Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#2 Quen Thuộc

Bây giờ chúng mình trở lại phòng khách sạn tại New York. Buổi concert kết thúc mà không có sai sót nào nữa (rất may) và do đó kết thúc là một thành công của chính JYP.

Mình đang ở chung phòng với Chaeng và chúng mình hiện đang nằm trên giường trong khi lướt  điện thoại.

Cậu ấy đang bận nhìn những bức ảnh của tụi mình được chụp tại concert lúc nảy, trong khi mình chỉ đang ngây người nhìn một chút, giả vờ rằng mình đang làm gì đó để tránh những thắc mắc thêm từ cậu ấy.

"Vậy .." Chaeng nói và thoát ra sự buồn bã.

Mình chỉ nhìn cậu ấy, giữ khuôn mặt bình thường vì mình không muốn cho cậu ấy biết về những gì đang diễn ra trong tâm trí mình bây giờ (hoặc hỏi "ai" cho vấn đề này).

"Đừng cho mình cái nhìn đó được không, Tzuyu-ah. Mình biết điều gì đó đang làm phiền toái cậu hiên tại."

"Đừng để ý mình, mình ổn mà", mình lặng lẽ trả lời.

"Được rồi, mình biết cậu thích giữ mọi thứ cho riêng mình nhưng mà cậu biết tụi mình luôn ở đây vì cậu không? Nếu nó quá tải cho cậu, thì cậu luôn có thể trò chuyện cho tụi mình một số để giúp cậu giải tỏa. Đó là lý do tại sao chúng ta là một nhóm đấy. " Cậu ấy mỉm cười với mình và vỗ nhẹ vào đầu mình.

Mình mỉm cười đáp lại và mình biết cậu ấy có thể nhìn thấy sự biết ơn trong đôi mắt của mình như thế nào vì những lời nói của cậu ấy. Cậu ấy chỉ hơn mình vài tháng tuổi nhưng suy nghĩ của cậu ấy đã rất chín chắn, điều này được thể hiện trên cách cậu ấy nói.

"Mình mệt rồi. Mình sẽ ngủ trước, được chứ?" Mình lầm bầm và cậu ấy cũng gật đầu.

Khi mình nhắm mắt lại, khuôn mặt anh ấy là điều đầu tiên xuất hiện trong đầu của mình. Anh ấy trông như một đứa trẻ khi anh ấy cười, điều đó trái ngược với cách anh ấy nhìn chằm chằm với cái nhìn tự mãn đó trên khuôn mặt khi anh ấy nghiêm túc. Cách anh ấy nhảy mạnh mẽ và cách anh ấy hát với giọng nam trầm ấm, rất gợi cảm, sâu lắng.

Mình đã thấy anh ấy rất thân thiện một vài lần khi chúng mình tham dự các chương trình trao giải thưởng, chương trình show âm nhạc và ISAC cùng nhau mặc dù chúng mình chưa có cơ hội nói chuyện trong bất kỳ sự kiện nào mà cả hai nhóm chúng mình tham dự cùng nhau.

Anh ấy hoàn toàn trái ngược với mình. Anh ấy có nhiều bạn bè từ các nhóm khác bao gồm các diễn viên nổi tiếng của Hàn Quốc, luôn tự tin vào mọi thứ anh ấy làm và không sợ mạo hiểm.

Không giống mình. Có lẽ đó là lý do tại sao mình bị anh ấy kéo vào trong tâm tư.

Sau đó, một nhận thức đánh vào mình,

Mình chợt mở mắt và nhìn lên trần phòng khách sạn. Có vẻ như mình sẽ không thể ngủ tối nay.

Mình đứng dậy và nhìn Chaeng vẫn còn thức.

"Tzuyu-ah?" Cậu ấy hỏi khi thấy mình thức dậy.

"Uhm ..., cậu có phiền nếu mình ra ngoài một chút không? Mình không thể ngủ mặc dù mình đã mệt, mình nghĩ rằng hít thở không khí đêm trong lành sẽ giúp mình làm dịu tinh thần.", Mình lặng lẽ hỏi.

"Nhưng quản lý của chúng ta, unnie ấy sẽ không cho phép cậu ra ngoài mà không có họ theo, cậu biết điều đó nguy hiểm cho những nghệ sĩ như chúng ta mà đúng không và trời đã khuya rồi." Cậu ấy nhắc nhỡ mình.

"Mình không muốn làm phiền họ, họ cũng mệt mỏi rồi. Mình hứa sẽ không mất nhiều thời gian", mình khẩn khoản.

Chaeng thở dài và nhìn vào đôi mắt van nài của cô.

"Được rồi, nhưng mình sẽ đi cùng cậu. Ở bên ngoài không tốt chút nào. Ngoài ra, hãy mặc quần áo bình thường, đeo khẩu trang hoặc đội mũ để tránh gây sự chú ý. Có ok không?" cậu ấy hỏi mình.

