Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Cộp." Tiếng gáo múc nước đập vàp thành giếng tạo ra một âm thanh không lớn nhưng cũng đủ kéo Tấm về thực tại.

"Trời ạ, mình điên rồi!" Tấm cắn môi, nhanh chóng xoay người bỏ đi thật nhanh.

Làm sao bây giờ, khó chịu quá, nơi nào đó trên người chàng vẫn còn chưa được hỏi thăm, vẫn còn sưng to bất mãn. Nhưng chàng vẫn chưa nấu cơm cho Cám. Tuy rằng cơ thể ả ta ngon lành thật, nhưng cái tính tình chua ngoa chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chàng. 

Tấm vừa đi vừa cố ép mình phải suy nghĩ sang những chuyện khác lành mạnh hơn để xoa dịu cái khô nóng mà Cám đã châm lên trong chàng. Cuối cùng bước chân của chàng dừng lại trước một mái nhà tranh đơn xơ. 

"Bà Lương ơi, bà có nhà không?" Tấm cất giọng gọi vọng vào trong nhà. Giọng chàng vẫn còn dư âm của quá khứ nên có hơi trầm khàn. Có vẻ như người phụ nữ kia không nhận ra chàng thì phải.

"Trưa nắng chang chang không ở nhà thì ở đình à? Thằng nào đấy?" Tiếng nói lanh lảnh một người đàn bà trung niên vọng ra.

"Con Tấm đây, bà ơi con nhờ bà cái này." Tấm lại khẽ cắn môi.

"À, thằng Tấm hả? Trưa nóng nực thế mà còn lang thang ở ngoài, vào đây cho đỡ nắng nào." Thấy Tấm người đàn bà kia dịu giọng lại hẳn. Bởi vì một phần Tấm hay giúp bà gánh đất múc nước, lại còn thường lén biếu bà con tôm com cá. Phần còn lại là vì đây chính là đứa con mà tri kỉ của bà đứt ruột đẻ ra. 

Bu Tấm và bà Lương là hai người bạn chơi với nhau từ thuở còn cởi chuồng tắm ao. Đến tuổi cập kê, trong khi bu Tấm đã lấy được một tấm chồng thì bà Lương lại chẳng có ai dòm ngó cả. Bà thời còn son cũng có đến nỗi nào đâu, cũng chịu thương chịu khó lắm chứ. Ấy thế mà ma xui quỷ khiến thế nào bà lại cứ mãi không được thử cái cảm giác "một túp lều tranh hai trái tim vàng". Thầy bu bà sốt ruột lắm, cũng đưa bà đi cúng bái vái lễ ở khắp đình chùa miếu phủ, thế mà cũng chẳng xi nhê là bao. Mãi cho đến một lần gặp được ông thầy mo ở điện thờ nọ, vừa nhìn ông đã phán bà Lương có duyên âm theo. Duyên này là của hai kiếp trước,hai người là mất trong độ còn xanh. Vì trước khi xuống suối vàng húp canh của bà Mạnh Nữ, hai người trẻ tuổi đang trong độ mặn nồng đã bồng bột mà cắt máu ăn thề sẽ yêu nhau đời đời kiếp kiếp. 

Nhưng vì phúc đức nhà bà Lương dày, bà được đầu thai làm người. Còn người đàn ông kia thì cứ mãi là một cô hồn vất vưởng . Song lấy máu ăn thề là một loại lời thề độc cho nên không thể cắt duyên được, vậy nên cứ thế bà Lương bị người đàn ông kia quấn lấy cho đến tận kiếp này, thậm chí là ngay cả hiện tại khi đã là một người phụ nữ bước vào tuổi ngũ tuần*, âm hồn kia cũng vẫn mãi đeo bám không dứt. 

*ngũ tuần: độ 50 tuổi.

Cũng may là ông ta cũng hiền lành chỉ khiến bà Lương không nếm được mùi đàn ông là gì thôi, ngoài ra cũng không bắt nạt hay gây hại gì cho bà. Cả làng nghe tin ấy thì quay ngoắt thái độ, đang từ dè bỉu, khinh thường bà là giống phụ nữ ế chồng sang thương xót khôn nguôi.

"Bà ơi, hôm nay con mải làm đồng quên không thổi cơm cho chị Cám..." Tấm chưa dứt câu thì bà Lương đã cười xòa.

" Ui dào ơi, tưởng chuyện gì, đồ ở trong buồng bếp, cứ vào tự nhiên. Mà kể cái con Cám cũng lười gớm, đàn bà con gái gì mà cơm cũng không biết nấu..." Nói rồi bà xoay người bước vào nhà, Tấm bước đi theo bà.

