Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tôi cứ ngỡ thiên thần không bao giờ chết*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một notes cũ để nhớ mình mất mát như nào.

Để nhớ có nhiều người lo cho mình như nào?

Để chậm lại một phút trong thời gian đang "quay cuồng" để sống này!

Để chùng một chút thôi.

"Tôi cứ ngỡ thiên thần không bao giờ chết..."

.......

5AM: Trên Line có kẻ nhắn:

- Ê hâm! ước gì đi.

- Chỉ ước một cơn mưa.

Xa bệnh viện với những gương mặt quen - lạ. Mấy hôm ở đó mình bắt đầu thuộc làu dãy hành lang dài hun hút. Ghế inox trắng. Những người lạ cũng trở nên thành người quen... Họ chia nhau cái chậu nước để rửa mặt và nhường nhau lối đi vệ sinh. Ở bệnh viện cũng là nơi dễ nhận thấy sự phân cấp của kẻ có tiền và người không có tiền. Mình cũng bắt đầu quen với gương mặt y tá bác sĩ ở đây. Những bữa ăn với liên khúc cháo thịt bằm và những mũi tiêm kháng sinh... Đôi khi mình hạnh phúc xen lẫn thích thú khi có người nhìn mình chằm chằm khi mình ôm bụng lết đi từng bước khó nhọc, thốt ra đôi ba câu dạng: "Ớ con bé này xinh nhỉ?" Đúng là con người.... Ai cũng thích được khen.

....

Mình về nhà. Dậy rất sớm. Đúng giờ hẹn bác sĩ đến tiêm kháng sinh. Mình ngồi bó gối nhìn ra cửa sổ. Cây sấu xanh rì. Gió lộng và tưởng chừng như mình được sinh ra một lần nữa.. Mình cứ im lặng mãi thế... Vào một website nghe nhạc quen thuộc. Tìm nghe playlist Một thuở yêu người, chẳng jazz, chẳng Nora Jones.... Chẳng nghe bất cứ thứ âm nhạc "sang trọng" nào bằng thứ tiếng nước ngoài mà mình hay lẩm nhẩm hát Like a star. Giọng Don Ho và Châu Ngọc đều đều với những ca khúc quen thuộc làm cho mình nhớ lại những năm 90, khi mình còn là một cô bé mới năm hay sáu tuổi.

Có lần mình bị tai nạn nặng lắm. Nước sôi lột hết lưng vì nghịch dại làm cả nồi canh cua mẹ vừa nấu dội luôn vào người. 40 ngày mình không đứng thẳng được, không mặc quần áo được và chỉ quấn hai, ba lớp vải màn. Ngày nào cũng phải đắp một thứ lá cây gì đó giã nhuyễn, mỗi lần đắp vết bỏng xót thấu xương nhưng mình không hề khóc chút nào. Cứ bò lổm ngổm như thế trong nhà và ngủ thì nằm sấp.

Hàng xóm và các bác đến thăm, dỗ "Lợn đất ngoan... không khóc nhỉ... không đau nhỉ?", mình chỉ toe toét: "Cháu không đứng thẳng được nữa thì cháu bò như ngự nài. Ngựa vẫn phi ra đồng được." Và bò khắp nhà. Lúc ấy, bố đi làm về. Hồi ấy bố là công an ngoài cửa khẩu. Cứ về đến nhà là nghe Thúy Nga Paris by night. Mình nhớ có lần mình ngô nghê hỏi bố:

- Bố ơi! Vết thù trên lưng ngựa hoang là gì?

...

Mình mất 14 năm để chữa và bôi đủ thứ làm mờ vết sẹo bỏng trên lưng và tự tin để diện những tấm áo hở.

