Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5. Từ tương lai về quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương trước:

'📱🌻: Kisae-san! Tối anh qua nhà em làm bánh trứng được hong ạ?'

'📱🤦‍♂️: Giờ luôn hả?! Nhà anh hết nguyên liệu rồi. Để anh đi mua đã nhé'

'📱🌻: Vâng! Anh mua nhanh nhé ><'

'📱🤦‍♂️: Rồi rồi...'

Kết thúc cuộc nói chuyện ngắn giữa kí chủ và bé cưng Take.
___________________

Tiếp chương 4

___________________

Ra khỏi siêu thị cầm rất nhiều bịch nguyên liệu cần thiết để làm bánh. Đi trên đoạn đường vắng thì anh nghe tiếng ai đó kêu cứu nhưng rất nhỏ trong hẻm. Máu tò với chả mò của anh nổi lên... Và:

' Ai!..a..ai đó...cứu..cứu với! ẶC!'

*Rầm*

'Mày la to vừa thôi thằng điên này, ồn ào'

Tên nằm dưới đất bất động khi người con 'gái' tóc bím phang một cục gạch phang vào đầu hắn.

'Vậy giờ về nhé, anh hai' tên nhóc đeo kính tròn cột một trùm trên đầu hỏi người tóc bím trước mặt cầm cực gạch phang hai ba phát vào đầu tên nằm dưới chân nó đến nổi gạch vỡ vụng.

'Chậc, chán quá! Về thôi Rinrin ><' nói xong nó cười nụ cười rợn người tới tận mang tai nhìn người em trai yêu quý của nó.

《Hai người đó rời khỏi hẻm rồi, may mà ta đã đi trước》 001 đổ mồ hôi lạnh, may mà khi nãy hệ thống nài nỉ anh đừng tò mò nữa. Anh thấy cậu con trai cầm cục gạch than phiền là nhấc chân đi liền. Ở lại thì bao giờ mới về nhà được mà làm bánh. Có khi bị xử tại chỗ luôn ấy chứ * mồ hôi không ngừng rơi*

Thay vì ở nhà làm rồi mang sang nhà Michi thì hôm nay anh đổi kế hoạch sang nhà Michi làm xong sẳn để đó sáng mai lấy hăm nóng ăn sáng cũng được. Vừa tới nhà Michi, vì là anh em kết nghĩa + hàng xóm kế bên nên em cho anh giữ một chiếc chìa khóa dự phòng .

[Đoạn này tui đừng cho vào chương 4 nhưng ghi nhiều quá sợ chương 5 ghi ít nên để lại :))]

/ Ghi : Michi_Em; còn Kisae_Anh nhen/

Mở cửa nhà ra thì đập vào mắt anh là cái nhà em tắc đèn tối thui :)) Thường giờ này em thường xem tv hay chơi game có khi còn quá rảnh nên mạng tra 'cách troll hàng xóm nữa cơ' ấy thế mà con hệ thống chết tiệt đó biết nhưng vì em nó luôn muốn troll anh nên nó bỏ mặc anh éo nói anh biết💢 Tức mà chưa nói thôi chứ lúc nói ra là hối hận đóa. Anh tự hỏi'Chắc trưa nay e chơi mệt nên giờ buồn ngủ chăng?'

Thôi thì vào bếp làm sẳn vài cái trước rồi gọi em dậy cũng đc. Ngủ sớm thế này chỉ sợ tối em thức rồi mò vào bếp ăn đêm thì sẽ có ngày anh phải ra tay khóa cái tủ lạnh nho nhỏ của em mất.
'Bắt tay vào làm thôi' anh sắn tay áo lên lấy dụng cụ, bày nguyên liệu.

Theo công thức, nếu là người mới bắt đầu thì làm cũng không khó nhưng cũng chả dễ. Với những người quen tay như đầu bếp bên KFC, hay anh thì không cần nhìn công thức làm cũng không thành vấn đề. Dạy cho người khác học cũng dễ (ngoại trừ Michi) nhưng anh bị lười. Con hệ thống tự nhớ công thức mà chế thêm ít nguyên liệu, gia vị gì đó vào đó, khiến cho món cũng ngon hơn. Và nó rất tự hào-ing!

