Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Trời ạ, tôi đã dặn cậu bao nhiêu lần là phải gọi điện báo trước khi đi rồi mà, nếu tôi vắng nhà thì chẳng phải cậu mất công đến đây sao?"

Gintoki lớn tiếng càu nhàu và ghét bỏ Takasugi, kẻ không mời mà đến, nhưng quả thật gã có lý do để cáu kỉnh. Hôm nay, siêu thị gần nhà đúng lúc tổ chức chương trình giảm giá lớn, đối với Yorozuya vốn nghèo kiết xác thì đây không khác gì một ngày hội. Đám người Yorozuya gần như quét sạch các mặt hàng nhu yếu phẩm như giấy vệ sinh, xà phòng, gạo, gia vị, ...Ba người đều tay xách nách mang, ngay cả Sadaharu cũng ngậm một túi nhựa nặng trịch chứa đầy thức ăn cho chó.

Bởi vì ba người đã nói với Otose về kế hoạch càn quét cửa hàng vào ngày hôm trước nên họ "vinh dự" được bà chủ nhà giao cho công việc chạy vặt, phải mua thêm một phần nữa cho tầng dưới. Tình cờ, Gintoki đang cầm túi mua sắm của Otose nên gã đành chịu trách nhiệm giao hàng, còn Shinpachi và Kagura vui vẻ bê đống đồ lên lầu. Gintoki cam chịu xách túi và kéo mở cánh cửa quán rượu tầng dưới.

Vừa mới mở cửa, đập vào mắt là bóng dáng gã bạn trai từng là cựu khủng bố đang ngồi chễm chệ trước quầy và nhàn nhã hút thuốc, trên tay là ly rượu mát lạnh.

Cái vẻ ung dung tự tại đó thật chướng mắt, Gintoki nhíu mày, lời phàn nàn tuôn xối xả. Gã vừa khệ nệ xách túi hàng vừa tiến lại gần, nếu là bình thường thì Gintoki đã sớm quẳng đống đồ trên tay lên quầy để thể hiện sự bất mãn, nhưng vừa nghĩ đến mấy chai thủy tinh và hộp trứng trong túi, gã chỉ có thể cẩn thận đặt chiếc túi to đùng lên cái bàn trước mặt Takasugi, rồi nhào tới giật ly rượu trên tay hắn uống ừng ực.

"Dù sao thì cậu cũng chẳng có lịch trình bận rộn nào nên cần gì phải gọi điện hẹn trước chứ?" Takasugi nhướng mày nhìn chiếc túi nhựa trắng khổng lồ bên cạnh, "Tất nhiên nếu cậu nhất quyết coi nhiệm vụ chạy vặt như công việc quan trọng thì tôi cũng không ý kiến gì."

"Đây không phải là nhiệm vụ nhỏ nhặt dành cho học sinh tiểu học đâu chứ. Những đợt giảm giá trong siêu thị chẳng khác nào chiến trường không thuốc súng", Gintoki vừa nói vừa lục lọi trong túi hàng lớn rồi lấy ra chiếc túi nhỏ hơn, khiến trọng lượng đống đồ lập tức giảm đi một nửa. Gã đặt chiếc túi nhỏ sang một bên, "Đây, đồ bà nhờ mua này. Nó sẽ bù cho tiền nhà tháng trước như đã thỏa thuận."

"Ai thoả thuận với mi chứ? Hơn nữa, chỉ vì việc vặt dành cho học sinh tiểu học mà mày dám quỵt tiền nhà cả tháng, thuê mày cũng đắt giá quá nhỉ?" Otose vơ lấy chiếc túi, thậm chí không thèm liếc nhìn gã mà sai Catherine mang đồ vào bếp. Trước đây, khi quán rượu Otose và Yorozuya còn vắng vẻ, Gintoki thường xuyên chạy việc cho bà chủ nhà như thế này.

"Nhiều lắm thì cũng chỉ bù được bữa sáng mà ba đứa bây ăn ở chỗ tao hôm kia thôi."

"Chậc, mụ già thúi này đúng là không dễ lừa." Gintoki bực bội gãi đầu, đưa tay nhấc túi hàng trên quầy, bớt đi một đống đồ nên chiếc túi nhẹ hẳn đi. Nhìn Takasugi vẫn bất động ngồi trên ghế, gã cau mày: "Này, cậu còn ngồi đó làm gì? Mau lên lầu đi."

