Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 7: Hiệu ứng của bạn học Kim



"Biết làm sao được, mỗi lần kiến nghị lên ban giám hiệu bọn họ đều đòi bằng chứng, mà ông ta cũng một mực phủ nhận, sau đó còn quay ngược lại tìm cách đuổi học sinh tố cáo ra khỏi trường. Cho nên dần dần không ai dám nói gì nữa." Seo A càng nói càng yểu xìu, nhưng sự phẫn nộ trong đó không có thuyên giảm.

"Theo như cậu nói là đã diễn ra nhiều, vậy tại sao ngay cả một bằng chứng cũng không có?" Tiffany khó hiểu, rõ ràng cả trường đều đồn ầm lên như vậy, nhưng một bằng chứng dùng để buộc tội lại kiếm không ra, đây là cái tình huống gì?

Seo A: "Những người chịu để ông ta chiếm tiện nghi liền dễ dàng qua môn không cần tốn sức, cậu nghĩ coi bọn họ có chịu đứng ra làm chứng hay không?"

Jang Da Hye nghe hai người nói chuyện, uống xong ngụm nước thì xen vào một câu: "Cậu không thể nói vậy, bọn họ cũng tốn không ít công sức mà." Nói xong còn nháy mắt một cái đầy châm biếm.

"Tôi khinh!" Seo A đưa ra bộ mặt ghét bỏ, giựt lấy chai nước từ trên tay Da Hye: "Hừ, ngoài mặt là đi ăn đi uống, trong tối không biết còn có thể làm ra thứ dơ bẩn gì?" Nói xong thì tu một hơi mong có thể giúp mình hạ hỏa.

Lúc này Taeyeon đi ra sau lưng Seo A nắm lấy hai vai cô ấy đẩy nhanh về phía trước, vừa đẩy vừa nói: "Còn không chịu nhanh chân lên, cậu muốn bị thầy Sang bắt lỗi à?" Cô là vì không muốn để bọn họ tiếp tục đi quá đà nữa, dù sao thì nói xấu sau lưng người khác vẫn là không tốt.

"Hừ, cùng lắm là học lại mà thôi! Cũng không phải môn chính gì." Seo A khinh khỉnh làm như không quan tâm.

"À thế hoá ra cậu muốn gặp lại thầy ấy thêm một học kì nữa sao?" Taeyeon làm bộ bất ngờ.

Quả nhiên Seo A nghe xong liền muốn ngất xỉu, cô ấy ngay lập tức đứng vững người dậy, dẫn đầu chạy về sân bóng rổ, còn tốt bụng hối thúc ba cô: "Nhanh một chút, nếu phải học lại tôi thà chuyển trường còn sướng hơn!"

Cả ba người ở phía sau lưng cũng đồng thời bật cười.

...

Buổi học đầu tiên coi như thuận lợi trôi qua. Bởi vì vận động suốt hơn ba tiếng đồng hồ làm cho ai nấy đều mệt rã người nên cả bốn người thống nhất sẽ trở về kí túc xá tắm rửa thay quần áo rồi mới bắt đầu lớp buổi chiều. Còn đám con trai thì không mấy để tâm tới, cứ mặc như vậy học luôn, bọn họ nói đồ thể dục mặc thoải mái hơn đồng phục chính quy.

Ba người chờ đợi cả nửa ngày cũng không thấy Seo A đi ra, Da Hye liền thò đầu vào trong phòng kí túc xá của bọn họ nói: "Choi Seo A, cậu là con rùa sao? Chậm chạp như vậy sẽ không kịp ăn trưa đó có biết không?!"

"A ra ngay đây, tôi làm rơi cái kẹp tóc xuống gầm giường cho nên..."

Nghe vậy Da Hye không hối thúc nữa, cô mở cửa đi luôn vào trong hỏi: "Tìm ra được chưa?".

Nhưng vừa bước vào thì Seo A đã bước ra: "Chưa nữa, mà đi thôi kẻo trễ, tối về cậu giúp tôi kiếm."

Da Hye chờ cô ấy đi ra thì khoá cửa lại, gật đầu đồng ý: "Nhớ trả công là được."

