Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[IZ*ONE] [SakuYoung] Cô bé mang 'Pyjama kẻ sọc' /PHẦN CUỐI/

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A/N: Đây là phần kết thúc cho fic cover Cô bé mang Pyjama kẻ sọc của au sakuyoung

(link fic mình gắn ở đây - phần cmt)

Vì một quả drama nhẹ (còn là drama kiểu gì thì, nếu các cậu quan tâm, tui sẽ giải thích rõ hơn ở chap sau) mà bạn au viết fic này không thể tiếp tục viết nữa, mới nhờ tôi hoàn thành hộ. Do đó fic có thể sẽ bị ... bị không hay bằng bản gốc của sakuyoung ;_; Nhưng tôi thề là tôi đã làm hết sức mình (để cậu ấy không bị mang tiếng drop fic ="=) nên mong các cậu nếu có muốn chửi thì cũng nhẹ nhàng thôi nha ._.


WARNING: FIC CÓ RẤT NHIỀU YẾU TỐ CỰC KỲ NHẠY CẢM (Child Abused, Sexual Harassment, World War II, WIZ*ONE Civil-War ...) HÃY CÂN NHẮC TRƯỚC KHI ĐỌC !!!


Lưu ý trước khi đọc:

- Hãy tìm đọc fic [Cover] [SakuYoung] Cô bé mang 'Pyjama kẻ sọc' của sakuyoung trước khi đọc chap này. Vì đây chỉ là phần kết thúc của fic đó, chứ không phải là một oneshot riêng biệt.

- Hãy tìm hiểu về khái niệm "phụ nữ mua vui" trong Thế chiến thứ II, cụ thể hơn là trong chiến tranh Nhật-Hàn để hiểu rõ về hoàn cảnh nhân vật trong fic hơn.

- Fic có nhiều yếu tố cực kỳ nhạy cảm. Mong mọi người cân nhắc trước khi đọc!

- Và quan trọng nhất: 'Fanfic is just Fanfic. Please take it easy.' nha cả nhà :3

- Cuối cùng. Cảm ơn vì đã ủng hộ (^^) Và enjoyyy ~



.

.

.


"Mấy vết bầm trên người của Wonyoung là thế nào vậy, Trung úy Minatozaki?!" Sakura dè dặt hỏi, ngay sau khi họ kết thúc buổi học chiều hôm đó.

"Huh?! Won-hiong ...?!" Trung úy Minatozaki Sana, đang tập trung lật giở mấy trang sách trong cuốn từ điển dày sụ khủng bố của cô ta để tra cứu thứ gì đó, và không có dấu hiệu sẽ ngẩng đầu lên hay muốn tiếp tục cuộc trò chuyện với Sakura. "Won-hiong nào?"

"Won-young. Jang Won Young." Sakura nghiến răng, cố không để lộ sự bực tức của mình ra bên ngoài. "Cô bé 12 tuổi ở trong trại tập trung mà em có nói với chị tuần trước."

"Ah ..." Vẫn không thèm ngẩng mặt lên khỏi mấy trang sách, Sana à lên một tiếng mỉa mai. "Phần thưởng của Miyawakis-san đó hả?!"

Phần thưởng. Cách dùng từ của con ả, luôn là như vậy, khiến Sakura muốn nổi điên lên. Dù rằng nó chẳng sai ở điểm nào cả.

Còn nhớ về món quà mà Sana đã đề nghị sẽ tặng cho Sakura như một phần thưởng vì đã đạt điểm tối đa cho tất cả các bài kiểm tra liên tiếp trong hai tuần đầu chứ?! Và Sakura thì, ngay từ ngày đầu tiên đặt chân đến đây, đã không thể ngừng nghĩ về đôi mắt long lanh ầng ậng nước của cô bé mang pyjama kẻ sọc mà cậu vô tình bắt gặp vào buổi chiều hôm đó. Về sau, Sakura được biết, cô bé tên Jang Won Young. Sakura rất thích cái tên đó. Won có nghĩ là chiến thắng nhưng đặc biệt hơn - nó ở thì quá khứ, có nghĩa là một chiến thắng đã nằm gọn trong tầm tay, còn Young thì lại có nghĩa là trẻ trung. Một cô bé trẻ tuổi có khả năng nắm giữ mọi chiến thắng (*), rất hợp với em.