" Giờ làm được một nửa rồi, thêm một chút nữa là bỏ vào lò được rồi"

《Vâng, mà giờ đã 8h rồi. Ta gọi bé Take dậy nhé!》 001 phấn khởi muốn nhìn thấy bộ dạng ngủ nướng của em. Đây đâu phải lần đầu tiên cô thấy bộ dạng đó nhưng mỗi lần thấy cô thấy điều muốn xỉu up xỉu down và luôn tự nhủ đây sẽ éo phải lần cuối. Khiến cho kí chủ cô chửi lên chửi xuống đặc biệt là câu ' Cái đồ thiếu nghị lực' dù anh đã quen cảnh một nhóc ngái ngủ và một con hệ thống biến thái thiếu nghị lực...

*Rầm*

'?! Michi té giường à!' Đang yên đang lành bỏ bánh vào lò, tự nhiên trên lầu ngay phòng ngủ em phát ra tiếng 'té giường' của chủ nhà. Anh hết nói nổi sự hậu đậu của em, dù đã quen nhưng vẫn muốn giúp em sửa. Phải gọi em dậy thôi, ngủ như thế tối sao ngủ?

Anh vừa mới bước lên cầu thang thì bên trên bất chợt phát ra tiếng *Rầm* không hề nhẹ đến từ cửa phòng ngủ và ai đó đã đạp mạnh bạo cho cửa mở đang chạy xuống té nhào vào người anh. Giật mình ôm lấy người nhào vào mình, hết giật mình vì tiếng bật của do chủ nhà làm, chưa kịp định hình thì thằng nhóc ấy lao thẳng xuống cầu thang khiến cả hai suýt té .

"Michi à?! Em sao vậy?" Anh vội vã gọi em, đứa trẻ đang sướt mướt khịt mũi còn những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má. Khuôn mặt em đỏ ửng còn mắt em thì sưng lên do khóc nhiều khiến anh không khỏi sót.

"Hức..hức...Anh..a..Còn sống!..hức..OAAA" Michi gào khóc nằm trong lòng anh.

!!!!

?!

MÌNH CHẾT HỒI NÀO?!

Hệ thống nghe xong không thua gì chủ nhân nó. Cũng SỐC LẮM CHỨ?!

Anh an ủi em nói rằng chỉ là do em gặp ác mộng. Cậu lắc đầu, nước mắt cậu đầm đìa trên áo anh khiến anh phải dỗ cậu nín vì nhìn thế anh sót. Hệ thống cũng vậy, cô nói mấy lời an ủi để anh nói lại với cậu giúp cậu bình tĩnh hơn.

《Có vẻ bé Take bình tĩnh hơn rồi...may quá! Kí chủ nên CẨN THẬN!》 001 đang nói bỗng đen mặt nhìn anh. Chưa nói hết câu Michi vội vã ngước đầu lên khiến nó đập mạnh đầu vào cằm anh. Hơi choáng khiến anh không giữ được thăng bằng nên cả hai cùng té cái đùng xuống lầu.

Nhờ hệ thống nên cả hai không bị gì. Michi ôm đầu, lấy tay lau đi những giọt nước mắt đang chảy xuống.

"Ấy ấy! Anh xin lỗi em Michi! Em có sao-..."

Anh hoảng hốt không biết làm gì, tưởng do làm em đau nên anh xin lỗi. Nào ngờ chưa kịp nói hết câu Michi lại òa khóc khiến giờ anh hiện tại thấy rất khó xử, dỗ dành em lần nữa. Cảm xúc hỗn loạn nhưng trên mặt anh hiện rõ 2 chữ lo lắng tặng kèm combo hoang mang.

《Gòi xong :) Tới công chuyện lun :))》 001 ở một bên đen màn hình nhìn kí chủ 'thân yêu' làm thiên sứ giáng trần của cô khóc.

