Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

➍➏. CHÀNG MÃN NGUYỆN CHƯA?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm thấy giày vò nàng như thế đã đủ, Kim Thái Nghiên trườn lên, ngắm nhìn thật kỹ gương mặt đang lờ mờ mê hoặc của Hoàng Mĩ Anh.

Hôn lên đôi môi kia nhẹ nhàng hơn lúc đầu.

"Anh Nhi, nàng chịu đau một chút. Ta sẽ làm thực nhẹ."

Hoàng Mĩ Anh biết, sau câu nói này, nàng sẽ chính thức trở thành nữ nhân của Kim Thái Nghiên vĩnh viễn.

Nàng hoàn toàn chấp nhận điều đó. Nàng yêu nữ nhân này, muốn chân chính trở thành người của y.

Ngón tay giữa của Kim Thái Nghiên bắt đầu di chuyển chậm vào trong huyệt động.

Thực là một động huyệt vừa chật vừa khít.

Bên trong cũng thực nóng, đang nuốt dần lấy tay nàng từng chút một. Cho đến khi chạm đến một lớp màn mỏng ngăn chặn bản thân tiến sâu hơn, nàng mới đình trệ di chuyển.

Kim Thái Nghiên muốn giảm nỗi đau của Hoàng Mĩ Anh xuống mức thấp nhất.

Nàng hôn sâu vào cánh môi kia hơn. Ngón tay cũng bắt đầu đâm mạnh vào trong huyệt động khai phá lối vào.

"Ưm...đau quá..."

Hạ thân cảm thấy như có vật gì đó đâm rách từng lớp da thịt của nàng, đau đến tê rần.

Hai bàn tay vô thức cào mạnh vào tấm lưng của Kim Thái Nghiên đến nỗi để lại một vệt dài đỏ chói rướm vài giọt máu.

Đôi mắt nàng đẫm một màn sương, chảy nhẹ xuống gò má. Kim Thái Nghiên nhẹ hôn vào đôi mắt, chạm nhẹ vào giọt sương đọng lại bên trên một cách dịu dàng.

Cơn đau qua đi, để lại cảm giác ngứa ngáy khó tả. Gương mặt Hoàng Mĩ Anh cũng bắt đầu giãn ra hơn.

Kim Thái Nghiên bắt lấy cảm xúc biến hoá trên gương mặt mỹ nhân, liền cử động ra vào nhịp nhàng hơn.

Mỗi một nhịp thúc vào, động huyệt lại như càng sâu hơn, xâm chiếm mọi giác quan của nàng.

"Nghiên...chàng chậm lại...chút...hah...hah...sâu quá rồi~"

"Anh Nhi, bên trong nàng thực nóng, như muốn hút chặt lấy ta vậy."

Kim Thái Nghiên không nói đùa.

Thực sự động huyệt của mỹ nhân như đang ngậm chặt lấy tay nàng hút vào sâu tận bên trong đáy huyệt.

Hoàng Mĩ Anh cảm nhận rõ được từng cái chạm vào mỗi vách động bên trong nàng, mỗi một nơi đều như giật nhẹ.

Toàn thân nàng cứ thuận theo động tác thúc đẩy của Kim Thái Nghiên, đến cả hai khỏa no tròn cũng nhún nhảy theo.

Trông rất đẹp mắt, rất câu người.

"Nghiên...đừng nói...ah...hah~ không được nói...nữa...ah...ah...hah~"

Hoàng Mĩ Anh sợ bản thân không khống chế nổi cảm xúc mà thốt ra những lời dung tục nhất.

Ánh mắt ngây dại theo từng nhịp đưa đẩy chạm sâu vào động huyệt.

Hai chân không tự chủ cũng kẹp chặt lấy thân người Kim Thái Nghiên không rời.

Kim Thái Nghiên cảm thấy động huyệt đã vô cùng ẩm ướt trơn tru. Nàng đút thêm một ngón nữa, tiến vào khám phá mỗi vách động.

Bàn tay trái xoa nắn hạt đậu hồng bên trên, hết se rồi lại miết nhẹ hệt như đang nâng niu một bảo vật vậy. Khiến mọi giác quan của Hoàng Mĩ Anh như được khai mở cùng lúc, không nhịn được rên rỉ lớn hơn.

