Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

|REQUEST 2| DỊ ĐÌNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng tớ trả request cho bạn Min_Somi nha. Có lẽ chưa đủ ngọt đâu đấy. Mong cậu sẽ thích.

Author: Yuu

_______________________________

Chu Chính Đình là một tên mọt sách chính hiệu, cậu học rất giỏi, bảng xếp hạng học sinh giỏi lúc nào cũng gọi tên cậu. Tuy nhiên, một tập thể bốn mươi người, Chu Chính Đình dường như luôn là người lạc lõng nhất. Cậu luôn đến lớp sát giờ vào học và luôn luôn là người ra khỏi lớp đầu tiên. Mỗi giờ chơi, hoặc là cậu ngồi lặng một chỗ đọc sách, hoặc sẽ bỏ ra ngoài một mình một góc. Đa số những thành viên trong lớp đều xem Chu Chính Đình như cái gai trong mắt, bởi vì cậu phá vỡ đội hình đẹp đẽ của cái lớp này. Bộ dạng luộm thuộm, ăn mặc vừa ngu vừa quê mùa, đặc biệt là cặp kính dày cộp cùng mái tóc đen lòa xòa rủ xuống trán, quả thật xấu xí. Thế nên, Chu Chính Đình tồn tại trong cái lớp này như một chiếc bóng.

Cũng như mọi ngày, Chu Chính Đình lang thang quẩn quanh trong thư viện cho đến chiều, tay lần mò những quyển sách khổng lồ trong phòng đọc. Đúng 4 giờ 30 phút, cậu gấp vội cuốn truyện ngắn đang đọc dở của Anna Gavalda cất vào cặp sách, rồi vội vàng ra khỏi thư viện để đến chỗ làm thêm.

Chu Chính Đình ngẩng đầu nhìn một nhóm học sinh đứng chắn trước mặt mình. Cậu biết bọn họ, là Tống Minh cùng lũ đàn em của hắn, những người luôn tìm cách gây sự với cậu. Khẽ thở dài một hơi, Chu Chính Đình cúi đầu muốn bỏ đi. Cậu lách sang bên trái, hắn chặn bên trái, cậu lách sang bên phải, hắn chặn bên phải. Hắn cười hê hê thỏa mãn trong khi mặt cậu đỏ bừng vì tức tối.

- Này Chu Chính Đình, thấy tao không chào mà còn muốn bỏ đi hả?

Chu Chính Đình nhíu mày:

- Tại sao tôi phải chào cậu?

Tống Minh nhếch miệng, dùng ngón tay trỏ ấn vào trán cậu: "Nếu mày đã không biết điều như vậy thì tao sẽ dạy dỗ mày cho đến khi mày ngoan ngoãn thì mới thôi".

Chu Chính Đình gạt ngón tay Tống Minh xuống, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào mặt hắn. Tống Minh phút chốc bị Chu Chính Đình làm cho tức giận, hắn buông miệng chửi thề một câu.

- Mẹ kiếp! Đánh nó cho tao.

Hắn gào lên, lập tức bọn đàn em xông tới đẩy cậu ngã xuống đất. Cả người Chu Chính Đình cuộn tròn lại mặc cho bọn họ vừa đấm vừa đá, mắt kính trên mặt rơi xuống cũng đã bị đá văng đi đâu mất.

Tất cả sự việc đều bị Vương Tử Dị thu vào tầm mắt. Hai tay bỏ vào túi quần, anh thong thả tiến lại gần đám hỗn độn kia. Tống Minh nhìn thấy Vương Tử Dị thì run sợ, ra lệnh cho bọn đàn em lùi lại.

- Dị ca._ Tống Minh cúi đầu thầm nghĩ trước giờ Vương Tử Dị đâu có xen vào những cuộc ẩu đả như thế này, sao bây giờ lại ra mặt giúp tên nhóc đó.

- Cút.

Giọng Vương Tử Dị vang lên nhàn nhạt, trong giọng nói còn mang theo hàn khí áp đảo người đối diện. Tống Minh khẽ liếc nhìn Chu Chính Đình vẫn còn hạ thấp đầu ngồi dưới nền, hắn nghiến răng tức giận ra lệnh cho bọn đàn em rời đi.

Nghe giọng nói lạnh lẽo của người nọ, Chu Chính Đình có chút sợ hãi nhưng rồi vẫn không ngăn nổi mình mà ngẩng lên nhìn chàng trai cao lớn trước mặt. Người đứng trước mặt cậu không chỉ điển trai quá mức mà còn tỏa ra thứ bá khí khiến người khác đông cứng vì khó thở.

Người nọ bước tới gần cậu, nửa ngồi xổm xuống đất, một đầu gối quỳ xuống đất, một tay đặt lên đầu gối còn lại giữ thăng bằng. Ở tư thế này, cậu có thể nhìn thấy bảng tên trên áo của người nọ,

Vương Tử Dị.