Biết sắp có chuyện không hay xảy ra khi Michi vẫn còn ôm cứng anh mà khóc, dù anh không khỏi hoang mang nhưng vẫn bình tĩnh dỗ em . Được một lúc anh nghĩ em đã nín khóc và bình tĩnh hơn nên quyết bế đứa nhóc 12t này lên sofa ngồi rồi lấy khăn giấy cho em. Nhưng cậu cứng đầu không chịu bỏ anh ra khi anh bế cậu lên. Bất lực nên đành vào bếp lấy giấy trong khi bế cậu.

'Michi nhẹ quá...' Ai đó một tay lấy giấy một tay bế em.

" Giờ em ngồi xuống ghế đi. Anh lấy nước cho em uống. Đừng khóc nữa nhé! Anh giận đấy" Nói đơn giản vậy thôi nhưng đối với Michi thì nó như một lời cảnh báo ấy. Em có cứng đầu thật nhưng vẫn nghe lời ngồi ghế đợi anh đưa cốc nước tới tận miệng .

Em cầm cốc nước uống được gần hết ly thì nước mắt lại rơi khi ngửi thấy mùi bánh trứng trong đây. Lấy hai bàn tay lau đi lau rồi khịt mũi bằng giấy. Em quyết không khóc nữa một phần do lời nói khi nãy của anh. Phần còn lại...

Thấy em ổn hơn, anh bắt đầu hỏi:

"Ờm... em ổn hơn rồi chứ?"

Em không nói gì chỉ gật đầu.

" Vậy có thể nói anh nghe sao em khóc được không? Còn nữa...sao em lại nói anh còn sống?"

"..." im lặng một hồi rồi lại đóng mở miệng như muốn nói gì đó. Vì anh sẽ lắng nghe em, em mới mở miệng nói

" Anh có tin em không?" Em lí nhí trong miệng nhưng đủ để hai người nghe.

"?, tất nhiên là anh tin em rồi? Sao thế?" Anh khó hiểu hỏi

Em ngập ngừng trả lời như sợ anh không tin.Và em đã nói một câu khiến anh đứng hình mất 5 giây :))

" Em là Michi của tương lai 14 năm sau" đó là những từ từ chính miệng em nói trước khi khiến anh như đứng hình.

" Liệu anh có tin không" lần này em gằn giọng hơn và nói một cách nghiêm túc với ánh mắt quả quyết chắc chắn điều đó là thật.
Giờ...Anh không biết phải làm gì. Anh đóng mở miệng một lúc và quyết định nói một câu.

" Em từ tương lai về quá khứ sao?"

"V-vâng anh tin em sao??" Em ngạc nhiên vì câu trả lời của anh.

"Ánh mắt của em bây giờ rất khác, sự thật là anh cũng không dám tin đâu.. Anh không biết bằng cách nào em có thể quay lại quá khứ nhưng... nếu em vẫn là em thì anh không có gì phải lo cả" Anh cười nhẹ nắm chặt tay em.

" Tất nhiên là anh tin em rồi" vừa nói dứt câu, Michi ôm chầm lấy anh và những giọt nước mắt em lại rơi.

" Hức...hức! Anh KISAE! hức...hức!" Em nghẹn ngào ôm chặt anh

" Anh đây, sao em mít ước thế? Nín nào..." Nhìn em khóc không sót cũng thương, nhưng anh vẫn giữ người đang ôm mình trong lòng.

Em nghẹn ngào nói:

"Ở...ở tương lai..hức..hức. Ưm.. năm em 2..25t...Anh đã mất!..hức..hức..Anh mất vì chuyện của gia tộc.! Hức..ưm.. sau 1 năm.. đó thì mọi..người cũng..lần lượt mất đi..Hức! Em ..còn lại một mình..với Anh rể! Hức..Em cô đơn lắm!"

