Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19: Thời Gian Hạnh Phúc - 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi trở về, Ariel và Shana mò một ít cá và đá cuội mang theo. Lúc trở về Dalzeil vẫn chưa tỉnh lại, cả hai chia nhau làm việc, Ariel thì làm đồ ăn, Shana thì đút quả Thanh Tửu cho cậu bé.

Khi Dalzeil tỉnh lại thì đồ ăn cũng đã làm xong, cậu bé hoảng hốt khi nhìn thấy tất cả mọi người chạy đến bên giường chăm chú nhìn mình, khi nghe Kane kể lại chuyện bản thân uống rượu ngủ suốt một tuần liền thì giật mình, sau đó xấu hổ không thôi.

" Xin lỗi đã làm mọi người lo lắng! " Dalzeil xoa đầu ngượng ngùng nói.

" Xin lỗi cái gì, ta là mẹ của con, ta không có quyền lo lắng cho con chắc! " Ariel cúi người đưa tay nhéo má Dalziel sau đó nói tiếp, " Dù sao thì cũng là lỗi của ta, đáng lẽ ra ta nên nghe lời Shana chỉ cho con uống một ly thôi!"

" Không phải đâu, tại con cũng thấy nó ngon nên mới muốn uống tiếp thôi! " Dalziel lắc đầu xua tay nói.

" Thôi được rồi, cả tuần nay con chưa ăn gì hết, lại bàn ăn ít súp cá đi, cá lần này rất tươi, là cô Shana bắt cho con và mấy đứa nhóc kia đấy! " Ariel mỉm cười xoa đầu Dalzeil nói.

" Dạ, cảm ơn cô Shana! " Dalzeil hướng Shana cảm ơn.

" Không có gì, con mau tới ăn đi! " Shana xấu hổ nói.

Mọi người dìu Dalzeil lại bàn, tự tìm chỗ ngồi xuống, đợi Ariel bắt đầu bữa ăn, khi nếm thử đồ ăn tất cả đều vui vẻ híp mắt lại, vị cá rất ngon, thịt rất ngọt không hề tanh một chút nào cả. Buổi tối đông vui thế này, Ariel thật sự chịu không được liền chạy lại tủ, lôi một chai rượu nho cô tự ủ lại, mang theo ba cái ly đi lại bàn, rót cho cô , Shana và Kane mỗi người một ly, còn mấy đứa nhóc kia thì uống nước trái cây, trải qua lần này cô sợ lắm rồi, không dám để chúng động vào rượu lần nữa đâu.

" Chúc cho chúng ta mãi luôn vui vẻ, hạnh phúc! " Ariel giơ ly rượu lên cao vui vẻ nói.

" Chúc cho chúng ta luôn mãi ở bên cạnh nhau đến suốt đời! " Shana cũng nhỏ giọng nói.

" Chúc cho chúng ta làm việc luôn luôn thành công, thuận buồm xuôi gió! " Kane cũng bị lây không khí vui vẻ, bất giác nở nụ cười giơ ly lên nói.

Cả ba cụng ly với nhau, cười vang sau đó uống cạn ly rượu.

_________~(=3=)~♡________

Ba bốn ngày sau là tới hẹn cùng lên thị trấn với Dermot, như thường lệ Ariel và Shana chuẩn bị đồ, nhưng lần này lại có thêm Dalziel đi cùng.

Ba người đi đến bìa rừng thì thấy xe của Dermot đã chờ sẵn ngoài đó, mà trên xe cũng có thêm một thân hình nhỏ nhắn.

" Buổi sáng vui vẻ, Ariel, Shana! " Dermot vẫy tay chào Ariel và Shana, sau đó tò mò nhìn Dalzeil đi sau lưng hai người, " Chàng trai này là ai thế, tôi chưa thấy cậu ấy đi cùng hai người bao giờ cả! "

" Haha, giới thiệu cho ông biết, đây là con trai tôi - Dalzeil, năm nay đã mười tám rồi đấy, thế nào, đẹp trai không?! " Ariel vui vẻ kéo Dalzeil lại vỗ tay cậu cười ha ha giới thiệu cho Dermot.

" Con trai cô?! Nhưng nhìn cô cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi thôi mà! " Dermot hết hồn nhìn tới nhìn lui cả hai.