 Có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên Tấm đến xin cơm. Trước đây vào những ngày chàng quá mệt hay có việc mà quên mất không thổi cơm cho hai mẹ con Cám thì đây là nơi giúp chàng chữa cháy. Tấm rất sòng phẳng, chàng không để ai chịu thiệt bao giờ, ai giúp chàng cái gì, khi cần chàng nhất định sẽ trả ơn. Đối với bà Lương, chàng cũng vậy. Hôm nay giúp Tấm bữa cơm thì hôm sau nhất định chàng phải trả bằng mấy ống gạo trắng hay là vài con cá chép to, hoặc là những thứ có giá trị mà chàng tìm ra được. Còn những người đối xử tệ bạc với chàng, một sợi tóc chàng cũng phải tính toán. Chính bởi cái sự sòng phẳng đến quá mức ấy mà sau này, trong những ngày" hành hạ" Cám, Tấm không hề kiêng dè mà đòi lại cả vốn lẫn lãi, đáng chú ý là cả vốn lẫn lãi này đều khiến cho chàng tình mê ý loạn, điên cuồng sung sướng.

--------------------------------------------------------------------------------------------

Khóe mắt liếc thấy Tấm xoay người rời đi, đôi mắt nai của Cám khẽ cong lại. Hừ, nàng biết thừa là có sự hiện diện của Tấm, cũng biết thừa chàng ta nhìn nàng đằm đuối. Đôi mắt phượng hẹp dài mà bao nhiêu ả trong làng si mê ấy cứ dán chặt vào cơ thể nàng. Khuôn mặt khôi ngô thì đỏ bừng, hầu kết của chàng ta thì cứ chuyển động liện tục. Nàng đương nhiên biết cơ thể của mình dậy thì rất tốt,  vóc dáng thì xinh đẹp, nuột nà. Mấy lần tắm sông với mấy cô ả làng bên, các nàng ta cứ tấm tắc khen mãi không thôi. Mà mấy lời lẩm bẩm vừa nãy cũng là nàng cố tình nói cho Tấm nghe. Nàng biết một người đang trong độ tuổi như Tấm thì làm sao không có mấy cái suy nghĩ tối om tối sòm chứ. Cám kích thích thị giác và thính giác của chàng ta như vậy, làm sao mà hình ảnh của nàng có thể phai mờ trong tiềm thức của Tấm được cơ chứ. Nghĩ đến đây, Cám khẽ cười vui sướng rồi lau người, mặc váy yếm vào.

Bu nàng không cho nàng tắm buổi trưa, nhưng hôm nay trời phá lệ nóng bức thêm cả việc bu không có nhà nên nàng đánh bạo một phen. Nhưng không đánh bạo bừa mà phải có tính toán. Nàng canh giờ Tấm về mà tắm.

Là con người thì ai chẳng yêu cái đẹp, đặc biệt là đàn ông đẹp. Cám cũng thế, nàng cũng như bao cô gái trong thôn, cũng thích Tấm. Nếu nói không ngoa thì Cám cũng coi như được chứng kiến quá trình trưởng thành của Tấm, từ một nhãi ranh có đôi mắt lúc nào cũng ầng ậc nước đến khi chàng trở thành một người đàn ông mạnh mẽ. Lúc còn nhỏ, nàng ghét Tấm vì chàng xinh đẹp, nàng ghen với cái vẻ đẹp ấy, nên khi được trở thành chị em ghẻ với Tấm, nàng cứ mãi không thôi mà gây khó dễ cho chàng. Rồi năm tháng vội vã trôi đi, Cám ngày càng quen với sự hiện diện và hầu hạ của Tấm, bất giác nàng ỷ lại, nàng dựa dẫm vào chàng ta. 

Lần ấy, Cám lên cây hái quả, không may lúc trèo máu hăng dồn lên tận đỉnh đầu, nàng lỡ trèo cao quá, lúc nhìn xuống thì hãi suýt lộn cổ xuống đất, cũng may là có Tấm ôm nàng từ trên cây xuống. Lúc nàng ôm vào người chàng ta, hai tay vòng qua cổ Tấm, hay chân thì vòng qua hông chàng, Cám ngượng ngùng nhận ra Tấm đã khác xưa rồi. Tấm lúc ấy đang dậy thì thêm cả việc lao động nhiều khiến cơ thể chàng quá ư là rắn rỏi, lực lưỡng. Cái cảm giác vững chãi an toàn khi ôm Tấm khiến tim Cám bỗng xuyến xao. Thích quá. 