Ôi mẹ ơi nghe xong sốc éo nói nên lời lên. Biết lắm là tương lai đưa đẩy hẳn nào cũng dây dưa với cái gia tộc chết tiệt đó mà! Nhưng đến nổi bị cái nhà đó giết thì giờ mình muốn biệt tâm biệt tích hay đổi họ cho an lành..Nhưng đời éo như mơ, anh sẽ không biết rằng họ vẫn sẽ gặp anh trong tương lai không xa ( cỡ 4 năm nữa :)) )

Con hệ thống giờ kiểu: :)) Em ko ngờ bé Take có khả năng du hành thời gian...

Kisae: chứ thế giới này kịch bản vốn dĩ ko phải vậy à?

001: Hong hề lun kí chủ! Cái này khác :)) diễn biến nó cực khác cái kịch bản ban đầu.

Kisae: Mày đùa à??? ' Hết kịch bản thế giới song song, giờ nhân vật chính xuyên từ tương lai về quá khứ??'

001: Em đùa làm gì trong cái tình huống này. Cả em còn không ngờ mà!

Oke tin nó vì giờ nhìn cái mặt hoang mang của nó hơi điêu vl...cái tình huống này mà đùa thì khác mẹ gì chế nhạo người đang khóc.

Anh để em khóc cho nhẹ lòng rồi từ từ xoa đầu em để em bình tĩnh hơn. Sau khi em nín anh mới hỏi:

" Hiện tại em 26t sao?"

"...Vâng ạ"

"Trưởng thành rồi nhỉ, sao em có thể quay về quá khứ? Em tự tử sao?!" Nói tới đây có vẻ anh đang sốc?!

Cậu im lặng một hồi mới nói: " Không...đã có kẻ giết anh dâu. Vì muốn cứu em anh ấy đã mất. Sao đó em tìm cách cứu Mikey thì em bị cậu ấy bắn ( 3 phát?) Lúc em thấy cậu ấy nhảy lầu, em đã nắm tay Mikey rồi quay về 14 năm. Như anh thấy!" Cậu nắm chặt hai tay nhìn anh.

Anh không thể ngó lơ cái ánh mắt quyết tâm đó, nhưng cũng đượm buồn.

" Xuyên về 14 năm trước?" Anh hỏi lại

"Vâng"

"Vậy...Ở tương lai...Chắc em đã chịu nhiều khó khăn rồi nhỉ?!" Anh nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu em, nói tiếp:

"Em đã dũng cảm vượt qua những khó khăn để cứu bạn mình mà, em căn đảm hơn em nghĩ nhiều Michi ạ. Một mình làm tất cả như vậy...Em vất vả rồi." Từng lời anh nói như đang an ủi em, những lời nói thật lòng một cách nhẹ nhàng đó khiến cậu nhẹ lòng hơn.

Anh trong tương lai 13 năm nữa sẽ mất. Lúc đó em đã khóc rất nhiều dù được ăn ủi bao nhiêu. Anh rể không hề khó chịu khi để nhưng trong lòng rất đau, để em khóc cho đỡ nặng lòng. Em cũng đã 26t nhưng gánh nặng em gánh trên vai ko hề ít. Nó đã xuất hiện từ khi em gặp những người mà em yêu quý. Đó là điều anh ko muốn thấy ở 1 đứa trẻ như em. Một đứa trẻ luôn cố gắng để vượt qua khó khăn chỉ mong ước đc bảo vệ bạn bè nó, những người nó yêu thương.

* Ting*

"Ồh~ cái bánh trứng chín rồi...Em ăn cơm rồi nhỉ? Cùng ăn tráng miệng nhé"

"Vâng!" Tất nhiên là ăn rồi, từ lúc anh mất em đã kiêng ăn bánh trứng cả năm trời, anh mất rồi em cũng không còn muốn ăn nữa. Nhưng nhờ Mitsuya em đã ăn ngon hơn và ăn nhiều hơn nữa!..cho tới khi cậu ấy mất.

Anh lấy bao tay cầm khay bánh ra khỏi lò. Những cái bánh ngon ngọt nóng hổi tạo cảm giác thèm thuồng cho những ai muốn ăn nó. Vỏ bánh vừa nóng vừa giòn, nhân trong vị rất giống trứng (vì nó được làm từ trứng :3) với một lớp nâu mỏng do bánh đã chín kĩ. Em muốn cầm lấy cái bánh trứng do anh làm ngay lập tức nhưng trước đó anh phải lấy nĩa cho em và cấm em không được dùng tay vì bánh nóng.