" Con nuôi của tôi đấy! " Ariel vui vẻ giải thích.

" À, làm tôi giật cả mình! " Dermot thở một hơi vuốt ngực nói.

" Lần này ông cũng mang theo bảo bối nhỏ đi cùng nữa à! " Ariel nhìn một chút liền nhận ra cô bé ngồi đằng sau là con gái của Dermot, " Mới vài năm thôi đã xinh đẹp cỡ này rồi! "

" Tất cả là nhờ cô thôi Ariel, cô chính là ân nhân của chúng tôi, không thứ gì có thể trả đủ những gì cô đã làm cho chúng tôi cả! " Dermot dịu dàng xoa đầu con gái, " Flora năm nay đã gần mười chín rồi, cả nửa đời chúng tôi chỉ có đứa bé này bên cạnh, thật sự không nỡ gả ra ngoài. "

" Mới mười chín thôi mà, còn nhỏ lắm, để con bé ở nhà chăm sóc hai vợ chồng ông một vài năm nữa đi, còn việc lấy chồng thì cứ để đó, người ta nói yêu ai thì yêu cả đường đi lối về, chỉ cần có người yêu con bé thì đâu thể để ý tý tuổi đó! " Ariel mỉm cười khuyên nhủ.

" Cảm ơn cô, Ariel! Nhưng mà chúng tôi đâu thể vì bản thân mà chậm trễ con bé được! " Dermot cảm kích nhìn Ariel nói.

" Ôi, xem ông kìa, hay là gả cho con trai tôi đi, sau này con bé muốn trở về nhà thăm ông lúc nào mà chả được! " Ariel cười tủm tỉm nói, " Nếu như vậy chúng đã đã thân nay càng thêm thân! "

" Mẹ!!! " Dalzeil hoảng hốt kêu lên sau đó liếc trộm người ngồi trên xe, trùng hợp bắt gặp người đó cũng đang nhìn về phía cậu, hai người xấu hổ dời ánh mắt về.

" Chuyện này tính sau đi! " Dermot nói, " Mau lên xe ngồi, chúng ta phải đi lên thị trấn! "

" Được, được! " Ariel cười lớn, cô và Shana ngồi đằng sau xe, còn Dalziel thì ngồi đằng trước với Dermot.

Vốn dĩ Ariel chỉ nói đùa một câu để làm Dermot vui lên, nhưng ai ngờ đâu lại thật sự tác hợp được cho hai đứa trẻ.

Từ hôm đi lên thị trấn trở về, Dalzeil liền theo Ariel học luyện kim, làm ra không biết bao nhiêu trang sức xinh đẹp, Ariel còn tưởng cậu làm để cho mấy đứa em gái của mình, ai ngờ đâu là tặng cho người yêu bé nhỏ, Ariel cảm thán, rốt cuộc cũng lớn rồi.

Hai đứa quen nhau khoảng hai ba tháng sau thì, Dalzeil dẫn luôn về nhà ra mắt Ariel, khi đó Ariel và Shana đang ngồi ghế đan khăn len, nhìn Dalzeil và cô con gái của Dermot vẫn còn ngại ngùng không dám mở lời thì thở dài.

" Rốt cuộc cũng chịu nói rồi ha!? " Cả ba tháng nay, thằng bé lấy cớ là đi đến chỗ Kane học kiếm thuật, sự thật là đi tìm người yêu đi hẹn hò, mà thằng bé còn tưởng mình giấu kỹ lắm ấy, có ngốc như Shana còn nhìn ra được kia mà. ( Alex: Và cô còn ngốc hơn cả Shana! = A = )

" Mẹ biết rồi ạ?! " Dalzeil ngạc nhiên nhìn Ariel.

" Mẹ mà không biết thì làm sao làm mẹ của con! " Ariel thở dài lắc đầu.

" Mẹ, con thật sự rất yêu Flora, con muốn lấy cô ấy! " Dalzeil nghe thấy Ariel nói thì mặt đỏ lên, nhưng cậu không lo lắng gì cả, cậu nắm chặt lấy tay người cậu yêu, ánh mắt chứa đầy yêu thương nói.

" Con chắc chứ!? Hai con còn trẻ, chỉ mới tiếp xúc trong ba tháng mà đã tiến đến chuyện kết hôn thì quá nhanh. " Ariel nhìn hai người hỏi lại một lần nữa.