Okay. Được rồi. Tên của em ấy là tiếng Hàn, không phải tiếng Anh. Nhưng đó là một sự liên tưởng thú vị. Và phải công nhận là nó hợp với em ấy thật mà!

"Em không cần quà đâu. Nhưng Trung úy có thể cho em mượn một cô bé ở dưới trại tập trung không?" Sakura vẫn còn nhớ ánh mắt sửng sốt của Sana, rất rõ ràng, khi cậu trả lời câu hỏi 'muốn được tặng gì?' của cô ta. Và cậu hiểu vì sao cô ả lại có cái phản ứng thái quá đó. Vì chính cậu cũng tự hú hồn với phát ngôn của chính mình còn gì. "Em chỉ vừa mới đến đây ... kh-không hiểu nhiều ... và cần người hướng dẫn và giúp đỡ ... và cần ... à cần người dọn dẹp phòng ốc và tranh vẽ và ... mọi thứ ... Em chỉ vừa mới đến và người giúp việc trong nhà đều đang quá bận rộn ..." Cậu hốt hoảng bởi ánh mắt dò xét lạnh tanh của cô ả kia, ấp úng tìm đại một cái cớ hợp lý. Một cái cớ đủ hợp lý để có thể kéo được một cô bé con tội nghiệp ra khỏi trại tập trung của quân Phát xít, hoặc ít nhất, là giảm bớt thời gian con bé phải chịu đựng trong nơi đó.

"Được thôi." Ngoài dự liệu và sự lo lắng của Sakura, Sana đồng ý khá dễ dàng, cùng với một vài điều kiện lấy lệ. "Em có thể chọn bất cứ đứa nào em muốn. Nhưng một thôi nhé. Hãy đảm bảo là em luôn có thể để mắt đến nó, và nhớ đưa nó trở lại bên trong trại trước 11h mỗi đêm."

Cũng phải thôi. Cậu đã yêu cầu một con bé dưới trại tập trung thay vì một hộp màu vẽ đắt đỏ đặt mua tận Tokyo. Rõ ràng Sana chỉ đang chọn điều tiện lợi hơn cho con ả. Và may mắn là điều đó có lợi cho cả hai người bọn họ. Con ả đỡ phải mất công ôm một hộp màu vẽ từ tận Tokyo về đây, còn cậu thì được gần cô bé kia hơn. Và quan trọng nhất là, là cô bé kia không còn phải dành cả ngày dưới trại nữa.

Sakura dám dùng cả tính mạng ra để cam đoan rằng, con bé ở với cậu chắc chắn sẽ tốt hơn gấp triệu lần ở dưới trại tập trung. Một thỏa thuận có lợi cho cả ba bên.

Sau này, khi cả hai đã có thời gian trò chuyện với nhau nhiều hơn, Sakura mới phát hiện ra rằng Wonyouung chỉ mới có 12 tuổi. Thêm một lý do nữa để cậu củng cố quyết tâm lôi con bé ra khỏi cái nơi đó.

.

"Ừ rồi. Jang Won Young." Tiếng hắng giọng bất chợt của Sana lôi tuột Sakura ra khỏi dòng suy tưởng. Cô ta nhướn mày, nhoẻn miệng cười rồi thâm trầm nhìn cậu. "Có vấn đề gì về con bé đó sao, Miyawaki-san?!"

Chết tiệt. Con ả biết tiếng Hàn có thể đọc rõ ràng tên con bé. Sao cậu có thể quên là được con ả ghê gớm này đã công tác ở Hàn Quốc bao nhiêu năm nay. Và vậy thì Won-hiong là cái đ*o gì chứ. Nụ cười vờ vịt giả tạo của cô nàng sĩ quan trẻ tuổi trước mặt thật sự đáng buồn nôn.

"Kh-... không vấn đề gì ..." Sakura căm thù cái cách lưỡi của mình luôn líu lại và răng thì va lập cập vào nhau mỗi khi cậu trả lời những câu hỏi của Sana. "Mọi chuyện vẫn ổn ... chỉ là ..."