Nghe thấy Gintoki thúc giục, Takasugi mới thong thả gõ cán tẩu vào gạt tàn, lấy ví ra thanh toán tiền rượu đàng hoàng rồi mới cùng Gintoki rời đi.

Gintoki bước lên cầu thang được nửa chừng thì mới sực nhớ ra, gã quay lại và nói với Takasugi đang đi phía sau: "Takasugi, lấy giúp tôi mấy lá thư đi—hộp thư của Yorozuya ở ngay đằng kia kìa."

Takasugi nhìn theo hướng Gintoki chỉ, trên bức tường bên cạnh quán rượu Otose có treo một hộp thư bằng gỗ vô cùng sơ xài. Hắn bước tới rồi hỏi: "Chìa khóa đâu?"

"Không có chìa khóa. Cái ổ khóa đó hỏng lâu rồi, kéo nhẹ là mở được ngay, tôi chỉ buộc dây vào thôi."

Hộp thư trước mắt trông rất cũ kỹ. Khớp nối kim loại giữa cánh cửa và hộp tủ đã bị bao phủ một lớp rỉ sét, ngay cả sợi dây buộc tạm bợ cũng bám đầy bụi. Takasugi nghi ngờ liệu đây có phải là một cái bẫy do Gintoki bày ra hay không. Nếu cái hộp gỗ mục nát này bị hỏng khi hắn kéo cánh cửa, Gintoki chắc chắn sẽ nhân cơ hội tống tiền hắn để thay thế một hộp thư kim loại mới toanh - về khoản mặt dày và vô liêm sỉ, Takasugi chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của Sakata Gintoki.

"Cậu còn ngẩn người ra đó làm gì? Nếu không lên sớm thì hai đứa nhóc kia sẽ ăn hết đấy."

"Phiền quá, không thấy tôi đang lấy đây sao?"

Trước sự ngạc nhiên của Takasugi, hộp thư tưởng chừng rất mong manh nhưng thực ra khá chắc chắn. Vừa mở ra, vô số giấy tờ tràn ra ngoài, Takasugi vội vàng đưa tay đỡ lấy, ôm đồm hết đống thư vào lòng.

Hai người cùng nhau bước lên cầu thang dẫn đến Yorozuya ở tầng hai, tiếng bước chân vang vọng từng bậc. Takasugi nhìn chồng thư dày cộp trên tay: "Yorozuya cũng có hộp thư riêng à?"

"Tất nhiên rồi. Dù sao Yorozuya cũng là nơi làm ăn mà, thường xuyên nhận được đủ loại thư từ," Gintoki thản nhiên trả lời, tay cầm chiếc túi nhựa, "Thời gian mới mở tiệm thì chưa có. Tôi còn định gửi nhờ bà già tầng dưới nhưng bả nói tôi kinh doanh độc lập thì nên có hộp thư riêng, cứ để người khác nhận dùm thật chẳng ra sao. Hơn nữa, bả cũng thấy phiền khi bị nhờ vả, tôi mà nhờ bà ấy nhận thư dùm nữa là bị thu phí liền, thế nên tôi mới làm ra hộp thư gỗ này. Ban đầu, bưu tá còn đưa thư Yorozuya cho bả, bị bả nhắc mấy lần mới nhớ nhét thư vào cái hộp này."

"Trong chồng này cũng chẳng có gì, chủ yếu là các loại tờ rơi quảng cáo, kiểu như 'ở đâu có hòm thư thì cứ nhét vào'; cũng có một số lá thư, có cái từ người quen gửi, cái từ khách hàng gửi; thỉnh thoảng tôi còn nhận được bưu thiếp, nhất là vào dịp Tết thì nhận được cả đống thiệp chúc mừng năm mới, trung bình mỗi giờ tôi lại phải xuống lấy thư một lần, nếu không hộp thư kẹt cứng luôn....."

Gintoki ở một bên lảm nhảm còn Takasugi cúi đầu lật xem chồng giấy trên tay. Đúng như Gintoki nói, hầu hết đều là các loại tờ rơi quảng cáo đủ màu, Takasugi đang soạn ra những lá thư từ đống giấy sặc sỡ thì chợt khựng lại. Hắn nheo mắt nhìn lá thư cuối cùng kẹp giữa tờ rơi, đứng sững tại chỗ.

