Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12: Người đứng đầu Nhan gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biện Bạch Hiền giận đến nghiến răng. Cậu nghiêng đầu, cắn một cái lên cổ Phác Xán Liệt, hàm răng kiên cường nghiến vào da thịt mềm mại của anh không chút thương tiếc. Mùi máu tanh trên môi và răng cậu thông qua các dây thần kinh truyền lên đại não.

Phác Xán Liệt nhận ra động tác của cậu, anh nhếch nhếch môi như không có việc gì xảy ra, bước lên lầu, để mặc cậu phát tiết. Mỗi lần thấy cậu bị mình làm cho tức giận đến phát điên lên, tâm tình của anh lại thấy vô cùng tốt.

Cuối cùng Biện Bạch Hiền vẫn không đủ ác độc cắn vào động mạch cổ anh. Cậu cực kỳ khinh bỉ sự thiện lương này của mình. Cậu cắn cổ Phác Xán Liệt cho đến khi tức giận trong người dần dần hết hẳn mới buông ra.

"Đủ rồi sao?"

Anh đặt cậu lên giường, đè lên người cậu, nhìn đôi môi đỏ hồng bởi vì dính máu mà trở nên mê hoặc đến dị thường, anh dùng giọng hơi khàn khàn hỏi.

Lúc Biện Bạch Hiền bị Phác Xán Liệt đè lên, trong nháy mắt cậu đã cảm thấy bộ phận nào đó trên người anh thức tỉnh. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đỏ bừng, đôi mắt chớp chớp không dám nhìn anh. Đối với vấn đề anh đưa ra, cậu cũng chỉ chọn cách im lặng.

Đôi mắt màu xanh lam của Phác Xán Liệt dán chặt lên mặt Biện Bạch Hiền. Anh nhìn cậu chằm chằm giống như nhìn một con mồi. Đột nhiên anh cúi người xuống, dùng đầu lưỡi liếm láp môi cậu một cách dịu dàng. Anh cẩn thận như vậy, ngọt ngào như vậy, giống như đang nâng niu báu vật, lại giống như đang vuốt ve người yêu của mình.

Biện Bạch Hiền chưa từng có bạn trai, cũng chưa từng có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào với người khác, Phác Xán Liệt là một trường hợp ngoại lệ. Lúc này cậu như con chim non chịu đựng sự tấn công dịu dàng của Phác Xán Liệt. Mặc dù Phác Xán Liệt cũng chưa từng tiếp xúc thân mật với người khác, nhưng trong lĩnh vực này, đàn ông trời sinh đã chiếm thế trội rồi, cho nên không cần thầy dạy cũng dễ dàng biết được.

Phác Xán Liệt thấy đôi mắt đẹp của Biện Bạch Hiền híp lại, thân thể cậu cũng thả lỏng hơn, ánh mắt anh lóe lên một nụ cười thích thú. Hai tay anh đè chặt tay cậu xuống giường, đồng thời cái đầu nhanh chóng di chuyển xuống dưới. Động tác liền một mạch, không dây dưa dài dòng chút nào, chờ đến khi Biện Bạch Hiền kịp phản ứng lại, thì Phác Xán Liệt đã đang hôn lên điểm phấn hồng trước ngực cậu rồi.

"Phác Xán Liệt!"

Biện Bạch Hiền xấu hổ vì mình có thể bị “chảy nước”. Tay chân cậu đều bị tay chân người kia áp chặt, cử động cũng không cử động được, nhưng cậu không cam lòng để cho tùy ý nhấm nháp mình. Cậu vừa giận vừa xấu hổ kêu lên.

Phác Xán Liệt thờ ơ, ra sức dây dưa, tiếp tục động tác dịu dàng của mình.

Biện Bạch Hiền không thể khống chế được phản ứng của cơ thể, đành lạnh lùng nói:

"Đừng để tôi phải hận anh."

Phác Xán Liệt ngẩng đầu lên, thấy sự quyết liệt trong mắt cậu nhất thời anh trở nên luống cuống. Anh lập tức buông Biện Bạch Hiền ra, đứng ở một bên giường đưa lưng về phía cậu nói:

"Thật xin lỗi". Nói xong đóng cửa rời đi.

Biện Bạch Hiền nằm thẫn thờ trên giường một lúc, sau đó đứng dậy mặc bừa một bộ đồ mặc ở nhà đi ra ngoài. Lúc đi qua cánh cửa thư phòng, cậu dùng giọng rất nhẹ nhưng không cho từ chối nói:

"Tôi ra ngoài đi dạo một chút."

Phác Xán Liệt đang đứng trước cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía cửa ra vào cũng không lên tiếng ngăn cản, bởi vì anh biết, cậu nhất định sẽ về. Nếu đã như vậy, cứ để cậu đi giải sầu cũng chẳng sao.

Đây là một khu biệt thự cực kỳ yên tĩnh, dưới ánh trăng cùng ngọn đèn chiếu sáng, Biện Bạch Hiền đi dọc theo con đường. Cơn gió nhẹ nhàng mang theo mùi hương hoa dịu nhẹ thổi vào người cậu, làm tan đi những phiền muộn trong lòng.

Cậu dừng lại, nhắm mắt đón từng cơn gió dễ chịu thổi đến, rồi khẽ ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu. Đúng! Chính là cảm giác này - hơi thở tuyệt vời của cuộc sống. Cậu mở đôi mắt còn sáng hơn cả sao ra, cười mãn nguyện, lộ đôi lúm đồng tiền như hoa, không biết đã làm say mắt một người.