Nàng cảm nhận được, sâu trong động huyệt có gì đó đang chực tuôn ra ngoài, rất khó chịu, rất muốn được giải phóng.

"Ah...thiếp thấy...khó chịu...Nghiên...hah...hah...hhh~ chàng nhanh...hơn chút nữa."

Kim Thái Nghiên cảm nhận bên trong Hoàng Mĩ Anh càng lúc càng siết chặt lấy tay nàng hơn, rất khó cử động.

Không chậm trễ, lập tức ra vào nhanh hơn, mạnh mẽ hơn, tiến đến ngậm lấy môi mềm như muốn nuốt lấy.

"Anh Nhi...Anh Nhi, ta yêu nàng...yêu nàng."

"Ưm..."

Một tác động mạnh mẽ chạm đến khiến cả vùng eo của Hoàng Mĩ Anh quặn thắt nâng cao.

Nàng cảm giác như thính giác của bản thân tạm thời bị mất đi, không còn nghe được gì nữa.

Động huyệt liên tục co thắt, tiết ra những dòng suối lấp lánh trắng đục, kèm theo những vệt lạc hồng thấm đẫm cả một vùng bên dưới.

Kim Thái Nghiên biết đây là lần đầu của Hoàng Mĩ Anh. Dù rất muốn tiếp tục nhưng vẫn nên kìm chế một chút.

Nhẹ nhàng ôm trọn mỹ nhân vào lòng, hôn lên giọt sương còn đọng dưới khoé mắt xinh đẹp.

Hoàng Mĩ Anh cảm nhận được cái ôm ấm áp của phu quân, liền mỉm cười. Yên tâm rúc trọn vào lồng ngực vững chãi kia, nhắm mắt đi vào mộng đẹp.

.
.
.

Buổi sáng đẹp trời, chim chóc xung quanh đều hót ríu rít. Ánh nắng cũng bắt đầu chiếu rọi mọi nơi trong hoàng cung.

Công chúa Hoàng Mĩ Anh có thói quen dậy sớm.

Nàng đã tỉnh giấc từ lâu nhưng vẫn không nỡ đánh thức con người đang say giấc kia.

Ngắm nhìn nét mặt say ngủ của Kim Thái Nghiên, không khỏi muốn chạm vào trêu ghẹo nàng.

Từng ngón tay lướt dài trên sóng mũi cao đến đôi môi mỏng.

Nhớ lại việc hôm qua, chính cánh môi này đã chạm đến nơi nhạy cảm nhất của nàng liền được một trận ửng đỏ hai má.

Kim Thái Nghiên cảm nhận được có người đang nhìn chằm chằm vào nàng, hai mắt từ từ mở to.

Bắt thấy gương mặt của Hoàng Mĩ Anh thoáng đỏ trông rất đáng yêu.

"Anh Nhi, nàng tối qua có hài lòng không?"

Câu hỏi hôm qua vẫn chưa nhận được lời giải, Kim Thái Nghiên muốn tận tai nghe được đáp án từ mỹ nhân.

Đang nghĩ tới những thứ linh tinh trong đầu, lại còn bị hỏi như vậy, không tránh được sắc mặt của Hoàng Mĩ Anh càng lúc càng đỏ hơn.

Mặt nàng vẫn còn rất mỏng, không như người kia. Thực quá dày rồi.

Kéo chăn lên che kín mặt, giọng nói nhỏ đến mức chỉ đủ để Kim Thái Nghiên nghe thấy.

"Thiếp hài lòng, chàng mãn nguyện chưa?"

Nhìn Hoàng Mĩ Anh ngại ngùng như vậy trả lời, khiến Kim Thái Nghiên bật cười thích thú, vang dội khắp phòng.

Trịnh Tú Nghiên cùng Quyền Du Lợi đứng chờ bên ngoài từ sớm. Nghe được loáng thoáng âm vang nhưng lại không rõ chuyện gì mà mới sáng sớm đã khiến phò mã cười to như vậy?

Mà không vui sướng sao được? Nàng vừa lấy được là nhị công chúa tài sắc vẹn toàn đó.

Dù sao thì, chọn đúng người yêu mình, mà vừa vặn mình cũng yêu thích đối phương, đó là chuyện vui sướng nhất trên thế gian này rồi.

Hai nô tỳ nhìn nhau mỉm cười. Hy vọng chủ tử của mình sẽ mãi hạnh phúc như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top