Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

➊➑. NẶNG NGHĨA PHU THÊ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xuyên suốt cả nửa tháng nay, Mĩ Anh đều cảm thấy trong người không được khỏe.

Đồ tết mua về cũng được nàng để yên trong góc nhà, có kịp khui ra coi hay chuẩn bị gì đâu.

Không hiểu sao mà Mĩ Anh cứ hay ho rồi sốt đi sốt lại mãi.

Buổi sáng trông còn khỏe, chứ đến lúc chập choạng tối, sương bắt đầu xuống là Mĩ Anh liền trở nặng.

"Mày đi đâu mà mang quá trời sách vậy Sửu?"

Chị Trang cầm chén thuốc trên tay cất tiếng hỏi, khi thấy anh Sửu ôm cả chồng sổ sách đi về nhà sau.

"Cô Thái Nghiên có đi ruộng nữa đâu. Sổ sách này đem về cho cô làm."

"Sao cô không mần ở ruộng mà kêu đem về? Bộ ngoải có ma hả mày?"

"Mày mới ma đó. Cô hai bệnh, cô Thái Nghiên muốn ở cạnh cô hai nên không ra ruộng nữa."

Nghe anh Sửu nói, chị Trang cũng hiểu nên chỉ gật gù đi ra nhà sau theo.

Mấy hôm đầu Mĩ Anh bệnh, Thái Nghiên còn đi tới đi lui ngoài ruộng, nhưng đâu cả tuần nay, Thái Nghiên không đi nữa.

Vì lo cho Mĩ Anh quá, lòng người ta cũng chẳng yên mà rời đi.

Anh Sửu cẩn thận để đống sổ sách lên bàn rồi thuận miệng hỏi thăm cô hai mấy câu. Gì chứ cô hai tính tình dễ mến, nghe cô bệnh, anh cũng lo, cũng buồn ít nhiều.

"Cô hai khỏe chưa cô Thái Nghiên?"

Nghe anh hỏi, Thái Nghiên đưa mắt nhìn Mĩ Anh đang mệt mỏi nằm trên giường rồi lại thở dài mà trả lời anh.

"Chưa đâu anh, Anh cứ mệt đi mệt lại quài nên em cũng không biết sao..."

"Cô Thái Nghiên, tôi nói này cô đừng trách phạt tôi nghe."

Nghe anh nói vậy, Thái Nghiên chỉ cười rồi hỏi lại anh.

"Em giống người vậy lắm hả anh Sửu?"

Nghe cô hỏi ngược nên anh gãi đầu cười hề hề rồi ghé sát tai Thái Nghiên nói.

"Hồi lần, mợ Thu, con bá hộ Trịnh bên sông cũng bệnh đi bệnh lại giống cô Anh vậy. Cái được người ta dẫn đi coi thầy mới biết cô bị yểm bùa đó."

Nghe anh nói, Thái Nghiên lập tức giật mình như kẻ đang mơ ngủ được gọi dậy.

Dù nghi hoặc chút ít, nhưng lòng Thái Nghiên lại có gì đó rất rõ ràng, thôi thúc nàng một điều rằng anh Sửu đang nói thật.

Nhưng khoan đã, sao chuyện nhà người ta mà anh Sửu biết?

Thái Nghiên nhíu mày nhìn anh Sửu hỏi.

"Cậu Dũng đó hả?"

Giọng nói của Thái Nghiên cất lên làm anh Sửu giật mình mà cứng đờ.

Đột một lát sau, anh mới cười cười nói tiếp. Giọng nói anh thay đổi từ giọng nam trầm sang giọng nói có chút ồ ồ khó nghe. Tuy vậy, nhưng cũng không đáng sợ lắm.

"Thái Nghiên kêu em giữ chị hai mà. Em chỉ nói được vậy thôi, còn lại Thái Nghiên tự kiểm tra nghe."

Thái Nghiên gật đầu rồi ngồi đó đợi cậu thoát đi. Nhưng vừa nhắm mắt lại, miệng anh Sửu lại nói thêm vài câu trước khi ngất.

"Chăm vợ kỹ quá, người ta không biết lại tưởng sợ vợ. Khối người lại ghen tỵ, không khéo chị hai lại phải ghen."

À à...ra là đang gây sự đây mà. Coi đâu cậu Dũng mà còn sống, chắc tính tình cũng không thua gì Mĩ Anh đâu.