12B.

Thì ra đây chính là Vương Tử Dị trong những cuộc trò chuyện của hội con gái trong lớp cậu, hay chủ đề bàn tán sôi nổi mỗi giờ ăn ở căn-tin trường - một anh chàng đẹp trai, con nhà giàu nhưng hư hỏng, hàng ngày đến trường cũng chỉ để quậy phá, đánh nhau. Cuối cùng thì cũng chỉ là một tên đại thiếu gia xem trời bằng vung. 

Ở mọi trường học, sẽ luôn có những người thật sự rất nổi tiếng, đến mức dù bạn là người đứng ngoài mọi cuộc nói chuyện với bạn bè, nhưng những lời miêu tả về họ từ những người xung quanh cũng sẽ giúp bạn biết tường tận về con người và cuộc sống của họ dù chưa từng gặp qua lần nào.

Vương Tử Dị chính là một người như vậy.

- Ngẩng mặt lên_ Người nọ cộc lốc nói.

Chu Chính Đình giật mình, cậu im lặng không dám nhúc nhích.

- Không nghe tôi nói sao, ngẩng mặt lên_ Vương Tử Dị cau mày.

Cậu cắn răng từ từ ngẩng mặt.  

Và anh thấy tim mình bỗng đập theo cái nhịp xốn xang rối loạn.

Khuôn mặt nhỏ cân đối trắng nõn mịn màng, sóng mũi rất cao mà cũng rất thon . Đôi mắt to tròn ngập đầy nước, lông mi vừa cong lại vừa dài, lúc chớp mắt giống như một đôi cánh bướm màu đen. Nổi bật nhất là cái miệng nhỏ nhắn màu hồng nhạt dưới cái mũi xinh đẹp kia khẽ mím lại trong bối rối. Tuy sắc mặt có hơi nhợt nhạt nhưng vẫn khiến ánh nhìn của tên họ Vương kia dại khờ. 

Ngẩng người ra một lúc rất lâu, vô cùng lâu, cực kì lâu anh mới dần dần trở lại mặt đất.

- Cậu học lớp nào?

- Tớ--Tớ cùng lớp với cậu._ Chu Chính Đình sợ sệt trả lời, người nọ nhìn cậu lâu như vậy, là muốn đếm từng lỗ chân lông trên mặt cậu sao?

Vương Tử Dị giật mình, cùng lớp nhưng tại sao tới bây giờ anh mới phát hiện ra tên tiểu tử đáng yêu này. Nhưng mà cũng đúng, kể từ ngày chuyển đến trường, Vương Tử Dị cứ ngủ li bì trong suốt giờ học, họa may có lởn vởn đâu đó ngoài hành lang trong mười lăm phút ra chơi. Không ai dám hó hé gì, kể cả giáo viên cũng không dám đắc tội với anh.

- Cậu tên gì?

- Chính Đình, Chu Chính Đình.

- Chu Chính Đình, tôi chính thức theo đuổi em.

.

Sau ngày hôm đó, mỗi buổi sáng đúng 7 giờ 30 phút, người ta sẽ thấy Vương Tử Dị đứng trước bàn học của Chu Chính Đình đưa cho cậu một hộp sữa dâu cùng nụ cười đúng chuẩn bad boy. Chu Chính Đình mấy ngày đầu vẫn còn ngại ngùng, nhưng bây giờ cậu đã quen với độ dày mặt của người kia, vậy nên cứ bình thản nhận lấy hộp sữa rồi hút rột rột trước mấy chục cặp mắt kinh ngạc trong lớp.

- Uống ngon không, bảo bối?_ Vương Tử Dị cúi người, tay chống lên bàn, mắt chăm chú nhìn Chu Chính Đình uống sữa.

- Uống ngon a. Mà--tớ không phải bảo bối của cậu nha!!

Vương Tử Dị ngây người một lúc. Cái này, không tính là làm nũng đi.

.

Giờ ra chơi bữa nọ, một đám nữ sinh ăn bận rất mốt, đúng điệu tiểu thư con nhà giàu gồm năm người bước vào lớp vây lấy xung quanh bàn Chu Chính Đình. Một trong số đó đẩy mạnh vai cậu, hành động dữ dằn đúng kiểu 'đòi nợ mướn'.

- Mày cũng hay quá nhỉ? Với cái bộ dạng xấu xí này mà có thể quyến rũ cả anh Tử Dị. Đồ không biết xấu hổ!

Xung quanh bắt đầu xúm xít đầy những đứa hóng chuyện, giọng tụi con gái lanh lảnh, giọng đám con trai trầm trầm đan vào nhau, chúng nén lại thành khối khí dội vào tai cậu đau điếng.

- Dám không trả lời tao, mẹ kiếp!

Một âm thanh chói tay vang lên.