Lúc này hai người đã đến trước cửa Yorozuya, Gintoki khó hiểu nhìn hắn hỏi: "Sao thế? Bị mép giấy cắt trúng ngón tay à?"

".....Không có gì, tôi chỉ nhìn thấy một bức thư tình thôi."

"Hả? Thư tình?"

Gintoki bối rối lùi lại hai bước, nhìn xuống lá thư mà Takasugi đang cầm trên tay. Phong bì theo phong cách Amanto, mặt trước màu hồng, trên đó viết "Gửi đến Sakata Gintoki - Yorozuya", nhưng không ghi rõ địa chỉ của Yorozuya và cũng không được dán tem, có lẽ là do người nào trực tiếp bỏ vào hòm thư. Takasugi lật mặt sau, trên này cũng không hề có tên hay địa chỉ người gửi, chỉ ghi mấy chữ "Tình si như lửa".

"'Tình si như lửa' à..." Takasugi mỉm cười khó hiểu, "quả là một kẻ theo đuổi cuồng nhiệt."

Gintoki nhìn thấy nụ cười của hắn liền thấy có điềm, người hâm mộ vô danh này thực sự đã vô tình mang đến cho gã một rắc rối không nhỏ. Takasugi hiển nhiên không phải là loại người hẹp hòi đến vậy, sẽ không nổi giận với Gintoki chỉ vì một lá thư tình không rõ lai lịch, nhưng thấy thứ chướng mắt này ngang nhiên xuất hiện trong hộp thư của Yorozuya thì hắn cũng không vui vẻ nổi.

Dù sao Takasugi không phải là Zura, hắn không có sở thích biến thái nào cả.

"Này này, vẻ mặt gì thế? Chỉ là thư tình thôi mà, Gin-san nổi tiếng như vậy, thỉnh thoảng nhận được một hai bức thư tình cũng là chuyện bình thường chứ sao?"

Trên tay vẫn khệ nệ vác đống đồ, Gintoki không tiện giành lại bức thư từ Takasugi mà nhét vào túi. Gintoki đương nhiên biết điều này sẽ khiến Takasugi bực bội nhưng cả hai đều biết đây chỉ là một trò đùa nhỏ nhặt.

Dùng những từ như 'yêu đương' hay 'mến mộ' để mô tả mối quan hệ giữa hai người họ lại có vẻ quá mức mong manh. Hận thù và tình yêu từ lâu đã bị thời gian vặn xoắn thành xiềng xích vô cùng kiên cố, trói buộc cả hai lại với nhau. Lá thư tình không tên này đối với họ chẳng qua chỉ là một cảnh đẹp vô danh mà họ tình cờ bắt gặp trên con đường tiến lên phía trước, có chút thú vị nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.

Takasugi cười lạnh, xé mở phong bì, lấy ra tờ giấy được gấp gọn gàng từ bên trong và nói: "Tôi thực sự tò mò muốn biết còn ai ngoài tôi bị mù mà coi trọng cậu, gu thẩm mỹ kinh khủng thật đấy. Có lẽ tôi nên truy tìm và nói cho kẻ đáng thương này biết cậu chỉ là một thằng ngốc say xỉn trước cửa nhà lúc năm giờ sáng, toàn thân nồng nặc mùi rượu, người nào thích phải cậu đúng là xui xẻo."

"Ê, nói quá rồi nha. Tình huống cậu nói chỉ là trường hợp hi hữu mà thôi, bình thường tôi luôn về nhà trước một giờ sáng. Mà dạo gần đây tôi cũng bắt đầu ít uống rượu rồi."

"—Nỗi nhớ như ngọn lửa cuồng nộ thiêu đốt trái tim tôi, đến cả linh hồn cũng cháy rụi phai tàn." Takasugi khẽ đọc một câu trong bức thư rồi chế nhạo, "Viết cái gì vậy, lời lẽ thì kệch cỡm, với cái trình độ viết lách như vậy mà dám viết thư tình gửi cho người khác à?"

"Người ta có dũng khí viết là tốt lắm rồi, cậu đừng có đòi hỏi cao như vậy được không? Đây có phải là báo cáo Kiheitai đâu chứ."