Hồi bé mình ra vào bệnh viện liên tục. Nhiều khi người ta khuyên mẹ bán mình vào chùa không thì khó sống qua 16 tuổi. Mình lê la trong chùa lau tượng, nhặt hoa đại và rửa ấm chén, pha nước vối từ lúc mười, mười một tuổi. Sư bác Thông mỗi khi thụ lộc ban tam bảo thưởng cho mình khi thì cái oản, lúc thì quả chuối. Mình nghịch ngợm lấy giấy màu làm ướt và ngậm choe choét vào môi, hỏi sư cụ: "Con xinh chưa?" Sư cụ móm mém: "Sau này lớn lên Lợn đất thành hoa hậu". Sư bác Thông hay dặn mình sư cụ khó tính không được nghịch ngợm. Mình cười toe toét.

Sư bác Thông hay nhìn mình và nói mình đặc biệt, sau này sẽ làm nhiều việc lớn lắm. Lúc ấy mình chả biết việc lớn là gì cả, ngoài nhiệm vụ mỗi ngày rửa sạch ấm chén và xếp hoa vào đĩa "cúng các cụ".

Ngày sư cụ mất. Mình ngồi nghệt mặt ra, luôn miệng hỏi: "Chết là gì? Chết rồi có biết mình nói chuyện không ạ?" Người lớn không giải thích. Sư cụ được chôn trong chùa. Vài năm sau mình lớn, đi đây đi đó. Hôm về chùa, các sư kể hôm nọ mộ sư cụ hóa bát hương. Không biết có gì nói với con cháu... Mình quỳ ở ban tam bảo khấn: "Xin các ngài che chở cho con."

Mình chỉ cần che chở.

...

Mình đi làm báo... Trận đòn đầu tiên mình bị nện khá đau. Xe bị đập nát kính trước. Người bê bết máu. Mặt mình sưng vù, sụn mũi vỡ. Mình lại nằm viện 28 ngày. Bộ quần áo mình mặc hôm đó máu két lại. Mình bị ăn đòn vì cố tình chọc ngoáy vào một công ty than có tiếng khi họ gian lận sản lượng xuất sang Trung Quốc và làm giả giấy tờ. Mình - như con cừu non bị dạy cho bài học đầu đời về thế nào là lí tưởng. Bài học i tờ đầu tiên đó khiến mình mất gần hai ngàn đô để giải quyết các vết sẹo trên mặt và những vết thâm tím trên người vì bị đấm đá đến ngất xỉu. Gia đình không ai biết mình đã gan lì như thế nào cho đến tận lúc chứng kiến bọn chúng trả giá sau ba năm gây ra những gì cho mình. Đó là buổi sáng nắng lắm. Trời cao và không thể xanh hơn.

Mình mặc vest đen cộc. Tóc thả mật ngẩng cao và mỉm cười với kẻ đã chỉ đạo đàn em đánh mình. Mình chưa bao giờ sợ và chưa một giây sợ. Có lẽ đây cũng là một đức tính, một cơ duyên dắt mình đến với ngành...

....

Bạn mình hay nhìn mình và bảo bên trong con người mình có quá nhiều thứ đặc biệt so với khuôn mặt này, vóc dáng này. Bố mẹ bảo mình lì. Cơ quannbaro mình ngông. Chị em bảo mình chảnh. Một người bảo mình: "Pi là kim cương." và một ai đó khác bảo mình: "Em là duy nhất".

Mình không biết trong những lời lẽ trên, những từ ngữ nào là mị dân. Cuộc đời dạy cho mìn đôi khi phải tin vào những thứ dù mình biết nó chẳng có đến nổi 30% sự thật.

Mình đi đây đó, khắp nơi: Đông, Tây, Nam, Bắc... Trong những tự sự của mình mình hay nhắc đến chuyến đi miền tây với Hoa (Tracy Le). Hai đứa con gái chúng mình lái xe lên cửa khẩu Mộc Bài. Rồi về Tây Ninh đi chùa Bà cung tiến mì tôm và dầu lạc. Mưa to lắm trên đường về. Radio từ xe rè rè. Mình tựa tựa vào nó. Cảm giác không cần một người đàn ông nào. Nó cũng là đứa bạn gái đầu tiên mình tin. Mình và nó kể mọi thứ cho nhau. Ở cạnh nhau lúc hỉ nộ ái ố. Thịnh cũng như suy. Nó cũng là đứa sẵn sàng chửi vào mặt mình khi cần và không ít lần hai con giận nhau không thèm nhìn mặt.