Cả hai tụi  mình đã đi ra ngoài và đi bộ trên đường phố. Trời đã khuya nhưng nhiều người vẫn ở bên ngoài. Chà, New York có biệt danh từ không vì đây thực sự là một thành phố không bao giờ ngủ.

Tụi mình lang thang trên mọi quầy hàng và kết thúc ở một quán cà phê phục vụ bánh ngọt và đồ uống chỉ cách khách sạn vài mét. Khi biết Chaeng, cô tò mò không biết bánh dâu ở New York sẽ như thế nào. Mình cười trong đầu khi thấy nỗi ám ảnh dâu tây của mình có chút thú vị.

"Cậu muốn gì, Tzuyu-ah?", Cậu ấy thì thầm vì cậu ấy không muốn gây chú ý bằng cách nhắc đến tên của mình.

"Mình chỉ uống một ly sữa nóng thôi ", mình thì thầm trở lại. Chaeng bảo mình tìm một bàn cho cả hai trong khi cậu ấy gọi món tại quầy.

Mình nhìn xung quanh và thấy một cái bàn trống bên cạnh một người đàn ông mặc quần áo bình thường (áo len màu xám và quần jean đen) nhưng điều khiến mình băn khoăn là anh ta cũng đeo khẩu trang. Hầu hết những người mà mình thấy bên ngoài đều không sử dụng khẩu trang và cho cả thế giới thấy, ngoài mình và Chaeng. Có một cái đĩa trống và một nửa đồ uống đầy đủ trên bàn của anh ta, điều đó có nghĩa là anh ta đã ở đó một lúc rồi.

Anh ta có thể rời đi sớm nên mình đi đến cái bàn trống bên cạnh anh ta vì những cái bàn trống khác ở gần cửa sổ, mình không muốn ngồi gần chỗ đó . Chúng mình có thể bỏ khẩu trang ra khi ăn, và khu vực này khá xa tầm mắt của những người lạ đi ngang qua.

Mình ngồi xuống ghế đối diện với quầy (đối diện anh chàng từ bàn kia) để Chaeng có thể tìm thấy mình dễ dàng. Mình lấy điện thoại của mình ra và lướt trên Weverse trong khi chờ Chaeng không để ý đến anh chàng ở bàn kia. Dù sao mình cũng đang sử dụng tài khoản tên mẹ mình.

Mình tự động vào tài khoản anh ấy mà mình biết . 'Đừng hiểu lầm, mình không  có theo dõi anh ấy đâu, Mình chỉ tò mò về những gì anh ấy làm cho đến nay. ' Có một tin đồn rằng họ đang chuẩn bị cho sự trở lại sau chuyến lưu diễn dài cả năm trên khắp thế giới nhưng ai biết được?

Sự chú ý của mình đã bị thu hút bởi bức ảnh đầu tiên, đó là một miếng bánh sô cô la với chú thích "Thật là một đêm tuyệt vời để kết thúc với món quà này" và nó đã được đăng 30 phút trước trên story weve. Tâm trí của mình ngay lập tức tính toán sự khác biệt múi giờ ở Hàn Quốc so với New York vì dòng caption của anh ấy.

"Rõ ràng là rạng sáng ngày mới ở Hàn Quốc, vậy anh ấy ở đâu?" mình lầm bầm với chính bản thân.

Khi mình nhìn vào phần bình luận, nhiều fan đã hỏi câu hỏi tương tự như của mình nhưng không có câu trả lời. Mình vẫn đang đọc từng bình luận khi Chaeng đến với những món được gọi đến.

"Yo, cậu đang làm gì vậy?" cậu ấy hỏi khi ngồi vào chiếc ghế trống trước mặt mình.

Mình nhìn lên và thấy cậu ấy nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, mình nhanh chóng giấu đi.

"ah...Không có gì" Mình lắp bắp.

Chaeng chỉ nhún vai và mình đã thở dài, cử chỉ này có nghĩa là cậu ấy sẽ không hỏi mình nếu mình không muốn trả lời.

Mình nhìn vào thứ tự đồ ăn của Chaeng mà cậu ấy đang vui vẻ nuốt chửng chúng và mình mỉm cười, rồi khi mình nhìn chằm chằm vào cái đĩa bánh của cậu ấy được gọi ra, một ý nghĩ đâm vào đầu mình như sét đánh.

Đó là cái bánh này giống như cái hình được đăng trên story của V. Mình nhìn người đàn ông bên cạnh chúng mình, người đang nhìn chằm chằm vào Chaeng đang không đeo khẩu trang và đang ăn. Anh ta nhận thấy mình nhìn anh ta đằng sau chiếc khẩu trang của mình và đôi mắt của chúng mình chạm nhau.

Không thể tưởng tượng ... mình vẫn chưa uống sữa nóng nữa nhưng mình cảm thấy như mình như thể bị đóng băng khi ngồi và tiếp tục nhìn chằm chằm vào nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top