Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Đánh mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim Taeyeon ngu ngốc! Cô ấy tính toán quả là vô cùng chính xác, rốt cuộc câu mà cô ấy dạy Sooyoung nói với Yuri cũng dùng tới rồi. Đồ ngu ngốc đó cả đời này chỉ sống cho người khác, ngay cả tình yêu hay những điều tốt đẹp cũng không dám giành giật lấy cho mình. Âm thầm...lúc nào cũng âm thầm cho đi, cứ cho mãi mà không nhìn thấy rằng cô ấy đã hết sạch mọi thứ. Phải chăng người tốt đều luôn nhận lãnh nhiều bất hạnh? Trong suốt những năm qua, chưa bao giờ Choi Sooyoung nhìn thấy Kim Taeyeon có được thứ gì đó tốt đẹp ngoài những nỗi buồn, nỗi đau và những nỗi niềm cả đời không thể giải bày cùng ai.

"Là của Taeyeon đúng không? Nó là của Taeyeon đúng không?"

Yuri run rẩy nắm lấy cánh tay Sooyoung. Trong lòng cậu đã có đáp án nhưng vẫn cố hỏi lại. Làm ơn, hãy nói với cậu không phải người đó, làm ơn đi...

----------------------------------------------------

"Taeyeon, tặng cho em này."

Tiffany tươi cười đưa một cái hộp nhỏ cho Taeyeon. Cô thoáng bất ngờ nhưng cũng nhận lấy nó. Hôm nay đâu phải ngày gì đặc biệt thì vì sao nàng lại tặng quà cho cô nhỉ?

"Sao khi không lại tặng quà cho em?"

"Chị đi ngang cửa hàng nhìn thấy cái này rất đẹp nên muốn mua cho em. Bởi vì Taeyeon bình thường rất tốt với chị nên cái này xem như là quà cảm ơn đó."

Tiffany cười đến tít mắt. Nàng hối thúc Taeyeon mở quà ra xem. Người kia ngoan ngoãn gật đầu rồi nhanh chóng mở quà.

Đó là một sợi dây chuyền với một chữ T đơn giản. Taeyeon mỉm cười, lồng ngực bị cảm giác ấm áp xâm chiếm. Cô nhìn Tiffany, ánh mắt dịu dàng mà cũng nồng nàn sự yêu thương. Cô đột ngột ôm lấy nàng, muốn để nàng cảm nhận được tư vị hạnh phúc tràn ngập trong lòng cô vào lúc này. Thật ra Tiffany chẳng cần tặng cho Taeyeon món nào cả, bởi nàng chính là món quà tuyệt vời nhất mà thượng đế ban tặng cho cô rồi.
"Cảm ơn chị..."

Tiffany bật cười khúc khích, tay nàng tìm đến lưng Taeyeon vỗ nhè nhẹ.

"Sau này em phải luôn đeo nó, khi em buồn cứ cầm lấy mặt dây chuyền rồi gọi tên chị. Bất kể là ở đâu chị cũng sẽ đến bên cạnh Taeyeon của chị."

Một lời hứa khiến Taeyeon xúc động, khiến cô tin tưởng mà phó thác cuộc đời mình cho nàng...

Cho đến bây giờ Taeyeon vẫn còn tin vào lời hứa đó. Bằng chứng là cô cầm lấy mặt dây chuyền kia và gọi tên nàng đến mức giọng khàn đi. Nàng không xuất hiện? Không, nàng chẳng phải luôn ở trong trái tim Taeyeon sao? Vậy là nàng không thất hứa rồi. Taeyeon cười, nhìn thứ lấp lánh trong lòng bàn tay đến khi nó bị vùi lấp bởi những giọt nước mắt của cô.

Phần bụng của Taeyeon từ sớm đã chảy máu bởi những cú đấm của Yuri vô tình trúng vào vết thương của cô. Taeyeon không còn thấy đau nữa, vết thương ngoài da sao bì được nỗi đau bên trong lòng dạ. Cô đưa tay lau nước mắt, sơ ý lại để sợi dây chuyền kia rơi xuống hồ. Taeyeon hốt hoảng nhảy xuống nước, cố chụp lấy món báu vật của mình. Kim Taeyeon chỉ còn lại nó để bám víu trong những chuỗi ngày cô tồn tại, bằng mọi giá cô không thể để mất đi.

Dòng nước chẳng chút thương xót cho con người tội nghiệp ấy, nó cuốn món báu vật của Taeyeon chìm càng lúc càng sâu. Cho đến khi chạm đáy hồ, mới để Taeyeon nhặt lại được. Nhưng lúc thân người nhỏ bé kia muốn ngoi lên mặt hồ thì tay chân cô trở nên vô lực, cả một vùng nước bao quanh cô phút chốc biến thành màu đỏ. Đầu óc cô mụ mị đi, cố gắng vùng vẫy để thoát ra nhưng lực bất tòng tâm.