" Chúng con thật sự rất nghiêm túc! "

" Dalzeil, mẹ thật sự không phải ngăn cấm gì con, nhưng con đã suy nghĩ đến chuyện khi hai đứa lấy nhau thì Flora phải sống ở đâu chưa?! " Ariel giải thích, " Mẹ dư sức làm cho hai đứa một căn nhà, nhưng con nên hiểu chúng ta tại sao phải sống ở đây rồi đấy, mẹ sợ Flora không quen ở đây! "

" Con.... con không sao đâu ạ! Con rất yêu anh Dalzeil, anh ấy sống ở đâu con sẽ sống ở đấy! " Flora chăm chú nhìn Ariel, cố gắng nói.

" Flora, con biết chúng ta khác biệt với những người khác chứ!? " Ariel dịu dàng nhìn Flora hỏi.

" Vâng, nhưng con không quan tâm, nhờ có cô con mới có thể sống đến ngày hôm nay, với con đó là phép màu! " Flora gật đầu, sau đó lại lắc đầu, cô bé nhìn Ariel với ánh mắt sùng bái và cảm kích.

" Con thật sự rất giống với Dermot! " Ariel mỉm cười, " Chào mừng con đến với gia đình của chúng ta! "

Dalzeil nghe thấy Ariel nói vậy có nghĩa đã chấp nhận chuyện của hai người, cậu nắm tay Flora vui mừng nói, " Cảm ơn mẹ! "

" Dermot đã biết chuyện này chưa?! " Ariel hỏi.

" Dạ rồi! " Flora ngượng ngùng giơ chiếc giỏ trên tay lên nói, " Cha mẹ bảo con mang đến tặng cô ít thức ăn! "

" Gửi lời cảm ơn của ta tới hai người họ! Và bảo là ngày mai ta sẽ đến bàn về chuyện của hai đứa! " Ariel gật đầu nói.

" Vâng ạ! "

" Dalzeil, mang Flora lên giới thiệu cho các em của con đi! " Ariel nhìn Dalzeil dặn dò, " Khi về thì hái mỗi loại trái cây mang về cho Flora! "

" Dạ! " Dalzeil vui vẻ nói, sau đó dắt Flora ra ngoài.

Đợi đến khi hai đứa trẻ ra ngoài, Shana từ bên trong đi ra, cô nhìn Ariel hỏi, " Ari, chúng ta sắp có thành viên mới sao?! "

" Ừ, là một người sẽ ở bên cạnh và chăm sóc Dalzeil cả đời! " Ariel mỉm cười gật đầu.

" Trông họ hạnh phúc quá! " Shana ngồi xuống ghế nói.

" Người đang yêu lúc nào cũng như vậy cả! " Ariel lắc đầu, tiếp tục đan chiếc khăn len còn đang dang dở.

" Vậy à! " Shana nói một câu, sau đó cũng bắt đầu đan len, qua một lúc, cô lẩm bẩm, " Mình cũng hạnh phúc lắm! "

" Sao cơ?! " Ariel ngẩn đầu nhìn Shana hỏi lại.

" Không có gì đâu! " Shana mỉm cười lắc đầu, sau đó giơ chiếc khăn len đang đan của mình cho Ariel xem rồi hỏi, " Cậu xem mình đan có sai mũi nào hay không? "

" À, cậu đan đúng rồi, không có bị sai gì hết! " Ariel nhìn kỹ chiếc khăn len gần hoàn thành, Shana học đan len là khoảng nửa tháng trước, Shana nói thấy cô đan nhìn trông đẹp quá liền muốn thử, lần đầu thử thì bị sai tùm lum nhưng bây giờ thì ổn rồi.

" Thật không!? " Shana vui vẻ hỏi.

" Thật! " Ariel gật đầu, sau đó hỏi, " Cậu định đan cái khăn này cho ai thế!? "

" Cho cậu đấy! " Shana xấu hổ nói.

" Trùng hợp thật đấy, mình cũng định đan khăn choàng vai này cho cậu đó! " Ariel ngạc nhiên giơ khăn len trong tay lên mỉm cười nói.

Shana cũng giật mình nhìn cô, sau đó lập tức cúi đầu xuống, hai tai trắng nõn đỏ lên.
...
Như đã nói, ngày hôm sau Ariel và Shana mang Dalzeil đi đến nhà Dermot bàn chuyện của hai đứa trẻ.