Wonyoung thời gian đầu có vẻ rụt rè và không muốn tiếp xúc với ai cả, trừ những khi bắt buộc, nhưng rồi con bé cũng dần mở lòng với cậu hơn. Mọi chuyện vẫn ổn. Cho đến  khi Sakura vô tình phát hiện mấy vết thương kỳ lạ trên cơ thể của nó. Ban đầu cậu cứ ngỡ là tính con bé vốn dĩ ngại ngùng như thế, vì nó cứ giật bắn lên mỗi khi cậu (đôi lúc chỉ là vì vô tình) chạm nhẹ vào người. Nhưng không. Mấy vết thương đó ...

"Em không hiểu vì sao một đứa trẻ 12 tuổi lại bị thương ... ở những chỗ đó ..." Sakura mím môi, gom hết can đảm đối mắt với Sana, chất vấn. "Chị hiểu em đang nói đến điều gì mà, đúng không Trung úy Minatozaki?!"

Con bé thật sự đã khóc rất nhiều, nhiều đến mức gần như muốn ngất đi, khi cậu cố gặng hỏi nó tại sao lại để bị thương như vậy.

"Ừ. Hiểu." Sana nhún vai, như thể là một điều gì đó hiển nhiên. "Thì sao? Đây là trại tập trung mà. Và đằng nào thì nó cũng đã vào đây rồi ..."

"Nhưng con bé chỉ mới có 12 tuổi."

"Và là một con Cao Ly bẩn thỉu."

"Và chỉ mới có 12 tuổi."

Nghiến chặt răng đến bật máu môi, cậu cố gắng ngăn dòng cảm xúc nóng hổi, vì phẫn uất khi nghĩ đến tình trạng hiện giờ của Wonyoung, mà chuẩn bị tràn ra khỏi hốc mắt.

"Miyawaki-san này!" Sana ngửa mặt lên trời rồi đảo mắt về phía cậu, như thế muốn nói, mày thật đáng thất vọng. "Tôi nghĩ là em nên cảm thấy may mắn vì bản thân mang họ Miyawaki và có dòng máu của một dân tộc vĩ đại chảy trong mình, hơn là đi lo lắng cho ... ừm." Con ả vờ vĩnh than nhẹ một tiếng. "... một cô bé Cao Ly chỉ-mới-12-tuổi!"

Con khốn! Sakura may mắn nuốt ngược lại được câu chửi thề trước khi nhổ nó thẳng vào con ả máu lạnh trước mặt.

"Giờ thì trở về đi. Sáng mai chúng ta còn có buổi học sớm đấy."

Sakura dằn dỗi đẩy ghế ra, quay ngoắt người đi thẳng ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại, có mạnh hơn dự tính một  chút, mà không thèm chào Sana lấy một tiếng.

Trên đường đi từ khu huấn luyện trở về dinh thự nhà Miyawaki, cậu không một giây dám rút tay ra khỏi túi áo khoác. Trong đó là khẩu súng lục nặng trịch đã được lắp đầy đạn mà ban nãy cậu, nhân lúc Sana không để ý, đã nhanh tay thó được bên dưới hộc bàn trong phòng làm việc của con ả.

Cậu đã định thỏa hiệp, về vấn đề của Wonyoung, nhưng  Sana lại không cho phép. Mắt cay xè khi nhớ đến buổi chiều ngày hôm đó, nhớ đến cái cách mà con bé đã khóc và van xin cậu giúp nó rời khỏi đây ...

Siết chặt lấy báng súng bằng thép lạnh ngắt. Là Sana ép cậu phải làm như thế. Sakura cuối đầu, thì thầm cầu nguyện. Hy vọng đêm nay sẽ không cần phải dùng đến thứ này.

.

"Em sẵn sàng chưa?" Sakura hít sâu một hơi, sử dụng vốn tiếng Hàn bập bẹ (Ơn trời là mẹ Joohyun, dù đã cưới cha cậu rồi đổi sang họ Miyawaki, thì vẫn luôn cố tìm cách truyền dạy cho con gái tiếng mẹ đẻ của mình) hỏi Wonyoung.

12 giờ đêm. Cả hai gặp nhau ở địa điểm đã hẹn trước. Sakura trong một lần đi loanh quanh để khám phá nhà mới cùng với Yoojin và Yena đã vô tình phát hiện ra một lỗ chó chui bên dưới hàng rào kẽm gai ngăn cách giữa khu tập trung với doanh trại. May mắn là nó vẫn chưa bị quân lính phát hiện và lấp lại. Wonyoung nhờ vậy có thể từ đó chui ra khỏi khu trại.

