Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Giá có anh ở đây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh.

Đi giữa thành phố đầy ánh sang, giữa những buổi tiệc tùng tưởng chừng như dài bất tận, giữa những cô model nổi tiếng nhất, họ show ra bao thứ anh ạ. Anh này chủ tịch tập đoàn X, anh kia cổ phần với tập đoàn Y, chú này quan chức ở đây, bác này quyền hành ở kia. Em ngạt thở trong mớ cái quyền chức họ show ra để lôi kéo tán tỉnh. Họ để ý em, có lẽ họ thấy em lạ, em khác những cá thể ở đây – đang bị những ly rượu đắt tiền (mà em dự là rượu đểu) những thứ phù phiếm làm cho ngợp. Em khác với những cô chân dài với môt khuôn mặt này và có một công việc chẳng lien quan chăng? Họ tò mò về cô gái trẻ chọn một con đường, một công việc không giống ai.

Và theo bản năng giống đực – Họ muốn chinh phục em anh ạ. Đơn giản là đôi khi cái khó lại là sự thử thách.

Em buồn cười!

Em buồn cười khi người ta cho lái xe túc trực đưa đón em, người ta muốn tặng em cái này, cái kia xa xỉ. Người ta muốn show ra cho em thấy đôi bàn tay rộng lớn của người ta có thể che cả bầu trời chăng? Người ta muốn cho em thấy mọi thứ người ta đều có thể có được, nhưng tại sao lại không cho em?

Người ta không biết rồi anh nhỉ?

Em bắt đầu thấy nhớ anh. Nhớ lắm í. Em nhớ hôm em trực chiến buổi chiều. Anh mặc nguyên đồng phục công ty phi xe máy qua đưa em đồ ăn vì sợ em đói. Em thật sự vẫn nhớ mãi nụ cười ấy. Em nhớ mỗi lần anh lái con bọ khó bảo lấy đà phi lên chỗ em, em nhớ hom bọn mình ăn bánh đa bò xong sang đường ngồi nhai ngô nướng, m nhớ tật hay quên của em khi cứ bắt anh từ tầng 5 Mega xuống bãi xe lấy kính cận để xem phum, dù anh nhắc đi nhắc lại bao lần phải mang lên nhé.

Em nhớ cả những lần mình gào lên chửi nhau trong xe. Em đanh đá, khó bảo, đòi tung hê tất cả. Anh khái tính cũng điên loạn theo em. Nhưng chỉ vài phút anh lại kéo em vào long và nói: "Thôi! Cho anh xin lỗi." Kiểu kiểu thế.

Em bị soi mói, đì đọt, đôi khi phải khoác lên một bộ mặt khác để diễn với đời, em strees và mất kiểm soát. Anh chịu đựng mỗi khi mình ngồi bên cốc trà chanh, trà cúc, hạt dẻ nói về sự đời. Những lúc ấy em cảm thấy hình như hạnh phúc đã ở cạnh mình.

Rồi chúng ta cách xa – ở gần – tự làm nhau buồn, tổn thương. Vượt qua thị phi, chê trách, vượt qua mọi thứ để ở cạnh nhau. Anh vượt qua cái tật khái tính để ở cạnh đứa luôn bị giai làm phiền như em, em ngốc nghếch đầu gấu hay phủ đầu: "Em sẽ đánh bỏ mẹ đứa nào loăng quaqwng gần anh đấy". Chúng ta cứ học cách bên nhau như thế! Đơn giản như cái nắm tay, cái siết vai, hay cách anh ngồi cả buổi cắn hạt dưa hay bóc hạt dẻ cho em vậy.

Người ta hay bảo em dại.Tại sao không yêu thằng này, không chọn thằng kia. Nó hoành tráng, nó lo cho hết từ A đến Z. Họ kể ra những câu chuyện em A được mua cho Audi. Chị B được mua choc hung cư. EmC được tặng Vertu hay Hermes.

Em chỉ cười.

Thực ra em không phải là đứa trong sạch, vững mạnh hay ngoan ngoãn gì nhưng em có một bguyeen tắc cơ bản được xây dựng trên nền đạo đức là: "Ăn một quả trả một cục vàng".Ở đời này ai cho không ai cái gì đâu phải không anh? Đánh đổi cả. Mà nếu chỉ đánh đổi như thế thôi thì đơn giản và rẻ mạt quá anh nhỉ?

Em vừa chạy về qua khách sạn đang ở. Lễ tân đưa em một hộp quà. Ai đó gửi lại cho em. Oài! Lại một món đồ hiệu đắt tiền mà độ xa xỉ của nó không phải ai cũng dám chịu chi ra để dùng. Họ tặng em anh ạ. Đơn giản nhỉ?

Tối nay đứng ngoài đầu khu trung tâm. Thấy bao nhiêu cụ bà bán hang rong nhặt nhạnh từng đồng qua rổ xôi đỗ. Thấy anh hủ tíu lãi mấy nghìn một bát bánh canh còn phải tính xe cộ làm sao cho bù lỗ vào xăng. Mọi người sẽ lại bảo em hấp và so sánh khập khiễng thôi phải không anh? Nhưng chả khập khiễng đâu khi cả anh, cả em và bao nhiêu bạn bè của chúng ta vẫn vất vả từng ngày kiếm tiền và học cách chi tiêu làm sao cho tốt cơ mà.

Anh nhỉ?

Em vừa nghe bài Dấu mưa anh bảo em nghe đấy. Không biết bây giờ anh đang làm gì?

Em vẫn đi giữa những phố phường ngập ánh đèn và màu sắc. Tự nhủ giá có anh ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top