Gintoki ôm chiếc túi bằng một tay, giật lấy bức thư tình từ tay Takasugi rồi đọc lướt - hành văn đúng như Takasugi nói, sến sẩm và uỷ mị, nhưng chữ viết tay lại khá đẹp, cuối thư vẫn ký tên 'Tình si như lửa', nghĩa là người gửi bức thư này cũng không mong đợi nhận được hồi âm.

"Tên này phiền phức thật đấy, làm vậy chỉ gây rắc rối cho người khác thôi."

Gintoki liếc nhìn Takasugi, thầm nghĩ chỉ có mình cậu mới gây rắc rối cho người khác.

"Nói mới nhớ," Gintoki phớt lờ vẻ mặt bất mãn của Takasugi, tuỳ ý nhét lá thư vào vạt áo, "Trước đây tôi đã từng gặp phải chuyện như vậy rồi... Đừng nhìn tôi kiểu đó, không phải tôi từng nhận được thư tình, mà là tôi đã từng giải quyết một vụ uỷ thác giống vậy cách đây nhiều năm, trước khi Shinpachi gia nhập Yorozuya lận cơ. Khách hàng là một cô vợ trẻ đã nhận được rất nhiều thư tình ẩn danh. Cô ấy không biết ai đã viết nó nên cũng không thể khuyên người ta ngừng lại hành động này. Lúc đầu, cô vợ nghĩ gã đó chán sẽ không viết nữa, kết quả là thư vẫn liên tục được gửi đến, cô ấy ngày càng sợ hãi nhưng lại không dám nói với chồng đang đi công tác xa nhà, nên đành nhờ tôi tìm ra người gửi thư. Tôi đã phục kích trước cửa nhà cô ấy suốt bốn ngày bốn đêm, rốt cuộc cũng tóm được 'thủ phạm'."

"Vậy là ai trong số những người xung quanh cô ấy?"

"Takasugi-kun đúng là thông minh - người gửi là một đồng nghiệp nam ở tiệm bánh nơi cô vợ làm thêm. Tên đó nói rằng gã tưởng cô ấy vẫn chưa kết hôn và muốn theo đuổi nhưng lại rụt rè, nên đã nghĩ ra ý tưởng gửi thư ẩn danh," Gintoki mở cửa, đặt chiếc túi nhựa nặng trịch lên chiếc tủ gần đó, vừa thoát ủng vừa tiếp tục kể, "Cuối cùng, tôi đã nói với tên đó rằng cô gái đã có chồng rồi, chỉ là người chồng không làm việc ở Edo, gã ta có vẻ bị đả kích nặng nề, ngày hôm sau đã nghỉ việc ở tiệm bánh đó rồi. Về phần cô vợ, không lâu sau cũng chuyển đến Wakayama, nơi chồng cô ấy đang công tác".

"Gã này không biết cô vợ đã kết hôn sao?"

"Không, cô ấy sợ làm hỏng chiếc nhẫn chồng tặng nên đã xỏ nó vào chuỗi đeo như vòng cổ, bình thường cô ấy cũng ít nói. Hơn nữa, tên kia mới đến làm chưa lâu nên mới xảy ra chuyện này."

"Ồ...." Takasugi trầm ngâm vuốt cằm, "Có vẻ như đôi khi việc thể hiện mình đã kết hôn cũng khá quan trọng nhỉ."

Gintoki đi đằng trước nên không ngoảnh đầu lại, cũng không chú ý đến ánh mắt kỳ lạ của Takasugi, lúc này gã muốn nhanh chóng chuẩn bị bữa tối cho bốn miệng ăn, hôm nay họ mới giải quyết xong một vụ uỷ thác rồi mới đi mua sắm nên thời gian rất eo hẹp.

Suy nghĩ của Gintoki đang quay cuồng với vô số công thức nấu ăn khác nhau tuỳ theo khẩu vị của từng người. Gã chỉ lơ đãng đáp lại: "Dĩ nhiên, xét cho cùng thì phần lớn con người vẫn có đạo đức, biết người mình thích đã có đối tượng thì sẽ dừng lại. Việc bất chấp người ta đã có gia đình mà vẫn cố tình chen chân chỉ là số ít, những kẻ như vậy ắt hẳn sẽ phải chịu sự lên án của xã hội..."

"Vậy," Takasugi chỉ vào vạt áo của Gintoki, "Bức thư đó có khi cũng là do ai đó hiểu lầm nên mới nhét vào hộp thư nhà cậu chăng?"

....Hiểu lầm gì cơ?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top