Ngày nó đi Pháp. Nó chọn Paris. Mình giận. Ghét! Hai con đường khác nhau. Mình ở Việt Nam - cảm giác hụt hẫng và mất mát. Mình trách nó lắm. Thi thoảng cứ than thở:

- Sao mày hứa hai đứa sẽ ở bên nhau không cần thằng đàn ông nào?

...

Mình ít bạn và cô độc. Chính xác là mình nhiều bạn nhưng cô độc. Bạn ăn, bạn chơi, bạn để đi bar, bạn để "lên", bạn để phê pha, bạn để đẹp đội hình, bạn để bóng sáng... Mình thu mình trong thế giới của mình và quan sát... Mình thiếu tình cảm và nghi kị. Mình sợ một ngày nào đó chẳng có gì là mãi mãi và người tổn thương bao giờ cũng là phe yếu. Nên mình học Tào Tháo: "Thà ta phụ người còn hơn để người phụ ta." Mình hi vọng rồi cũng đến một lúc mình sống thật được với một người. Mình và bạn ấy sẽ đi tìm câu trả lời cho cuộc sống đầy nghi kị: "Liệu ta có phải số phận của nhau?"

Mình sợ mình làm ai đó buồn.

Thằng con giai mình bảo: "Hãy sợ bản thân mình buồn trước".

Con giai và mình từng thi uống Tequila trên một bar tầng thứ mười mấy hay hai mấy nhở? Không nhớ! Xu xi và uống. Uống bê xê lết. Say mèm ném túi và hát ông ổng. Bảo vệ phải giữ chặt chúng mình vì sợ chúng mình ngã. Chìa khóa xe vứt một một nơi và nôn ọe. Con giai thi thoảng vẫn nhắc lại ngày hôm đó. Mình hỏi rất nhiều câu: "Ê! Cu! Bao giờ tao yêu được một ai đó hết lòng và không nghi kị?" Con trai bảo: "Bao giờ cho đến bao giờ". Hai đứa khoác vai nhau cười khanh khách. Mình bị lọt thỏm giữa đám chân dài của nó.

Hỗn độn...

Co giai đã chứng kiến bao khổ đau mất mát của mình. Nó đã xót xa canh mình ở viện 24/24 và liên tục hỏi bác sĩ mình có chết được không. Khi mình mở mắt ra, thấy máu và ga giường trắng. Nó xót xa cười: "Con này sống dai nhỉ?" Hôm đó mình khóc nhiều. Nó dỗ mình như dỗ trẻ con. Nó biết mình đau thế nào. Nó biết hết.

Đôi khi mình nhìn nó... Muốn nói bao thứ.... Lại thôi...

Kiểu như mình nợ nó.

Kiểu kiểu thế.

....

5AM. Mình ngồi rất thong thả. Hai tay đan vào nhau. Nghe nhạc. Tin nhắn trên Line:

- Dậy sớm thế?

- Ừ! Ngủ ở viện quen về nhà chưa ngủ được nhiều.

- Nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn nhé...

Mình đọc tin nhắn, cười nhẹ.

Mình quên không hỏi nó sao dậy sớm thế.

Mình đang chờ đợi gì? Ở đâu? Mình là ai?

Khi còn trẻ người ta nghĩ mình có quyền tự do bay nhảy. Người ta chọn cho mình các phương án an toàn - không an toàn...

Hình như mình đã bay một chặng đường rất dài.

Cánh mình đã mỏi.

Mọi thứ quen thuộc quá.

Hôm nay mình về nhà.

Ở nhà.

Vẫn muốn và thèm một cơn mưa.

....................

Chú thích: Tôi cứ ngỡ thiên thần không bao giờ chết: câu nói trích trong "Cô đơn trên mạng" - Janusz Wisniewski

....................

"Mạnh mẽ đôi khi chỉ là một câu thừa nhận: - Anh sai rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top