Từ từ bỏ nửa cái vào miệng, em như muốn khóc! Khóc vì lâu rồi đã không ngồi cùng anh ăn. Khóc vì được ăn món anh làm. Khóc vì bây giờ đã gặp lại được người anh kết nghĩa yêu quý của em. Bất giác em cười khúc khích trong khi đang nhai cái bánh trong miệng, xong em lại khóc. Nước mắt cứ ào ra một đằng và miệng em lại ăn một nẻo. Cái sự dễ thương xinh xẻo đó của em khiến người khác choáng ngợp.

Ăn xong, em lăn đùng ra ngủ. Có vẻ sau khi khóc xong và ăn no nê thì em hết năng lượng rồi. Anh bế em lên lầu rồi đặt em xuống giường, đắp cho em chiếc chăn ấm cúng rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Xuống lầu anh liền suy nghĩ có nên về nhà hay không, nhưng chuyện vừa nãy anh vẫn chưa hiểu rõ. Cái máu tò mò éo để anh yên...thế là anh ngồi sofa chờ hệ thống cập nhật thông tin xong liền hỏi. Nghe nó kể xong mà anh muốn tăng sông, sốc lên sốc xuống một hồi càng có nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu.

Lúc nãy nhìn em rất hạnh phúc, anh biết. Cái sự dễ thương, hồn nhiên và trong sáng vẫn còn chỉ là bây giờ em không còn là Michi 12t nữa mà là một người đàn phong 26t trong thân hình của một đứa trẻ. Tâm hồn em không bị vấy bẩn, ngược lại nó còn rất trong sạch. Vì sao? Vì em đã cứu rỗi những người em yêu thương, bất chấp nguy hiểm và gánh nặng trên vai chỉ vì những người đó. Họ có biết không? Biết chứ... biết rất nhiều là đằng khác nữa, nhưng họ lại bỏ rơi em và từng người gục xuống trước mặt em khiến em cảm thấy tội lỗi, đau đớn vô cùng. Và người giết họ không ai khác chính là Mikey...Bạn em.

Em sợ không? Sợ chứ?! Rất rất sợ vì tên khốn đó đã giết tất cả những người bạn của em, kể cả anh rể. Em muốn trả thù không? Không...Em muốn cứu rỗi kẻ đã giết chết bạn mình dù ý muốn trả thù đã được reo rắc trong đầu em. Nhưng em không vì nó mà bỏ Mikey. Bị ăn 3 phát đạn em vẫn đứng dậy mà cứu cậu ấy. Trải qua những việc đó, em đã xuyên về quá khứ làm lại...ngay tuổi mà em gặp anh, tuổi mà em có thể làm lại tất cả và cứu mọi người. Nghe hùng vĩ nhỉ? Đời đâu như mơ đâu mà em lại có những suy nghĩ ấy? Anh không biết, nhưng cái mà anh quan tâm là gánh nặng trên đôi vai nhỏ của chàng trai xưng là em kết nghĩa của anh kìa! Em không phải anh hùng của họ nhưng họ lại xem em là vị cứu tinh, một thiên thần chăng? Em không thể bỏ họ cho dù em có chết, em tuyệt vọng quá chăng? Hay đơn giản là em không muốn mất một ai?...chắc kể từ lúc anh ở tương lai mất, em đã quyết tâm thực hiện vài điều không thể thành có thể rồi. Anh không ngăn em, nhưng cũng không để em như thế được. Nó là em kết nghĩa của anh mà...

Vả lại nhiều điều bất ngờ tới từ thế giới này VL nó cứ đồn vào anh không ấy, đặc biệt là tối hôm nay. Nhức đầu VL ra... Anh cần ngủ.