"Đây là tiếng mà con người nói sao?" Seo A nhìn sang chỗ Taeyeon và Tiffany đang đứng.

Taeyeon nhìn Tiffany, nàng cũng theo cảm tính đáp lại cô. Cả hai đồng thời bật cười trước ánh mắt u uất của Seo A.

Bốn người vừa ăn cơm trò chuyện với nhau, đột ngột tiếng chuông điện thoại vang lên. 

Taeyeon lập tức dừng đũa lại, hướng vẻ mặt xin lỗi về ba người, sau đó đứng lên đi nghe điện thoại. Chỉ nhìn thấy khẩu hình miệng của cô nói vài tiếng vâng dạ, sau đó cúp máy rồi trở lại.

"Các cậu ăn xong thì lên lớp đi nhé, bây giờ tôi đến phòng của chủ nhiệm một lát."

"Nhưng cậu còn chưa ăn được bao nhiêu mà?" Tiffany vô thức nhíu mày hỏi, chuyện gì mà phải gấp đến vậy chứ, đây là thời gian nghỉ trưa mà, là giáo viên cũng không nên chiếm dụng nó.

"Không sao, cậu mau ăn đi để rồi còn lên lớp, trễ bây giờ." Taeyeon cười dịu dàng nói, đồng thời bỏ xuống hai ống tay áo sơ mi khi nãy cô xoăn lên để thuận tiện dùng bữa, rồi đeo balo rời đi.

Thấy Taeyeon đã đi xa Tiffany mới quay lại, nhìn dáng vẻ không mấy để tâm của hai người trước mắt thì đoán có lẽ chuyện này diễn ra rất thường xuyên. Cũng phải thôi, muốn làm một lớp trưởng, một học sinh gương mẫu cần cù không phải dễ dàng gì. Nghĩ vậy nàng tiếp tục ăn không để ý tới nữa.

Taeyeon đi rồi, Tiffany mới nhận ra mình với hai người trước mắt không tìm ra điểm chung nữa để trò chuyện, điều này làm Tiffany cảm thấy có chút phiền não.

Ba người ăn xong trở về lớp đã là chuyện của mười lăm phút sau.

Lúc này vẫn chưa thấy Taeyeon quay trở lại. Tiffany chuẩn bị đeo tai phone lên nghe nhạc thì Seo A mang theo bộ mặt 'thiếu phụ ai oán' quay xuống làm nàng ngừng động tác."

Tiffany: "???"

"Cậu đừng lúc nào cũng lạnh nhạt với chúng tôi như vậy..." Seo A chớp chớp đôi mắt ưu sầu, buồn bã nói.

Da Hye ở bên cạnh cảm thán: Diễn viên phái thực lực là đây chứ đâu nữa? 

Tiffany mở to mắt: "Tôi đâu có."

"Có mà, từ lúc lớp trưởng đi tới bây giờ cậu còn không thèm nói chuyện với chúng tôi." Da Hye đặt chiếc bút cuối cùng lên bàn xong cũng quay xuống 'họp hội bàn đào'.

Tiffany nghĩ lại thì thấy đúng là sự thật, bất quá là do nàng không biết phải nói cái gì nên chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng nở nụ cười phối hợp chứ không phải cố tình làm lơ bọn họ.

"Xin lỗi..."

"Không sao không sao, tôi biết là cậu ngại ngùng, lúc trước công chúa của chúng ta cũng giống hệt cậu." Seo A xua tay cười nói, cũng âm thầm tìm ra chủ đề nói chuyện. Cô ấy không muốn để Tiffany cảm thấy bị tách biệt.

Tiffany bắt trúng trọng tâm, nghiêng đầu hỏi: "Cậu là đang nói người này sao?" Tay nàng chỉ về chỗ ngồi trống không cạnh mình.

Seo A mạnh mẽ gật đầu.

"Cậu nói giống hệt tôi là sao?" Tiffany dứt khoát dẹp luôn tai nghe vào hộc bàn, chăm chú nhìn hai người trước mặt.

