Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

c h a p 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chưa kịp thoát khỏi suy nghĩ thì cánh cửa trước mặt tôi mở ra

Một người phụ nữ đầy đặn nhìn kỹ ra bà cũng rất đẹp , nhưng bị phai tàn bởi làn da nâu hạt dẻ của bà và mái tóc sơ xác kia , Người phụ nữ ấy đến trước mặt tôi với vẻ mặt như được giải thoát khỏi một sự phiền muộn "Cám tỉnh rồi hả? , cháu làm dì lo khiếp"

"um......vâng , tỉnh rồi ạ"
thoáng nhìn qua cánh cửa đang mở kia mà tôi khẽ nheo mắt , ánh nắng chói chang thật đấy , nó khiến tôi không thoải mái. chẳng hiểu sao nữa

"ừ ừ , lúc nãy cháu ngã xuống gốc cây kia làm dì hoảng quá" người phụ nữ nhẹ nhàng vuốt ve cánh lưng của người đối diện mình với ánh mắt trìu mến , nó khiến tôi lạnh sống lưng

Thấy tôi không nói gì người phụ nữ cũng chỉ cười khẽ , rời đi không một tiếng động

Thoáng giật mình tôi lại lâm vào dòng suy nghĩ

Hôm nay là ngày lành tháng tốt Mẹ "Cám" và người phụ nữ kia đã chuẩn bị một buổi lễ cưới đơn giản , vì cả hai điều có con riêng cũng từng lập gia đình cũng không cần phải quá long trọng hay cũng như quá đơn sơ

Mẹ "Cám" hay bây giờ gọi là mẹ tôi thật ra là một người đàn ông nhưng cũng chẳng biết sao từ bé tới giờ "Cám" kia luôn gọi ông là Mẹ chứ không phải Cha

Tôi cũng không quan tâm cho lắm , không ảnh hưởng hay động chạm tới tôi quá nhiều là được , à  người phụ nữ lúc nãy sẽ cưới "Mẹ" tôi nghe đồn là có một đứa con gái khá dễ thương và chăm chỉ

cũng tốt , khi cưới người phụ nữ kia "mẹ" tôi sẽ không còn phải vất vả vì tôi nữa cũng còn có người phụ giúp , để "Mẹ" có thể thả lỏng "Cám" con

vì sao à.....

Khi đến đây sơ qua kí ức của "Cám" thì tôi biết "Cám" hoặc giờ là tôi từ bé đã mắc căn bệnh lạ , chẳng thể ra ngoài ánh nắng quá lâu , sức khoẻ cũng yếu chẳng thể bước đi quá 10 bước , đôi mắt như có như không nhìn thấy xung quanh.

Cũng tốt , tôi cũng chẳng muốn tiếp xúc với ai.

Mẹ của "Cám"  tức mẹ "tôi" tên Là Nguyễn Hữu Long nhưng người người hay gọi mẹ tôi với tên là Mẹ Cám
chứ không gọi tên hay gọi gì khác , chắc đây có thể coi là biệt danh đi nhỉ?

Mẹ Cám rất ôn nhu , trên môi ông luôn là nụ cười nhẹ nhàng khiến con người ta cảm thấy thoải mái còn tôi thì không, mặc dù "mẹ" Cám là nam tôi có thể chấp nhận nhưng cũng hơi khó hiểu

Ở đây đàn ông có thể mang thai ư? vì "Cám" gọi ông là mẹ , điều đó khiến tôi suy nghĩ ra rằng chính ông đã sinh ra "Cám" nên "Cám" mới gọi ông là mẹ.

Lúc nãy "Cám" biết mẹ mình chuẩn bị lễ cưới cùng người phụ nữ kia , vì lo lắng mẹ mình sẽ cảm thấy cô đơn khi không có ai thân thích ở bên
Nên "Cám" đã cố gắng bước ra khỏi phòng và bước đi đến gặp mẹ mình

đúng là đứa con hiếu thảo nhỉ?

đáng trách bước đi được vài đoạn thì đôi mắt "Cám" lại mù mờ khó khăn nhìn mọi thứ cũng như đôi chân run rẩy đang dần mất kiểm soát nên chỉ được vài bước mà "Cám" đã ngã quỵ rồi

Quá sức cho phép của thể lực "Cám" ngất đi ngay sau đó , may mắn thay người phụ nữ kia ở đâu đó xuất hiện (?) đã nhìn thấy  và bế "Cám" trở lại phòng

Cám tên thật là Nguyễn Thanh Ngọc , nhìn tên cám thế thôi chứ cám là con trai , Tôi cũng khá bất ngờ vì bản thân tôi từ một nữ nhân mơ ước trở thành một nam nhân , và giờ nó đã thành sự thật.

Từ lúc bản thân tới đây tôi luôn phải chịu những cảm giác đau đớn và căng thẳng lo lắng kèm theo những cảm giác sợ hãi mặc dù bản thân đã cố gắng nhịn nó xuống , và tôi biết.

Những cảm giác này đến từ căn bệnh của "Cám"

khẽ thở dài nhìn đôi bàn tay không còn sức lực đầy sự uể oải yếu đuối này mà than

Biết sao đây , đã đến bước đây rồi thì phải chịu thôi.

Tôi sẽ phải đi tìm hiểu. vì sao tôi lại ở đây với cơ thể của "Cám"  bởi lẽ tôi biết rõ rằng chẳng cái gì cho không cả

               _________End_________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top