Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

➏. NẶNG NGHĨA PHU THÊ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Nghiên ngồi trên bàn giữa nhà hội đồng, Mĩ Anh cũng ngồi bên cạnh. Cả hai cúi đầu né tránh cái không khí căng thẳng đang bao trùm nơi đây.

Đáng sợ quá...

"Hai đứa nói cho cha nghe tại sao lại có chuyện này xảy ra?!"

Cả hai im lặng không dám trả lời, Mĩ Anh thì đâu dám nói với cha vì mình không muốn lấy chồng nên mới gài Thái Nghiên vào chuyện này. Còn Thái Nghiên thì bị bỏ thuốc mê nên có biết gì đâu mà nói.

"Mĩ Anh nói cha nghe..."

"D-dạ..."

Mĩ Anh ngập ngừng không nói nên lời.

Ông cả thừa biết chuyện tày trời này chỉ có thể từ tay của đứa con gái trân quý nhà ông mà ra thôi, chứ không thể nào có chuyện Thái Nghiên quá phận được. Thấy Mĩ Anh dám làm mà không dám nhận, ông cả giận đỏ mặt đập mạnh tay lên bàn. Bình trà trong mâm cũng bị lửa giận làm cho đổ nước lênh láng.

*RẦM."

"CÓ NÓI KHÔNG?!"

"Dạ con..."

Mĩ Anh chưa kịp nói đã bị lời của Thái Nghiên cắt ngang.

"Dạ con thương Mĩ Anh!"

Mĩ Anh nghe Thái Nghiên nói mà không khỏi ngỡ ngàng, thương sao?!

Chị Trang bên này cũng không khỏi ngạc nhiên, chị giật mình nhìn dáng vẻ nghiêm nghị cùng giọng nói đầy khảng khái của Thái Nghiên khi nàng nói thương Mĩ Anh. Chỉ bấy nhiêu là đủ để chị biết, Mĩ Anh chọn đúng người để diễn rồi.

Nhưng nghĩ đến việc đó chỉ là vỡ diễn từ một phía của Mĩ Anh, khiến chị không khỏi tặc lưỡi tiếc nuối.

Nghe được câu trả lời của Thái Nghiên, ông cả phần nào cũng nguôi giận. Chí ít là, Thái Nghiên thương con gái ông.

Ông lại quay sang nhìn Mĩ Anh, nàng còn đang chăm chăm nhìn Thái Nghiên.

"Còn bây? Mĩ Anh, bây thì sao?"

"D-dạ..."

"LÀM SAO?"

"Dạ thương, con cũng thương Thái Nghiên."

Mĩ Anh nhìn Thái Nghiên, tự nhiên thấy tội lỗi khôn cùng. Nàng còn đang rối rắm, định thừa nhận tất cả mọi việc thì tiếng hét của ông cả làm nàng giật mình mà trả lời hoàn toàn ngược lại với những gì đang nghĩ trong lòng.

"Trời đất mẹ ơi!!! Cái gì mà trái đạo lý luân thường vầy nè trời? Tao cho mày đi học bên Tây để học ba cái thói này hả con? Tổ tiên ông bà ơi ngó xuống đây mà coi nè."

Bà cả nghe được từ chính miệng Mĩ Anh thừa nhận thì không thể đứng vững nữa. Hết rồi, hết thật rồi. Cái gia sản này đã mãi không thể thuộc về đứa con gái của bà nữa rồi.

Ông cả nghe Mĩ Anh thừa nhận thì gật đầu ưng bụng, dù sao ông cũng thương Thái Nghiên lắm, không làm dâu thì làm "rể" cũng chẳng sao, miễn Thái Nghiên vẫn gọi ông một tiếng cha là được.

Ông cho Mĩ Anh đi ăn học bên Tây thì chí ít ông cũng phải nghĩ thoáng được như bên đó để hiểu được con mình chứ.

Ông nén lại niềm vui trong lòng mà nghiêm nghị nói.

"Ta với cha bây thì thân thiết nên cũng không muốn làm khó dễ gì. Bây về nói cha mẹ qua dạm hỏi Anh đàng hoàng là ta gả. Ta gả Anh nhưng bây phải ở rể, rõ chưa?"

Thái Nghiên gật đầu rồi xin phép về nhà để thưa chuyện với cha mẹ. Nhìn Thái Nghiên nặng nề rời khỏi nhà mà sao lòng Mĩ Anh có gì đó lạ lắm, cũng không rõ nữa.

Trở về phòng, Mĩ Anh nhìn cái khăn trắng đã có vết loang đỏ được nàng giấu dưới gối mà cười buồn.

