Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

➋➒. VẪN LÀ KHÔNG THÀNH THẬT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt chầm chậm đánh giá người trước mắt.

Y phục đều là vải thêu thượng hạng.

Khuôn mặt không hề có nét tương đồng với con nhà tướng nhưng lại khá tự tin và ngông cuồng.

Dưới thắt lưng của hắn còn có một miếng ngọc bội khắc chữ "Kim".

Lẽ nào...

Gương mặt công chúa Hoàng Mĩ Anh thoáng có chút u buồn, hàng mi đen dài khẽ cụp nhẹ xuống, hít thở đều.

"Dựa vào đâu để ta tin lời ngươi nói?"

Nàng vẫn chưa tin tuyệt đối, vẫn muốn để hắn tự chứng minh.

Kim Thái Nguyên từ lúc bước vào đã một phen soi mói đến nhan sắc của công chúa Hoàng Mĩ Anh.

Nếu đem so sánh với những nữ nhân trước kia hắn từng qua lại, phải nói là cách biệt một trời một vực.

Trên người nàng luôn có một luồng khí áp bức mãnh liệt, tuyệt đối không phải nhân vật nên xem nhẹ.

Khuôn mặt hắn bất chợt đổi sang nghiêm nghị, đường hoàng.

"Vị công tử này hẳn đã có hiểu lầm gì chăng? Chứng minh thân phận cũng không phải khó, ta có thể mời công tử đến phủ dùng trà được không?"

"Xem ra không phải nói dối. Vậy chàng thực sự là ai?"

"Đúng đúng, chỉ là hiểu lầm thôi. Cô nương...à không, vị huynh đệ này hay là ngồi lại cùng uống trà với chúng ta một chút đi?"

Lý Hữu Nhân vui mừng kéo ghế, giơ tay kính cẩn mời công chúa Hoàng Mĩ Anh tọa bên cạnh mình.

Lý Huệ Nhân thấy những nam nhân này hẳn là điên hết rồi.

Nàng thực không muốn ở lại đây thêm nữa. Hậm hực giậm mạnh chân bỏ đi.

"Anh Nhi?"

Kim Thái Nghiên trở lại bàn, không thấy công chúa Hoàng Mĩ Anh đâu.

Đảo mắt vòng quanh thì thấy bóng nàng bên kia bàn, liền tiến lại gần gọi.

Điều khiến nàng sững người hơn là, sự xuất hiện của đại huynh nàng, Kim Thái Nguyên.

"Ah...tên nhà quê!"

Vừa thấy Kim Thái Nghiên bước vào, Lý Hữu Nhân lập tức nhận ra người hôm trước chặn đường ngăn hắn bắt tiểu nữ nhân kia về làm thiếp của mình.

Sau lần đó, hắn đã luôn ghi hận, muốn tìm Kim Thái Nghiên để trả thù, nhưng tìm mãi mà vẫn không ra.

Có một điều mà hắn không ngờ đến là cái người đá hắn ngất xỉu hôm ấy lại là công chúa Hoàng Mĩ Anh.

Người mà từ nãy đến giờ hắn vẫn tâm niệm muốn trò chuyện cùng.

Vừa định bước đến túm lấy Kim Thái Nghiên, một giọng nói lạnh lẽo kèm theo âm điệu u ám phát ra khiến hắn cứng người ngay tức khắc.

"Chạm vào y bàn tay đó sẽ không sử dụng được nữa đâu."

Kim Thái Nguyên đứng một bên quan sát cục diện, có thể đại khái đoán được, công chúa Hoàng Mĩ Anh cùng Kim Thái Nghiên hẳn là huynh đệ quen biết nhau.

Đáng tiếc, nếu bản thân chịu đến Quốc Tự Giám thì đã không nhường vận may này cho Kim Thái Nghiên rồi.

Hắn tặc lưỡi tiếc nuối vài lần.

"Nhị đệ cũng đến rồi, hay là cùng ngồi vào bàn luôn đi?"

Bước đến, nở một nụ cười giả tạo trên môi.

"Nhị đệ? Kim Thái Nghiêm tướng quân có đến hai người con trai sao?"

Trong đầu công chúa Hoàng Mĩ Anh có khá nhiều thắc mắc. Nhưng qua cảm nhận, nàng có thể thấy được, hai huynh đệ này tuyệt đối không hề có thâm tình.

Dựa vào ánh mắt của Kim Thái Nguyên khi nhìn Kim Thái Nghiên chỉ có hai chữ "khinh miệt".

Rốt cuộc nam nhân mà nàng quan tâm là người thế nào?

Trước giờ, từng câu nói bao lời là thực, bao lời là giả?

Đứng trước lời mời mọc giả tạo kia, Kim Thái Nghiên khẽ cười, khoát tay từ chối.

"Đại huynh, thật xin lỗi. Ta cùng huynh đệ đã dùng bữa xong. Không làm phiền nhã hứng của hai vị nữa, xin cáo từ trước."

Không đợi hai nam nhân kia trả lời, Kim Thái Nghiên đã nắm lấy tay Hoàng Mĩ Anh kéo đi.

Nàng thực sự thấy bức bối trong lòng khi bắt gặp hai cặp mắt như hổ như sói cứ nhìn chằm chằm vào nữ nhân của nàng một cách thèm khát như vậy.

Chỉ sợ không kìm nén được, trực tiếp giáng đòn vào mặt hai kẻ háo sắc kia.

Kim Thái Nguyên nheo mắt, nhàn nhạt nhìn theo hai người vừa đi khỏi.

"Theo dõi xem hai người đó đang ở đâu!"

Chỉ đáp lại một tiếng vâng, tên thuộc hạ lập tức phi người theo, trong phút chốc đã biến mất.

.
.
.

Kim Thái Nghiên cứ thế nắm chặt lấy tay công chúa Hoàng Mĩ Anh không rời. Như sợ khi buông ra, nàng sẽ như cánh bướm vụt bay mất.

Mặc cho những người xung quanh hiếu kỳ dõi theo, nàng cũng không quan tâm.

"Chàng còn định giấu ta đến khi nào?"

Để mặc cho Kim Thái Nghiên tùy ý kéo mình đi. Hoàng Mĩ Anh ở phía sau, buông câu hỏi mà bản thân thắc mắc nhất.

Nghe vậy, Kim Thái Nghiên lập tức khựng người đứng lại.

Nàng xoay người lại, buông bàn tay trắng khiết đã bị mình nắm đến ửng đỏ ra. Nét mặt có chút uỷ khuất.

"Ta là Kim Thái Nghiên, đứa con...trai thứ hai của Kim Thái Nghiêm tướng quân."

Vẫn là không thành thật.

Điều mà Kim Thái Nghiên chưa dám đối diện, chính là nàng thực sự là nữ nhân.

Nàng không thể hình dung được, nếu nữ nhân nàng yêu thương biết được Kim Thái Nghiên nàng cũng là một nữ nhân thì sẽ dùng nét mặt nào để nhìn nàng.

Sẽ thốt ra những lời tổn thương nàng sao?

Chỉ sợ rằng, kể cả làm bạn cũng không thể nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top