"Cậu ấy..." Seo A đảo tròn mắt một vòng như tìm kiếm kí ức, rồi sờ cằm bắt đầu kể: "Không lạnh lùng như cậu nhưng cậu ấy cũng không biểu đạt nhiều cảm xúc, ngoại trừ trả lời câu hỏi của giáo viên hầu như công chúa không mở kim khẩu thêm lần nào."

"Tôi lạnh lùng lắm sao?" Tiffany nghe mình trong đánh giá của người khác liền hỏi lại.

Da Hye và Seo A giống như tâm linh tương thông cùng một lúc gật đầu, trên trán còn xuất hiện dòng chữ: Không ch lnh lùng mà là cc kì, cc kì lnh lùng.

Tiffany dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt mình có chút quẫn bách không biết phải làm sao, thật sự chính nàng cũng không muốn như thế.

Seo A nhăn mặt nhìn nàng rồi lại lắc đầu.

"Làm sao vậy?" Tiffany lúng túng bỏ tay xuống, giống như người bạn nhỏ bị mắc lỗi sai ở trước mặt cô giáo.

"Cậu đừng tỏ ra đáng yêu như vậy, nếu không tôi sẽ yêu cậu mất." Seo A làm bộ suy tư.

Tiffany còn chưa kịp nở nụ cười thì Jang Da Hye ở bên cạnh đã phản ứng trước, cô ấy nắm lấy lỗ tai Seo A xoay một vòng khiến nó đỏ ửng lên.

"Đau!!! Cậu làm cái quái gì đấy tên họ Jang kia?" Seo A quát lên, ôm lấy tai mình thương tiếc.

"Cho cậu tỉnh, tôi cũng xinh đẹp thế này sao trước nay không thấy cậu khen, không cảm thấy bản thân quá bất công sao?" Da Hye có chút phẫn uất nên chưa kịp sắp xếp lại từ ngữ liền nói ra. Ai lại có thể bình tĩnh khi crush khen người khác trước mặt mình chứ? Lại còn muốn yêu người ta...

Seo A xuýt xoa chà chà lỗ tai của mình, khóe mắt vì đau mà tràn ra nước: "Hừ, cậu đẹp yêu nghiệt như con hồ ly, có chỗ nào đáng yêu chứ? Người ta là đang khen đáng yêu mà." Cô ấy cảm thấy bản thân quá oan ức rồi.

Jang Da Hye cuối cùng cũng được khen nên trong lòng vui vẻ không ít, rồi thấy cô nàng sắp khóc liền gấp gáp: "Này, xin lỗi, cậu đừng khóc..."

Da Hye nhíu mày dừng một chút, sau đó kéo tay Seo A ra giúp cô xoa, rồi lại dịu giọng hỏi: "Đau lắm sao?"

Seo A hiếm khi thấy vẻ ôn nhu như vậy của Da Hye vì vậy liền được nước làm tới: "Đau chết mất~"

Tiffany nhìn hai người trước mặt, trong lòng 'cạch' một tiếng. Trong mặt hồ tĩnh lặng ở tâm nàng giống như có một viên đá nhỏ vừa bị ném xuống. Bất quá vẫn chưa rõ ràng là bao.

Tiếng chuông quen thuộc reo lên, mọi người đều ý thức được liền trở về chỗ ngồi, im lặng, ngay ngắn.

Khoảng chừng một phút trôi qua, Jeon Ji Hyun đã dần thấy được bóng dáng, phía sau cô ấy còn có một người, đương nhiên không ai khác ngoài lớp trưởng của bọn họ.

Taeyeon hô nghiêm một tiếng cả lớp đồng loạt đứng dậy chào, xong cô cũng không lập tức trở về chỗ ngồi mà đi đến bàn giáo viên lấy cái micro, ai nhìn thấy cũng đều đoán được là lớp trưởng đại nhân sắp có điều thông báo.

Nhận được cái gật đầu của cô chủ nhiệm, Taeyeon thử mic một hai cái, nhìn thấy khuôn mặt háo hức của đại đa số các bạn học trong lớp thì khẽ mỉm cười. Cũng không biết nụ cười ấy làm rung rinh biết bao nhiêu trái tim của thiếu nam.