Phải chi mà người ta không chịu, người ta chối từ thì tốt biết mấy. Đằng này, tự nhiên cái người ta chịu gọn hơ rồi còn mạnh miệng nói thương mình nữa chứ.

Người gì mà lạ lẫm quá. Làm lòng mình cũng lạ lùng theo...

Nhà ông cả sáng giờ cứ không yên, bà cả không chịu, bà hai cũng thế, cậu ba thì như người mất hồn. Nhà này chỉ có ông cả với cậu năm là vui thôi, vì hai người ai cũng ưng Thái Nghiên hết.

"Ông nghĩ sao cho nó lấy Thái Nghiên? Người ta còn coi nhà mình ra gì nữa?"

Bà cả kéo ghế ngồi kế bên ông cả mà giải thích. Bà không thể chấp nhận cuộc hôn nhân này được.

"Phải rồi đó, chỉ là ngủ với nhau thôi mà. Nhà mình không nói thì ai mà biết."

Bà hai cũng không kém cạnh, bà phải lấy Thái Nghiên về cho đứa con trai yêu quý của bà chứ.

"Sao má hai biết chắc là chỉ ngủ thôi?"

Cậu năm hiền hiền hỏi.

Ông cả bên cạnh nghe cậu năm nói, không nhịn được mà sặc nước trà ho sặc sụa.

Cậu năm thấy mọi người ai cũng giật mình mới nói tiếp.

"Lỡ chị hai nằm trong lòng Thái Nghiên luôn thì sao?"

Ông cả thở dài nhìn cậu năm, xém tí là bị cậu làm cho sặc chết rồi.

Ông cả đặt mạnh chén trà xuống mâm đồng rồi gằn giọng nói.

"Gả là gả, không có nói nhiều!"

Tuy bà cả, bà hai đều bất mãn, nhưng người khó chịu nhất trong nhà này lại chính là bà ba, người những tưởng đã ôm trọn cái gia sản này rồi.

"Mẹ, sao tự nhiên cha lại bắt rể?"

Cậu tư Đức hậm hực ngồi cạnh bà khó chịu.

"Thì ý cha mày sao tao biết được?"

Bà bỏ miếng trầu vào miệng nhai, rồi ngẫm nghĩ gì đó lại tiếp tục.

"Bắt rể thì chắc là ông cả muốn chia gia sản cho nó rồi."

Nghe đến đây cậu tư liền bật dậy.

"Không được..."

Bà thấy cậu thái độ rõ ràng như vậy liền rầy.

"Mày ngu vậy con, tham thì cũng đừng có để người ta biết mình tham."

Đang khó chịu mà còn bị rầy, cậu không nói gì chỉ bước ra khỏi phòng, đóng mạnh cửa lại rồi rời đi.

Bà ba trong phòng, tay lần xâu chuỗi, miệng lẩm bẩm.

"Rồi mẹ sẽ có cách giữ nguyên cái gia sản này cho bây thôi."

---------------------------

Thái Nghiên về tới nhà, lòng nóng như lửa, không biết phải ăn nói làm sao cho đặng với cha mẹ. Nàng sợ đến đứng ngồi không yên.

Ông bà Kim lúc này từ ngoài bước vào sân, thấy nàng cứ đi đi lại lại mà không nhịn được cười.

Ông bước vào nhà rồi nhìn Thái Nghiên nói.

"Kiếp nạn khó qua, không phải lỗi tại con."

"Cha..."

Thái Nghiên nghe giọng ông liền giật mình quay lại, thấy ông cười cười, còn bà Kim cũng chẳng có vẻ gì khó chịu.

Bà tiến đến xoa đầu Thái Nghiên rồi nói.

"Mai cha mẹ qua nhà người ta, đừng có lo."

Thái Nghiên ôm chầm lấy bà Kim rồi thút thít.

"Mẹ ơi, con không có làm gì hết, nhưng mà..."

"Ừ, Nghiên của mẹ làm đúng rồi. Cha mẹ không có trách, đi ăn cơm nè. Mẹ nấu canh chua cho con."

Nghe đến món mình thích, Thái Nghiên lập tức vui mừng chạy ù vào bếp phụ mẹ nấu cơm chiều.

Không biết sau này thế nào nhưng họ sẽ lấy nhau, mang trên mình cái danh vợ chồng, cùng nhau sống trong ngôi nhà quen thuộc với Mĩ Anh mà lạ lẫm với Thái Nghiên.

Chắc Thái Nghiên phải coi sắc mặt người ta nhiều lắm...

Xót xa quá...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top