Anh Sửu gục trên bàn ngất đi, Thái Nghiên cầm cây quạt bên cạnh phẩy phẩy trước mặt anh vài cái. Anh Sửu tức khắc tỉnh lại ngay, nhìn như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Độ đến chiều tối, sau khi Mĩ Anh đã ăn hết chén cháo, Thái Nghiên mới bước đến bên cạnh Mĩ Anh dò hỏi.

"Mấy hôm tôi ra ruộng, em có ăn gì bậy bạ không?"

Nghe Thái Nghiên hỏi vậy, Mĩ Anh liền lắc đầu.

Thấy vậy, Thái Nghiên như đi vào bế tắc, bất mãn chui vào lòng Mĩ Anh mà làm mình làm mẩy với em.

"Ah...chắc tôi điên mất thôi."

Thấy Thái Nghiên như đứa con nít, Mĩ Anh cười rồi vỗ nhẹ lên vai Thái Nghiên nói tiếp.

"Em không có ăn gì linh tinh thật. Mà hôm nọ, em có ăn mấy miếng gà của cậu mợ tư mang về tới giờ đó."

Nghe Mĩ Anh nói tới đây, mắt Thái Nghiên như sáng lên.

Nàng ngồi bật dậy nhìn thẳng vào mắt Mĩ Anh hỏi lại.

"Cậu mợ tư Đức?"

"Đúng rồi."

"Thịt gà luộc hả?"

Mĩ Anh gật đầu.

Bấy nhiêu thôi là quá đủ, đủ rõ để biết ai trong cái nhà này dám động đến Mĩ Anh, đủ để biết ai mới là người hay nhìn ngó vào đống gia sản của nhà họ Hoàng này nhất.

Đến khuya, khi Mĩ Anh đỡ sốt hơn rồi Thái Nghiên mới ngồi xuống bên cạnh Mĩ Anh mà làm phép khai nhãn.

Việc này mất rất nhiều sức cũng như pháp lực, vì vậy mà những người trẻ thường không được phép làm quá nhiều lần.

Thái Nghiên dù giỏi nhưng cũng không ngoại lệ. Tuy vậy, nhưng cả hai lần Thái Nghiên khai nhãn đều là vì Mĩ Anh.

Khi đôi mắt của cõi âm được mở, Thái Nghiên cẩn thận nhìn một lượt khắp người Mĩ Anh. Thái Nghiên lập tức nhíu mày khi thấy ấn đường của em có một loại khí tức màu đỏ đang phát ra.

Thái Nghiên vẫn nắm chặt lấy tay Mĩ Anh rồi đưa mắt quan sát khắp phòng. Tầm mắt nàng dừng lại nơi khe tủ, nơi đó cũng có một cỗ khí tức màu đó thẫm đang không ngừng phát ra.

"Hay."

Thái Nghiên nhếch môi rồi đứng dậy, nàng cầm lấy bình trà rót đầy ly nước, rồi không ngần ngại mà dùng dao rạch một đường trên tay mình. Mặc nhiên vậy, nàng để máu nhiễu đỏ cả ly nước trà vàng đang nóng.

Thái Nghiên trước bước bến dùng nước trà xoa nhẹ ấn đường của Mĩ Anh. Khi loại khí tức đỏ đang đeo bám Mĩ Anh dần mất đi, Thái Nghiên mới yên lòng bước đến đứng trước khe tủ, nơi khí đỏ quỷ dị không ngừng lập lòe như máu tươi loang chảy.

Không nói quá nhiều, Thái Nghiên thẳng tay hất cạn ly nước trà trên tay mình vào kẹt tủ. Khi tiếng nước vừa chạm vào nền đất, từ trong khe tủ tức thì truyền ra một luồng gió mạnh, mang theo một mùi hôi thối cực kỳ khó chịu truyền tới.

Thái Nghiên vừa đưa tay che mũi thì một bóng đen từ đâu trong đó đã vụt ra. Cánh cửa phòng vì thế cũng bị bật mở một cách mạnh mẽ.

Thái Nghiên đưa tay lấy con dao trên bàn rồi đuổi nhanh theo, miệng không khỏi lộ rõ niềm vui.

"Bắt được rồi, bắt được rồi. Bắt được bốn kẻ dám động đến Anh rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top