CHÁT.

Cô nàng đỏng đảnh kia đã dùng hết tất cả sức lực tát vào mặt Chu Chính Đình một cái đau điếng, khiến đầu cậu lệch hẳn sang một bên. Khuôn mặt cậu thoáng qua vẻ ngạc nhiên.

Chu Chính Đình vốn là một người trầm lặng, thích ở trong thế giới của mình hơn là để ý đến xung quanh. Chuyện này xảy ra khiến cậu không biết giải quyết như thế nào, nó vượt qua ngoài tầm kiểm soát của cậu. Trong lúc đầu óc cậu trống rỗng không nghĩ được gì, thì tiếng cười xung quanh chợt tắt kèm theo tiếng bàn ghế xô nhau đổ rầm xuống nền gạch, không gian ầm ĩ khi nãn bỗng dưng im lặng trong giây lát, trước khi lại trào lên.

- Cô dám đánh người của tôi?

Vương Tử Dị đẩy cô nàng kia ngã chúi xuống mặt đất, giọng nói lạnh lùng phát ra khiến người ta nghe qua không rét mà run. Anh bước tới gần ả ta, giơ chân giẫm lên bàn tay ả, anh di di mũi giày lên những ngón tay khiến ả phải khóc thét vì đau đớn.

- Tử Dị, tha cho em. Em không dám động tới cậu ấy nữa._ Ả vừa khóc nức nở vừa lùi về phía sau.

- Cút.

Vương Tử Dị đứng nhìn Chu Chính Đình, cõi lòng tan nát như muốn nứt ra. Nếu như anh đến muộn hơn một chút, Chính Đình có thể sẽ ngồi yên cho bọn họ đánh. Vương Tử Dị túm lấy cánh tay cậu kéo ra khỏi lớp. 

Vương Tử Dị lôi cậu lên sân thượng, lực tay anh rất lớn, cổ tay cậu bị anh nắm đau đến mất đi cảm giác. Đẩy cậu dựa vào lan can sân thượng, anh dùng cơ thể mình áp sát khống chế cậu. Cúi thấp người đối diện với người nhỏ hơn, Vương Tử Dị đanh mặt nhìn sâu vào mắt Chính Đình.

- Tại sao không phản kháng?

Chu Chính Đình lần đầu tiên tiếp xúc với anh gần như thế nên cả người gần như tê liệt, khuôn miệng cứng đờ không thốt được từ nào.

- Trả lời anh, tại sao em không phản kháng. Yếu ớt như vậy, làm sao anh yên tâm đây.

Vương Tử Dị nhíu mày nhìn gương mặt tráng nõn in hằn lên năm dấu tay, cảm giác xót xa ùa về như thác lũ trong lòng. Anh vuốt ve nhè nhẹ lên má cậu rồi lướt đến bờ môi mọng xinh đẹp, cuống họng không nhịn được khẽ nuốt một ngụm. Anh vươn tay gỡ mắt kính trên mặt cậu và trước cái nhìn sửng sốt của cậu, anh chậm rãi cúi đầu hôn lên làn môi thơm ngọt mà anh luôn thèm muốn. Đến khi hai đôi môi tách ra thì Chu Chính Đình đã hoàn toàn gục ngã trong lòng Vương Tử Dị. Anh ôm lấy cậu, vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt thơm mùi dâu tây của cậu, rồi đặt vào trán cậu những nụ hôn thật nhẹ nhàng, không quên thì thầm vào tai cậu.

- Nếu không tự bảo vệ được bản thân thì hãy đồng ý để anh bảo vệ em cả đời này, được không?

Chu Chính Đình trong lòng anh khẽ mĩm cười. Dù rất e ngại trước chuyện yêu đương nhưng cậu biết mình cũng có tình cảm với anh. Như hộp sữa dâu anh mua cho cậu mỗi sáng, như chai nước anh mua hộ cậu ở căn-tin chật ních người vào giờ ra chơi, như chiếc ghế mà anh cố tình lấy dư để cho cậu trong giờ chào cờ,... Tất cả những việc đó dù nó rất nhỏ nhặt nhưng đều khiến cho cậu rung động.

Chu Chính Đình ngẩng đầu nhìn vào mắt Vương Tử Dị, rồi cậu nhón chân hôn thật nhanh lên má anh.

- Nể tình anh đã giúp em hai lần nên em mới cho anh một cơ hội nha.

Vương Tử Dị dùng hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt cậu, ánh mắt tràn ngập yêu thương.

- Anh yêu em.

- Em mới không thèm yêu anh.

Vương Tử Dị khẽ cười một tiếng rồi vòng tay ôm lấy cậu, đặt trán mình lên trán cậu rồi cọ cọ: "Không yêu thì từ từ yêu, bây giờ cứ để một mình anh yêu em là được rồi".

_______________________________

404 Not Found - 08/07/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top