Rồi từ lần được Tấm ôm từ trên cây xuống, Cám bắt đầu để ý chàng ta hơn. Tấm đúng thật là như lời đồn, vừa đẹp trai lại tháo vát, lên được gian khách, xuống được buồng bếp. Ngày xưa mà nghe thế, Cám thường sẽ dẩu môi cong cớn mặt mày mà khinh thường. Nhưng bây giờ nàng nhận ra ai đồn mà đúng thế cơ chứ. Chàng ta nói chuyện rất từ tốn, điềm đạm, người gặp người thích. Thổi cơm cũng ngon nữa, cơm canh mặn ngọt đều rất hợp miệng nàng. Còn có hầu hạ nàng rất chu đáo, buổi sáng sẽ chuẩn bị nước cho nàng rửa mặt, rồi chải đầu vấn tóc cho nàng. Váy yếm Cám cũng không phải giặt, chính tay Tấm sẽ giặt hết. Buổi tối Tấm sẽ đốt đèn trong phòng cho nàng, buông màn, trải giường chiếu. Thân là con trai nhưng Tấm làm rất khéo,khéo đến mức  Cám ngày càng ưng chàng ta, ưng không chịu được. Nhưng mà Tấm đối với nàng lạnh lùng quá, chàng ta nói chuyện với ai cũng cong mắt cười, nhưng với riêng nàng thì không có tí cảm xúc nào cả, ánh mắt lạnh lùng ghê gớm lắm cơ. Nàng biết Tấm không thích nàng, vì những chuyện của ngày xưa. Nhưng Cám là con gái, là gái mới lớn, cái tuổi mà tâm tư dễ xúc động, thấy mình bị đối xử phân biệt như thế cũng tủi thân, lại còn là người nàng thấy thinh thích, thương thương nữa thì càng tủi thân hơn. 

 Và rồi Cám bỗng nhận ra một sự thật mà bấy lâu nay nàng không hề để tâm đến. Đó chính là không phải một mình nàng mê Tấm mà là con gái trong cả cái làng này đều thế. Cô nào nói chuyện với Tấm thì mắt đều lấp la lấp lánh, mặt thì ngượng ngùng e ấp. Một hai lần như thế Cám còn lờ đi được, nhưng dăm bảy lần thì Cám ghen sôi cả máu. Vì thế nàng mới đưa ra nhiều cái yêu cầu rất vô lý. Tỉ như một lần Cám nghe thấy Tấm nhẹ giọng mà gọi một cô ả trong làng hai chữ " Chị ơi!" nên nàng đã bắt bằng được Tấm gọi mình là chị. Hay là một lần khác, Cám vô tình bắt gặp Tấm đang đổ một nửa giỏ tép của mình vào giỏ của một thị nở khác, nên lần ấy cả một nửa giỏ tép còn lại nàng bắt Tấm bóc vỏ cho bằng hết. Hừ, đáng đời chàng, ai bảo nợ đào hoa của chàng nhiều như vậy.

 Tức chết nàng mất thôi, có chồng ngon"giai" như vậy cũng là một điều khổ tâm mà. Chết quên mất, đã là vợ chồng gì đâu, phải gọi là người trong lòng. Từ ngày thương thầm Tấm, Cám rất hay mơ mộng về những điều xa xôi. Nhưng càng ảo tưởng bao nhiêu thì thái độ hờ hững của Tấm như tát vào mặt mặt Cám bấy nhiêu. Đau quá đi thôi. Thầm thương trộm nhớ quả là một điều ngu ngốc ở con người mà.

Sau những lầm mơ mộng cao xa quá mức, Cám bắt đầu lo sợ, Tấm ghét mình như vậy, lại rất nhiệt tình với mấy ả chim ri khác trong làng, chàng lại trong độ tràn trề sinh lực. Nhỡ may, Tấm phải lòng một ả nào đó rồi khăn gói đi mất thì nàng phải làm sao? Không còn Tấm ở nhà, không có người hầu hạ, không còn cá kho mật, không còn canh bầu nấu tép, không còn được nhìn thấy chàng, Cám tự nhiên thấy lòng đau như cắt. Ôi không, nàng thế mà không phải là thinh thích Tấm nữa. Tình cảm ấy đã tăng lên một le vồ khác mất rồi. 

Cám phiền não không thôi với cái suy nghĩ Tấm sẽ phải lòng ai đó. Dì ghẻ thấy con gái nhà mình ảo não như thế cả một tuần cũng đứng ngồi không yên, đang chuẩn bị mời thầy lang về thì Cám lại bình thường trở lại. Đó là bởi vì nàng đã đem nỗi muộn phiền này kể cho chị em làng bên, ngay lập tức các chị em của nàng đã xúm vào  ngay cho nàng một diệu kế. Mà có vẻ diệu kế này đã thành công mỹ mãn rồi.

Hừ để em chống mắt xem chàng còn lạnh lùng được bao lâu. 





Lời của cá Hồi: trời oi, tôi đang xây dựng hình tượng Cám gì thế này. Rõ ràng ban đầu tôi chỉ muốn Cám là một thiếu nữ đơn thuần ngờ nghệch thôi cơ mà. Đệch, Cám bị Tấm bỏ ngải mà hắc hóa lên rồi, bây giờ ai mới là kẻ gian manh đây?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top