"Sẵn sàng chưa hả?" Con bé nhoẻn miệng cười tươi rói, mắt lấp lánh hơn cả sao trời. "Em chưa bao giờ ngừng sẵn sàng để rời khỏi đây. Và chưa bao giờ sẵn sàng như thế này."

Không hiểu sao, nụ cười tươi đến chói cả mắt của con bé lại đột nhiên khiến Sakura cảm thấy đau nhói.

"Quyết tâm đến như vậy luôn sao, Jang Won-young?!" Một giọng nói lạnh lùng pha chút giễu cợt từ sau lưng hai người bọn họ đột ngột vang lên. Bằng tiếng Hàn, rất rành rọt. "Miyawaki-san mà có được một chút quyết tâm như của cô bây giờ trong lúc học với tôi thì đã đỡ biết mấy."

Sakura và Wonyoung giật bắn cả người, hốt hoảng quay phắt lại, và sợ đến quên cả việc phải hít thở.

Là Minatozaki Sana.

Sakura theo phản xạ kéo Wonyoung ra sau lưng mình rồi đứng chắn trước người con bé. Cậu vội vàng lôi khẩu súng nặng trịch đã giắt sẵn ở thắt lưng ra.

"Mày nghĩ tao làm lên đến chức Trung úy kiểu gì khi để cho một con ranh ăn trộm súng của mình mà lại không biết chứ?! Tao chỉ muốn giữ im lặng xem mày định làm gì thôi. Và ..." Cứ mỗi từ nói ra thì con ả lại bước một bước về phía hai đứa trẻ, mặc cho nóng súng của Sakura đang chỉa thẳng vào ngực mình, ép bọn chúng phải liên tục lùi về sau. "Pfff! Đừng có ngu vậy nữa Miyawaki à. Mày thậm chí còn không biết cách cầm súng sao cho đúng nữa kìa."

"Dừng lại. Không được tiến tới nữa." Sakura la lớn đe dọa, cố để cho giọng nói và bàn tay đang cầm súng của mình không quá run rẩy, đồng thời gạt chốt an toàn đánh tách một tiếng. "Tôi không dọa suông đâu, Trung úy!"

Và Sana dừng lại thật.

"Cứ giả sử là tôi không phát hiện và hai đứa có thể dễ dàng rời khỏi khu doanh trại này đi. Rồi em định sẽ làm gì tiếp theo sau đó, hả Miyawaki-san?!"

Giọng điệu của con ả từ đe dọa đột ngột chuyển sang nhẹ nhàng. Và câu hỏi đó khiến Sakura khựng lại một chút. Thành thật thì, cậu chưa nghĩ đến điều này.

"Chưa kể đến việc ra khỏi đây thực sự không dễ, hay tôi không muốn nói, là gần như bất khả thi. Em đã ngủ suốt cả quãng đường đến đây đúng không Miyawaki? Nên mới không nhận thức được là bên ngoài khu trại này có bao nhiêu chốt và trạm gác, bao nhiêu lính canh và đường đi thì chỉ có xe tăng bọc thép mới băng qua được. Nên mới tự tin mà định qua mặt bọn tôi thế này. Hỏi một câu nhé, hai đứa định sẽ chạy bộ ra khỏi đây thật luôn đấy à?! Cùng với duy nhất một khẩu súng lục bé tí?"

Từng câu từng chữ của Sana như những cú đấm, những cú đấm móc hiểm hóc và cả những cú đấm trực diện đau đớn, đấm thẳng vào mặt Sakura. Đưa Wonyoung ra khỏi nơi này ư?! Cậu sao?! Sakura chưa bao giờ cảm thấy mình ngu ngốc và ngây thơ đến vậy như lúc này.

"Nghe tôi nói này, Miyawaki." Sana dường như cũng đã nhận ra sự chần chừ đang cuộn lên trong đáy mắt Sakura. Con ả mỉm nhẹ một nụ cười đắc thắng trong khi tiến gần về phía bọn họ, vẫn giữ giọng khuyên nhủ dịu dàng. "Trả súng lại cho tôi, rồi ngoan ngoãn đi về phòng ngủ đi. Tôi sẽ dắt cô bé này vào lại trong trại, và bỏ qua chuyện tối hôm nay. Sẽ xem như chưa có gì xảy ra cả và không trình báo lại cho ngài Miyawaki. Vì nếu như ngài Chỉ huy mà biết chuyện thì ... Chà! Em cũng hiểu tính của cha em rồi đấy!"