Vào tuần thứ hai tháng chín hằng năm, trường của bọn họ đều tổ chức một đợt leo núi cắm trại, với tinh thần là rèn luyện thể chất của những cô cậu học sinh, tránh bọn họ trở nên già trước tuổi, đặc biệt là khối mười hai, cuối cấp, học nhiều rất dễ biến thành một đám ù lì không thèm hoạt động tay chân.

Đây có thể coi là một trong những sự kiện trường tồn của trường kể từ khi thành lập đến giờ. Vì vậy chỉ cần vào khoảng thời gian này, các lớp trưởng cầm một tờ giấy trắng lại nắm thêm một cái micro bọn họ liền biết được là chuyện gì, trong lòng hết sức phấn khởi.

Mặc dù bọn họ là năm đầu nhưng cũng có qua lại giao lưu với các anh chị khoá trên, vì vậy tin này bọn họ đã biết từ mấy ngày trước rồi. Nhưng háo hức vẫn là háo hức.

"Lớp trưởng, có phải là đi leo núi đúng không?" Ai đó đột nhiên lên tiếng.

"A, mọi người đã biết hết rồi sao?" Taeyeon gật đầu rồi lại giả vờ bất ngờ: "Nếu vậy tôi không cần phải đọc từ đầu, bây giờ tôi sẽ thông báo địa điểm và thời gian năm nay nhé..."

"Cái gì địa điểm thời gian chứ?"

"Đúng vậy, đã ai biết gì đâu. Taeyeon cậu cứ mặc kệ cái tên Tak Ryoo đấy, đọc từ đầu đi."

"Phải!"

"Đọc từ đầu đi lớp trưởng!"

Tak Ryoo trợn mắt khinh bỉ nhìn một đám người: "Các cậu..." Nhưng còn chưa kịp nói tới chữ thứ ba, Tak Ryoo đáng thương đã bị ánh mắt của một đám mãnh thú đang có ý định vồ tới xé xác cậu hăm he.

Giọng Taeyeon luôn nổi tiếng rất hay cũng rất dịu dàng, bình thường khi cô thuyết trình dù môn học đó có dài, có chán cỡ nào thì một lớp hai mươi bảy đứa con trai đều chăm chú lắng nghe, không dám bỏ lỡ giây nào. Bây giờ hiếm khi cô nói tới chủ đề bọn họ yêu thích, làm sao bọn họ không khoái cho được? Vậy mà bị cái tên Tak Ryoo này mém làm mất cơ hội, lòng ai cũng tràn ngập phẫn nộ.

Lúc này, một nam sinh khác bước tới dùng tay bịt miệng Tak Ryoo lại, người đó không ai khác chính là Lee Yang Kyun, fan hâm mộ ruột của Kim Taeyeon, cậu ấy nở nụ cười nói với cô đứng phía trên: "Lớp trưởng, cậu bắt đầu đi, cái tên không biết điều này cứ giao cho mình."

Cả một đám trai khác đồng loạt giơ ngón tay cái về phía cậu ta.

Ba cô gái nào đó đang có mặt trong lớp đương nhiên cũng buồn cười không kém. 

Ngay cả chủ nhiệm Jeon khó tính ở bàn giáo viên cũng thấp thoáng ý cười.

Seo A quay đầu nháy mắt với Tiffany: "Cậu biết cái này gọi là gì không?"

Tiffany thành thực lắc đầu, còn đôi mắt nàng vẫn hướng lên người con gái ở bục giảng.

"Đây gọi là hiệu ứng của bạn học Kim."

Ba người biết ý cùng nhau bật cười thành tiếng sau đó hướng mắt lên 'minh tinh mới nổi' chờ đợi cô ấy bắt đầu đọc.

"Được rồi, cậu còn tiếp tục Tak Ryoo sẽ bị ngạt chết đấy." Taeyeon lắc đầu cười nói, đây cũng không phải là lần đầu tiên nên đối với sự việc này cô không còn ngại ngùng nữa, thậm chí còn biết ý góp vui một chút.

