẽ nhớ lại người vợ đã mất của mình mà đau khổ.

Được trở về căn nhà của mình, tự do thoải mái hơn nhưng Tiffany một chút cũng không cảm thấy vui vẻ. Bởi vì thứ chờ đón nàng là một khoảng không gian lớn trống vắng lạnh lẽo, thậm chí còn lạnh lẽo hơn trong thâm tâm nàng.

Tiffany đi vào phòng tắm ngâm mình trong bồn nước lớn, nàng mong dòng nước ấm ấy có thể bao phủ lấy mình, sưởi ấm cho cơ thể lạnh lẽo này.

Đôi lúc nàng cũng cần được sưởi ấm, cả cơ thể lẫn trái tim đầy tổn thương trong lòng ngực.

Ăn xong bữa tối, xem tivi, rồi lên giường nằm đọc sách cuối cùng là đi ngủ. Những hoạt động liên tiếp diễn ra tạo thành một vòng quy luật trong cuộc sống của Tiffany suốt mười sáu năm qua. Đó có thể là niềm mơ ước của vô số người ngoài kia, nhưng đối với nàng chỉ là sự dày vò tinh thần bất tận.

—————

Đôi lời nhắn nhủ: Vậy là mọi người có thể hiểu cơ bản về hoàn cảnh của hai người rồi nhé! Nên xong chap này sẽ bắt đầu đi phát triển tuyến tình cảm đây ╰(*'︶'*)╯♡

Đoán xem là ai động lòng trước, hehe ٩(^‿^)۶

Merry Christmas !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top