Sana nói đúng. Chỉ cần nghe đến cái tên "Chỉ huy Miyawaki" cũng đủ khiến Sakura chỉ muốn ngã khụy xuống. Thì đột nhiên ...

"Đừng để họ bắt em vào lại trong đó." Wonyoung từ sau lưng níu lấy vạt áo cậu, run rẩy, nghẹn ngào, và thì thầm. "Hoặc là chị giết em ngay bây giờ luôn đi."

Sana nghe thấy tiếng thì thầm đó. Con ả rành rẽ tiếng Hàn. "Giao cái con Cao Ly bẩn thỉu đó ra đây và đi về phòng ngủ ngay! Có nghe không hả, Miyawaki?" Con ả mất kiên nhẫn, sấn lên trước một bước và tức tối gầm lên.

Đó có lẽ là hành động khiến Trung úy Minatozaki Sana phải hối hận nhất trong suốt cuộc đời ngắn ngủi của mình, và cũng chính là hành động cuối cùng của cô ả.

Sakura bị tiếng gầm đó làm cho giật mình. Hốt hoảng. Tay siết chặt báng súng lạnh ngắt. Bóp cò.

.

Hình ảnh cuối cùng của Sana mà Sakura còn có thể nhớ được, là ánh mắt mở trừng trừng lên vì kinh ngạc nhưng lại trống rỗng và vô hồn đến quái đản. Trên trán cô nàng có một lỗ hổng toang hoác, máu từ đó không ngừng tuôn ra xối xả, nhuộm đỏ ướt đẫm cả khuôn mặt xinh đẹp khiến nó trở nên ma mị dị thường.

.

Không còn nhiều thời gian. Tiếng súng khô khốc vang lên giữa đêm khuya im ắng đã đánh động bọn lính canh. Bọn chúng từ nhiều hướng ùa đến đổ dồn về phía bọn họ. Wonyoung đã bắt đầu bật khóc thút thít và run rẩy dữ dội hơn nữa. Điều đó khiến Sakura cũng muốn gục xuống mà khóc theo con bé. Lạy Chúa, con vừa mới giết người ... Nhưng thật sự không còn nhiều thời gian nữa. Phải mạnh mẽ lên!

Sakura dùng tay trái của mình - bàn tay không cầm súng, nắm lấy tay Wonyoung, kéo con bé chạy về hướng duy nhất mà không có bọn lính Phát xít Nhật từ đó đổ ra. Là hướng về dinh thự của nhà Miyawaki ở gần đó.

.

Đẩy Wonyoung vào phòng riêng của mình rồi nhanh chóng chui vào theo, khóa chốt trong cửa lại. Sakura phải đến tận lúc này mới dám buông tay con bé ra. Bỏ mặc con bé đứng tần ngần giữa phòng mình, cậu theo quán tính đi về phía giường ngủ, hai tay buông thõng. Khẩu súng lục vẫn còn đầy ắp đạn theo đó trượt xuống sàn phòng đánh cộp một tiếng nặng nề.

Ngài Chỉ huy Miyawaki không mất quá nhiều thời gian để xông lên đến trước cửa phòng cậu, và không thể tiếp tục tiến vào vì cậu đã nhanh tay khóa chốt trong từ trước. Nhưng ông không bỏ cuộc. Cánh cửa gỗ dày cộm như muốn long ra khỏi bản lề, và phải oằn mình lại trước cơn thịnh nộ của vị Tổng Chỉ huy.

"MIYAWAKI SAKURA. SAO MÀY DÁM ???" Lần đầu tiên ông ấy gọi đầy đủ họ và tên của con gái mình, đáng tiếc lại là trong một tình huống cay đắng như thế này. "MỞ CỬA RA VÀ GIAO NỘP CON CAO LY BẨN THỈU KIA. HOẶC LÀ TAO SẼ BẮN NÁT SỌ CẢ HAI ĐỨA MÀY NGAY LẬP TỨC ĐỂ TẠ TỘI VỚI VONG LINH CỦA TRUNG ÚY MINATOZAKI !!!"