Yang Kyun nghe nữ thần của mình nói vậy mới trừng mắt buông Tak Ryoo ra.

Nhóm chat lớp lại được dịp bùng nổ:

- Cu ta có tài đc gì đ Taeyeon nói giúp ch? M kiếp!

- Phi ri, đ ích k, kiếp trước đi làm sư thy cũng không rủ tôi. @TakRyoo

- Tôi có xúc đng mun kick cu ta khi nhóm chat! (21 like)

( Ki Bum đã va m cuc bu chn: 'Kick' vs 'Đui' )

- Hay lm tôi chn c hai!!! (26 like)

( Tak Ryoo va đ xut mt ý kiến: 'T out' ) (28 like)

- CÚT! KHÔNG TIỄN! (28 like)

- Nhìn kìa, trời ơi ngay cả Da Hye và Seo A cũng like rồi!

- OMG! Vậy cậu ta còn cái gì để luyến tiếc nữa? Mau cút!

- Sáng nay ra khỏi nhà bước chân nào mà hên thế, được cả ba mỹ nữ của tôi tương tác? @TakRyoo

- Khiếp thật, nếu một chút nữa mà còn được Tiffany để ý tới, tôi liều mạng già với tên này!

[. . .]

Tak Ryoo: Các cu có còn là con người không?! *phn n*

Yang Kyun: Nếu làm người mà không th ăn tht, xé xác cu ướp mui thì tôi thà không làm! (25 like)

...

"Xong rồi, tóm lại địa điểm là núi Jiran, bốn giờ sáng thứ bảy các cậu tập hợp ở dưới sân, ngay bảng tên lớp mình." Taeyeon lật đi lật lại lần cuối rồi chốt hạ: "Mọi người còn gì thắc mắc không?"

"Lớp trưởng, thế chúng ta cần đem theo những gì vậy?" Tak Ryoo phẫn hận bỏ điện thoại xuống, giơ tay hỏi Taeyeon, cố tình chọc cho một đám lang sói kia điên tức.

"Các thứ cơ bản như nước, dụng cụ leo núi, lều trại sẽ được nhà trường cung cấp hết. Còn về phần chúng ta phải tự đem theo đồ dùng cá nhân của mình như bàn chải đánh răng, lược, quần áo,... Bởi vì chúng ta sẽ đi tới hai ngày một đêm. Và các cậu chú ý là không được đem quá nhiều nếu không khi leo núi sẽ mất rất nhiều sức."

Tak Ryoo: "Vậy mình đem theo đàn ghi-ta có được không?"

"Nếu cậu đủ sức thì đương nhiên là có thể. Tới đó góp vui văn nghệ cho cả lớp càng tốt không phải sao?"

"Vâng thưa lớp trưởng đại nhân!" Tak Ryoo giơ tay chào kiểu đồng chí, Taeyeon cũng đáp lại cậu ấy một cái gật đầu với cười mỉm.

Ai đó nhắn trong group chat: Tak Ryoo chút nữa hẹn gặp ở cổng trường! Hôm nay Chúa cũng không thể cứu cậu!

...

Thời gian vốn dĩ trôi đi rất nhanh, vừa mới đầu tuần thoáng cái hiện tại đã sắp tới ngày đi cắm trại.

Buổi tối thứ sáu.

Seo A tắm xong ra thấy các bạn bè mình đều đang soạn đồ chỉ còn mình mình là chưa soạn không khỏi có cảm giác bơ vơ. 

Sau đó, Seo A đề nghị ba người họ cùng mình đi siêu thị mua thức ăn vặt, sẵn tiện để cô mua ít đồ dùng cá nhân đem theo, khỏi phải sửa soạn chi cho mệt. Lúc đầu không ai đồng ý nhưng mà bị Seo A không ngừng năn nỉ ỉ oi, rốt cuộc Da Hye phải phụ cô ấy thuyết phục hai người còn lại luôn.

Trên đường trở về, trong lúc bọn họ còn đang vui cười thì đột nhiên xuất hiện một người làm không ai cười nổi nữa, trừ Taeyeon. Bất quá nụ cười thương hiệu này có bao nhiêu thật lòng thì bọn họ không biết.