Trong một chiếc xe dài ở phía xa xa, trong tay Nhan Hạo đang cầm chiếc ống nhòm nhìn thấy hình ảnh này, hắn nhếch miệng lên lộ ra một đường cong mê hoặc lòng người, sau đó ra dấu tay bảo tài xế đi gần đến chỗ Biện Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền thấy có hai chiếc xe đang tiến đến gần, liền dịch vào ven đường, tiếp tục ung dung tản bộ, lại không ngờ hai chiếc xe kia chạy đến trước mặt cậu thì dừng lại. Cậu khẽ cau mày, nhìn về phía bốn người đàn ông đang đi tới gần mình.

"Biện thiếu gia, chủ nhân chúng tôi cho mời cậu." Một người đàn ông trong số đó cúi người, ra tư thế “mời” nói.

Biện Bạch Hiền nhíu mày. Đây không hẳn là một lời mời đơn giản như vậy đi. Cậu bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ, thờ ơ hỏi:

"Chủ nhân các anh là ai?"

Thân phận cùng với khuôn mặt hiện tại này cậu, chỉ mới dùng được một tháng, hơn nữa, cậu tự nhận thấy trong thời gian này cậu cũng chưa gây ra chuyện gì, tại sao bọn họ lại nói chủ nhân của bọn họ tìm cậu?

"Chủ nhân chúng tôi đang ở trên xe, Biện thiếu gia qua đó sẽ biết."

Biện Bạch Hiền vẫn không nhúc nhích, khẽ cười nói:

"Để thể hiện sự thành ý của hắn, bảo hắn ra đây gặp tôi."

Nhan Hạo nghe xong, trong mắt lóe lên tia hứng thú. Hắn không ngờ, cậu bị bốn tên đàn ông mặt đằng đằng sát khi vây quanh mà vẫn không có chút sợ hãi nào, thậm chí còn dám ngang nhiên khiêu khích đối phương.

"Hỗn xược! Đi cũng được, không đi cũng phải đi."

Người kia mặt lạnh quát lên, đồng thời ra tay định bắt Biện Bạch Hiền, ép cậu đến gặp Nhan Hạo.

Nhan Hạo là người cực kỳ thích sạch sẽ, hắn không thích người khác động chạm vào thứ gì của hắn. Biện Bạch Hiền là người hắn nhìn trúng, dĩ nhiên cũng thuộc sở hữu của hắn. Chính vì vậy, trước đó hắn cũng chỉ bảo thuộc hạ đi “mời” cậu tới đây, chứ không bảo đi “bắt” cậu đến đây. Trong đôi mắt nhỏ dài của hắn tóe ra tia lửa, định lên tiếng ngăn chặn hành vi của thuộc hạ, nhưng chuyện xảy ra tiếp đó đã khiến phải đem lời định nói ra nuốt vào trong cổ họng.

Cơn tức giận trong lòng Biện Bạch Hiền vừa mới được thổi tan, lại bị ập đến. Lúc này cậu cực kỳ khó chịu, vô cùng, vô cùng khó chịu! Bị Phác Xán Liệt ra sức đè ép đã là quá lắm rồi, vậy mà ngay cả con chó con, con mèo con cũng dám la ó với cậu, thậm chí còn đòi ra tay với cậu. Mẹ nó! Không giáo huấn bọn họ, cậu thề cậu không phải là người nữa.

Biện Bạch Hiền dùng lực tì hai chân xuống đất, sau đó tung người lên một độ cao không thể tin được. Cậu giang hai chân thẳng ra, mỗi chân đá vào một bên cằm của hai tên đang muốn động thủ với mình. "Bộp!" Hai tên ngã lăn xuống đất. Sau đó, không để cho hai tên còn lại có thời gian ra tay hành động, trong chớp mắt cậu lao đến bên một tên, đá vào lồng ngực hắn, vả một cái, đảo tay thêm một cái nữa.

Tên duy nhất còn lại đang đứng yên thấy thế, vội lao về phía Biện Bạch Hiền. Biện Bạch Hiền cười khinh miệt, tiến về phía đối phương, tung người lên vuông góc với bả vai hắn, hai chân kẹp chặt cổ hắn, “rắc” kết liễu.

Biện Bạch Hiền vỗ vỗ tay, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy một người đàn ông tóc vàng, mắt màu lam từ chiếc xe dài đi ra. Trong đầu cậu nhanh chóng tìm kiếm thông tin về người “chủ nhân” này. Chẳng lẽ là người đứng đầu dòng Nhan gia?

Bốn tên bị đánh cho tơi tả trên mặt đất nhìn thấy hắn toát mồ hôi lạnh, vội vàng vùng vẫy đứng dậy, sau đó khom lưng cúi đầu cung kính hô:

"Chủ nhân."

"Tự mình chịu phạt đi." Nhan Hạo lườm bọn họ, lạnh nhạt nói.

"Vâng."

Bốn người đều không dám oán thán câu nào, không hẹn mà cùng đáp.

Biện Bạch Hiền tuân theo nguyên tắc "Địch không động ta, ta không động. Địch muốn động ta, ta sẽ ra tay trước", im lặng theo dõi diễn biến tình hình.

Nhan Hạo đi tới cách Biện Bạch Hiền khoảng một mét thì dừng lại, lịch thiệp tự giới thiệu mình:

"Biện thiếu gia, tôi là Nhan Hạo."

Biện Bạch Hiền nhíu mày, lạnh nhạt nói:

"Tôi không quen biết anh."

Tại sao người đứng đầu Nhan gia lại xuất hiện trên địa bàn của bang Liệt Hiền?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top