Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Sự che dấu của" Người tài giỏi"

Dù bạn có đẹp hay xấu, giỏi hay dở thì bạn vẫn có nỗi sợ riêng của chính bản thân. Ai gặp bạn cũng sẽ nói :" Mày giỏi ghê. Cái gì cũng biết làm." Là thật hay giả dối? Khó đoán phải không? Nhưng riêng tôi, đó bắt đầu là chuỗi bi kịch trong mọi quyết định,sự chọn lựa của chính mình.

Từ nhỏ tôi đã chậm chạp hơn các bạn đồng lứa. Mọi thứ đều phải từ từ cùng chắc chắn. Tôi cho đó là điều đáng quý của bản thân vì mẹ tôi dặn mọi thứ cứ bình tĩnh,từ từ mà làm. Cho đến khi tôi vào lớp 1, mọi chuyện có thay đổi. Khi nhìn thấy trong lớp ai cũng đã tính được số trong phạm vi 10, còn tôi thì không. Thế là tôi ngồi lại tập tính toán với mẹ vào mỗi tối. Cuối cùng tôi đã làm được nhưng hình như mình "học chưa giỏi như các bạn nhỉ !". Vào cấp 2, một lần nữa tôi lại thua thiệt. Hè trước đó tôi đã đi học thêm toán nên vào lớp tôi trở thành "idol toán học". Sung sướng biết bao, ngàn lời khen từ mọi người khiến tôi như trên cõi tiên. Tuy nhiên, tôi có một bí mật. To lớn đấy. Thật sự tôi không giỏi, chỉ vì tôi đã đi học thêm toán trước thôi. Không có chút niềm tự hào về việc này. Tôi lo sợ mọi người sẽ biết tôi dở tệ như thế nào. Họ sẽ xa lánh, cười nhạo tôi như cách họ nhìn một con điên tự xưng là người bình thường. Tôi đã che dấu cái dốt ấy suốt những năm tháng cấp 2. Ông trời dường như làm ngơ trước sự việc đó,dung túng cho tôi cứ thế làm "người tài giỏi".

Cây kim trong bọc lâu ngày cũng sẽ lòi ra. Lên cấp ba chính là lúc tôi mất kiểm soát. Tôi chán nản việc học, ngán ngẩm với mọi mối quan hệ. Cuộc sống vất vưởng, tôi chỉ cố gắng cho quá ngày. Cái dốt của tôi đã lòi ra. Đúng y như những gì đã dự đoán, tôi trở nên mờ nhạt trong lớp, một kẻ vô danh không một ai biết đến. Càng chán nản hơn khi mọi xui xẻo ập xuống đầu. Điểm thấp, nợ môn, bạn bè xa lánh, chỉ dành cho tôi những ánh mắt khinh bỉ. Mọi thứ dần mất hết. Vô vọng. Không thể cứu vãn...

Nắm lấy niềm hi vọng cuối cùng
Không, nó đã vụt bay lên không trung
Cứu tôi,cứu vớt "kẻ gian dối" này
Chỉ một chút thôi, dù là lưng chừng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top