"Taeyeon."

"Trùng hợp quá bạn học Han."

"Tôi mong là cậu còn nhớ lời mình đã hứa." Han Il So bước lên một bước đến gần cô hơn, nhắc cô về chuyện tuần trước.

"Đương nhiên, không phải chỉ mới một phần tư thời gian thôi sao?" Taeyeon cũng không một chút tránh né nhìn thẳng vào mắt cậu đáp trả.

"Được vậy thì tốt, hãy nhớ rằng tôi luôn đợi cậu." Ánh mắt Han Il So có phần thâm trầm, không phải là uy hiếp, chỉ là có lẽ cậu ta đang không được vui.

Taeyeon lại cười nhẹ gật đầu từ chối tiếp lời, sau đó lách người rời đi.

"Cậu ta vẫn đang nhìn theo kìa." Jang Da Hye giả vờ lơ đảng nhìn ngang nhìn dọc rồi báo cáo.

"Cũng không tự biết thân biết phận! Dù cho có mã ngoài đẹp trai thật, nhưng nhìn chỗ nào cũng không thấy cậu ta xứng với công chúa của tôi." Seo A không lạnh không nhạt nói.

Da Hye một bên gật đầu phụ họa.

Mặc dù cô mới là nhân vật chính nhưng từ đầu đến cuối Taeyeon vẫn không hề để tâm tới.

Tiffany thì một mực nhìn cái người im lặng đi bên cạnh mình, trong lòng âm thầm tán thành ý kiến vừa rồi của Choi Seo A.

...

Đang còn trong giấc ngủ, Seo A mơ màng nghe thấy âm thanh ồn ào bên ngoài hành lang, cô tức giận kéo chăn bịt đi hai lỗ tai của mình rồi tức giận quát: "Mới sáng sớm mà cái bọn này làm ồn ào cái gì không biết?!"

Da Hye cũng kéo bịt mắt ra nhíu mày nhìn về cửa phòng, vốn định chuẩn bị ra xem tình hình thế nào thì Taeyeon ở gần cửa nhất đã đứng dậy, trong giọng nói dịu dàng vẫn nghe ra chưa tỉnh hẳn: "Để tôi đi cho."

Tiffany luôn không ngủ quá sâu cho nên cũng bị kinh động thức dậy, ánh mắt học hai người kia dán theo bóng lưng của Taeyeon.

Sau một hồi cô đi vào thì thở dài một hơi, ngồi xuống giường, có chút yểu xìu dựa lưng vào tường, nói: "Có lẽ bọn họ hưng phấn chuyến đi, cho nên bây giờ đã chuẩn bị xong xuôi kéo nhau xuống sân trường rồi."

"Mấy giờ rồi nhỉ?" Tiffany vẫn giữ tư thế cũ chỉ là bây giờ nhắm mắt lại.

Taeyeon với tay tìm kiếm điện thoại ở đầu giường, nhìn rồi trả lời: "Hai giờ rưỡi."

"Mẹ nó, còn có thể ngủ tận nửa tiếng! Cái lũ này bị tăng động hay gì á trời?" Seo A trực tiếp bộc phát cơn tức, giơ chân đá vào tường. Đã ngủ trễ rồi giờ còn bắt người ta dậy sớm, thật là muốn mạng.

Da Hye nhìn nhìn cô nàng xong cũng uể oải ngồi dậy đề nghị: "Hay chúng ta dậy luôn đi, cũng không ngủ được thêm bao nhiêu nữa, chi bằng xuống dưới hít thở không khí sáng sớm."

"Trời còn tối đen cậu hít cái gì?" Seo A không đồng ý, cô kéo mền qua đầu giận hờn hỏi.

Da Hye không thèm chấp nhặt với cô nàng nên không trả lời, trực tiếp bước sang nắm lấy hai tay cô ấy lôi người ngồi dậy, sau một hồi ' vật lộn ' rốt cuộc Seo A đã tỉnh ngủ hẳn.

---------

Bận quá quên cả đăng :(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top