"Chị sẽ kết hôn cùng Yuri."

"Đứa trẻ này là con của Yuri."

"Kim Taeyeon, mày chính là một kẻ ích kỷ."

"Fany..."

Đến lúc này mà vẫn nhớ đến nàng nhiều như vậy... Kim Taeyeon cảm giác được mình đang bị nước nuốt chửng, cô mệt mỏi buông xuôi. Nếu như dòng nước lạnh lẽo này có thể chôn vùi một trái tim si ngốc, có thể cuốn đi tâm hồn đầy thương tổn của Kim Taeyeon thì cô sẽ biết ơn nó vô cùng.

------------------------------------

"Tại sao cô lại im lặng, cô hãy nói đi, tôi xin cô..."

Lần đầu tiên Yuri hạ mình năn nỉ một người lạ.

Sau một giờ đồng hồ im lặng, tránh né Yuri, Sooyoung thở dài, miễn cưỡng đáp lời. Cô đã hứa sẽ giữ bí mật chuyện này, cô nhất định không thể nói.

"Xin lỗi..."

"Tôi chỉ cần cô trả lời phải hay không thôi mà. Làm ơn, tôi muốn biết có phải Taeyeon đã hiến thận cho mình không?"

Yuri vẫn cố chấp hỏi đến cùng.

"Yul đang nói gì vậy?"

Chẳng biết từ khi nào Tiffany đã tỉnh, nàng ngồi trên xe lăn được bà Kim đẩy ra ngoài. Nàng vừa nghe thấy gì thế này? Taeyeon hiến thận cho ai chứ?

"Taeyeon hiến thận sao? Chuyện này là thế nào?"

Ánh mắt Tiffany đầy vẻ hoang mang.

"Fany, xin em hãy bình tĩnh... Bác sĩ nói em vẫn còn đủ hai quả thận..."

Một tiếng đoàng nổ trong đầu Tiffany, viên đạn vô hình cắm thẳng vào tim nàng. Làm sao có thể? Rõ ràng nàng đã được đẩy vào phòng phẫu thuật để hiến thận cho Yuri mà. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cả người Tiffany không ngừng run rẩy.

"Không thể nào đâu! Không thể..."

Tiffany như một kẻ điên lầm bầm câu nói kia. Nàng yếu ớt đứng dậy, bước đến chỗ Sooyoung, hai mắt nhạt nhòa nắm chặt vạt áo người nọ.

"Làm ơn, tôi muốn biết điều gì đang xảy ra..."

Đứng trước tình cảnh này, thâm tâm Sooyoung bị giằng xé tột cùng. Cô nên im lặng đến cùng hay nói ra đây? Nhưng cô làm sao có thể phá hỏng bí mật của Taeyeon được, cô ấy sẽ giết chết cô mất.

"Tránh ra! Tránh ra!"

Sự xuất hiện của một chiếc xe đẩy vào phòng cấp cứu cắt ngang tình thế khó xử hiện tại của Sooyoung.

"Bác sĩ Choi..."

Một cô y tá trông thấy Sooyoung liền vội vàng gọi.

"Chuyện gì vậy?"

Sooyoung nhìn vẻ mặt sợ hãi kia, khẩn trương hỏi lại. Cô có linh cảm có gì đó không hay xảy ra rồi. Khi nhìn thấy người nằm trên xe đẩy kia là Kim Taeyeon, Sooyoung kinh hãi mở to mắt. Cả người cô đổ đầy mồ hôi lạnh. Taeyeon vì sao lại...?

"Bạn bác sĩ bị rơi xuống hồ nước, tình trạng hiện tại rất nguy kịch."

"Là Taeyeon... Là Kim Taeyeon!"

Tiffany gào lên khi nhận ra đó là Taeyeon. Cô ấy nằm bất động, cả người trắng bệch được y tá đẩy vào trong. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Taeyeon của nàng... Không! Đây tuyệt đối chỉ là mơ mà thôi! Tiffany không tin đâu!
Nàng liên tục dụi mắt hi vọng giấc mơ khủng khiếp kia sẽ biến mất nhưng ánh đèn cấp cứu sáng rực kia khiến mọi hy vọng của nàng đều bị dập tắt. Nàng lao đến đập cửa phòng, nàng muốn vào trong đó với Taeyeon, nàng không muốn để người ấy một mình ở đó. Taeyeon của nàng từ trước đến giờ vẫn luôn sợ bệnh viện như thế mà.

"Fany, em bình tĩnh đi, Taeyeon sẽ không sao đâu."

Yuri kéo Tiffany ra trước khi nàng phát điên và lao vào đó. Cậu không biết điều gì đang diễn ra nữa. Mọi thứ đến quá nhanh khi cậu còn chưa làm rõ được chuyện gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top