Sáng hôm sau, Michi ngủ dậy. Tâm trạng em bây giờ rất tốt nhờ món bánh trứng hôm qua anh làm. Em quyết sẽ tận hưởng những giây phúc được ăn nó từ bây giờ :)) Vscn xong xuống lầu, thấy anh đang nằm trên sofa ngủ.

Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh em lấy cái chăn trên lầu xuống đắp cho anh và để anh ngủ tiếp. Không có ý định để anh dậy sớm vì em muốn anh ngủ ngon nhất có thể vào sáng nay. Đang định nấu bữa sáng thì em vô tình lướt mắt sang cửa sổ và thấy bóng dáng ai đó. Mới sáng sớm em nghĩ người ngoài kia chắc là người hàng xóm nên không để ý lắm.

Mọi chuyện sẽ ổn nếu em không nhận ra là bóng dáng hồi nãy gần cửa sổ bên phải xuất hiện ngay bên nhà anh hàng xóm đang ngủ trên sofa kia. Người đó cứ đi qua đi lại xong núp gì đó khiến em để ý. Nếu có ai đứng đó thì không thể nào là anh Kisae đc mà lại càng không phải hàng xóm...Vậy là ai? *nghi ngơ-ing *

Em ngó đầu khỏi bếp, anh còn ngủ. Em quyết định mở cửa ra ngoài xem ai đang lãng vãng đi qua đi lại ngay chỗ đó. Hơi đáng sợ nhưng giờ là sáng sớm chắc kẻ đó sẽ không làm ồn hay làm loạn gì nếu bị phát hiện đâu.

Cầm cái chổi trên tay. Có vũ khí rồi, tao sợ quần gì nữa mà không ra?! Mở bật cửa ra, bước vài bước ra ngoài quay mặt sang phải và em thấy một kẻ khiến em không tin vào mắt mình!...

"A..Anh dâu?!" Thấy người ngay ngoài hàng rào ngăn hai khu nhà. Em bất giác gọi theo cái biệt danh em đặt cho kẻ đó khiến hắn chú ý đến em sau khi em biết mình lỡ mồm và lấy tay che miệng lại. Cái chổi rớt xuống sau đó và tên kia nhìn em bất ngờ!

"Nhóc?!"

____________________

Đoán xem ai nè??? :3

Nói anh rể xong gọi anh dâu? Mà cách gọi này đều chỉ một người?! Người đó là ai???

3k từ chương này.

Hint Kisae và Michi hơi nhiều (người ta chỉ là anh em thui nhé😗👌)...Nhưng mn cứ chờ mấy chương sau y :3

Nói gì giờ nhỉ? Ờ thì giờ tâm sự chút nha :3

Tui và các bợn đều mắc học Online đúng hơm :))? Thì tui hơi mắc mệt môn Toán và hơi CAY vụ ko lấy được điểm cộng🤦‍♀️. Chả hiểu kiểu gì mà mới vào học môn LÝ đã đè đầu cưỡi cổ tui. May mà cô dạy là chủ nhiệm lớp 7 lớp mìn nên cô nhân nhượng🙄👌.

Jenny thì nó bù đầu vào làm bài tập Sinh còn Noodle thì nó mắc bệnh não cá vàng nên một đứa bận làm bài, một đứa bận đọc truyện dù éo nhớ tên truyện...

Xong hết mọi việc hai đứa mới bắt tay vào ghi chuyện tiếp...Thì BÀ NỘI CHA NÓA!!! Chap mới nhất của Tokyo revengers...Draken chớt😭😢khóc rớt nước mắt lun ;=;....Hức!

Thiệt luôn á, từ trước tới giờ tui chưa từng đọc truyện nào mà BẺ MÚN GÃY TAY LÁI ĐẾN VẬY •>•. Giờ gặp rồi mới hiểu cảm giác sốc up sốc down suýt tăng huyết áp vì sốc ;=; Riết rồi bị RỐI LOẠN CẢM XÚC khi nào éo hay (bật mod nói quá be like) ;=; mấy bợn hiểu mè...

End chương 5

Love You độc giả ❤
08/09.21

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top