Bên ngoài không ngừng truyền vào phòng tiếng chửi rủa thậm tệ của ông Miyawaki. Cánh cửa gỗ vẫn bị nện thình thình từng đợt, chắc chắn sẽ không thể cầm cự được lâu. Lẫn vào đâu đó là tiếng khóc của mẹ cậu, van xin chồng mình hãy bình tĩnh lại. Điều đó khiến Sakura thật sự suy sụp.

Cảm thấy tội lỗi, hèn hạ và ngu ngốc, cậu bối rối lén lút đưa mắt về phía Wonyoung. Con bé vẫn còn đứng giữa phòng, thẳng lưng, ánh mắt vẫn lấp lánh hơn cả sao trời buổi đêm. Và đã ngừng khóc.

.

"Wonyoungie ..." Sakura nhẹ giọng thì thầm, lặng lẽ hỏi một câu. Một câu hỏi mà, dù cho có qua đến cả kiếp sau thì cậu vẫn không thể nào hiểu nổi vì sao lúc đó mình lại hỏi như thế. "Em có sợ chết không?!"

"Có chứ. Đương nhiên rồi." Con bé nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt lấp lánh hơn cả sao trời, và thì thầm đáp lại. Lạ lùng thay, thanh âm nhỏ nhẹ của em vẫn thật rõ ràng trên nền âm thanh ồn ào những tiếng gào thét chửi rủa và đập cửa của Ngài Tổng Chỉ huy Miyawaki. "Nhưng em sợ phải tiếp tục sống như thế này hơn."

Câu nói đó của Wonyoung làm Sakura bật khóc, lần đầu tiên trong đêm hôm nay. Thậm chí ngay cả khi vừa giết người, khi cha dọa sẽ bắn vỡ sọ cậu và em, khi mẹ vừa khóc lóc vừa van xin ... Thì cậu cũng không đau lòng đến vậy.

Còn tôi thì sợ mất em hơn. Nhưng cậu im lặng. Nói ra bây giờ thì cũng có giải quyết được gì đâu cơ chứ.

"Vậy thì tôi sẽ giết em trước. Sau đó sẽ tự tử theo." Sakura cuối xuống nhặt khẩu súng dưới sàn lên, rồi bước đến bên Wonyoung và ấn nòng súng vào lồng ngực phía bên trái của con bé. "Em đồng ý không?!"

"Đừng bắn ở đó." Con bé thì thầm, cầm lấy nòng súng trên tay cô gái lớn hơn và hướng nó vào một bên thái dương của mình. "Em cần một trái tim nguyên vẹn để có thể tìm thấy chị vào kiếp sau."

Sakura gật đầu. Và bóp cò.

.

Điều cuối cùng mà Wonyoung còn có thể nhìn thấy, trước khi bị viên đạn đồng dùi thủng hộp sọ và thổi bung não ra tung tóe.

Trước khi mọi thứ trở nên tối đen.

Và trống rỗng.

Lạnh lẽo.

Là giọt nước mắt trong suốt trượt dài xuống gò má trên khuôn mặt đau đớn của Sakura.




end.


A/N: (*) cô bé trẻ tuổi có khả năng nắm giữ mọi chiến thắng - Won-young là bản dịch của creambong :3 bản dịch gốc của tui là "Mạnh mẽ và Trẻ trung" cơ, nghe hơi chuối và hông liên quan hah :D Kem là nhất đó, em xịn lắm :>



p/s: Tặng soulkeeper_C. Đây là một bản phác thảo Trung úy Minatozaki (phiên bản phản diện của tớ :>) trước khi trả request hoàn chỉnh cho cậu :">


p/s2: Chap này hơn 3.500 chữ với diễn biến quá nhanh và nếu cứ viết theo cái kiểu ề à như bản gốc của sakuyoung thì chắc phải tầm 6-7 chap nữa. Cảm  thấy muốn chửi mặt lờ kia thiệt sự. Đem con bỏ chợ và định drop khi còn chưa đi được nửa đường đm.

Chỉ muốn nói là tui viết chap này vất vả lắm đó (;_;) Nên các cậu có thể dành chút thời gian cmt cho tui vui được hông (:>) Nói đơn giản nhảm nhảm như "Tui iu cậu" cũng được (._.)


p/s3: Hỏi nhỏ nè: Các cậu nghĩ giữa cherrychan_chan và purplebathtubwho thì ai là người đi cover cái fic này bên sakuyoung ?! :))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top