Khi cả ba độn thổ đến trước nhà Dermot, ông ấy đã đứng trước cửa chờ bọn họ, ông nở nụ cười hiền hậu nói, " Ariel, Shana chào buổi sáng! "

" Chào buổi sáng, Dermot! " Ariel cũng vui vẻ chào lại, " Không bao lâu nữa thôi chúng ta sẽ là người một nhà rồi!"

" Haha, ngày hôm đó nghe cô nói tôi chỉ nghĩ là cô nói đùa, không ngờ là có ngày hôm nay thật! " Dermot cười nói.

" Thật sự tôi cũng như ông thôi, chẳng nghĩ đến chuyện này sẽ có thật! "

" Mau vào trong thôi! " Dermot đứng sang một bên đưa tay mời vào.

Bên trong, vợ Dermot là William và cô con gái Flora đang ngồi ghế chờ, cô bé vừa ngẩng đầu nhìn thấy Dalzeil thì vừa xấu hổ vừa hạnh phúc cúi đầu, hai tay níu lấy cánh tay của mẹ.

" Chào bác sĩ! " William thấy Ariel liền kéo Flora đứng lên chào, cô bé cũng nhẹ nhàng chào " Chào cô Ariel, cô Shana, anh Dalzeil! "

" Bà William, cứ gọi tôi là Ariel là được, đây là Shana, người nhà của tôi! " Ariel cười chào lại, cô kéo tay Shana giới thiệu cho bà ấy.

" Chào bà! " Shana mỉm cười nói.

" Mọi người ngồi xuống uống chút nước nào! " Dermot bước vào nói.

Ariel và Shana ngồi xuống cùng một cái ghế dài, Dalzeil thấy vậy cũng định ngồi xuống cùng, nhưng lập tức bị Ariel đuổi qua ghế bên cạnh, " Ngồi đây làm gì, đi mà ngồi cùng với người ta đi! "

Dalzeil ngượng ngùng ngồi sang ghế khác, mà cô bé Flora thấy vậy thì dời từ chỗ kế bên mẹ sang bên cạnh cậu, hai người nắm chặt lấy tay nhau, Dalzeil thì ngồi cười ngốc nghếch mãi, còn Flora thì hạnh phúc mỉm cười đến híp mắt lại dựa vào vai Dalzeil.

" Chúng ta bắt đầu vào vấn đề chính nhé! " Ariel nhìn hai vợ chồng bắt đầu cuộc nói chuyện, " Nếu bây giờ tổ chức hôn lễ cho hai đứa nhỏ thì có lẽ là tổ chức ở sân vườn nhà ông. Mà ông cũng biết đó, chúng tôi có vài lý do nên không thể sống bên ngoài, nên sau khi hôn lễ kết thúc, Flora phải vào trong rừng sống cùng gia đình chúng tôi, và tất nhiên, hai người có thể vào thăm con bé bất cứ khi nào hai người muốn, trừ ban đêm ra, bởi khi đó trong rừng khá nguy hiểm! "

" Chuyện này Dalzeil đã nói qua với chúng tôi, thật sự thì đây không phải vấn đề gì lớn, tôi đã đến đó mấy lần, nói thật thì ở bên trong còn tốt hơn bên ngoài nhiều, Flora từ nhỏ đã ít đi ra ngoài, ở trong rừng ít ra còn có cây cối, không khí trong lành hơn ở đây nhiều. " Dermot và vợ nhìn nhau rồi quay lại nói với Ariel.

" Vậy thì chuyện này ổn rồi, tiếp theo là chuyện hôn lễ, tôi nói trước, mọi chi phí của hôn lễ sẽ do tôi chi trả tất cả, hai người chỉ cần chuẩn bị quà cưới cho con gái thôi! " Ariel nói tiếp, " Hai người muốn làm lớn cỡ nào cũng được. "

" Chuyện này làm sao được, phải để chúng tôi làm mới đúng chứ! " Dermot không đồng ý nói.

" Không cần giành với tôi, đây vốn là để cho tôi làm, hai người nghĩ đi, hai người chỉ có đứa con gái nuôi tới mười chín năm, chưa kịp để nó quan tâm mình thì phải gả nó đi, mà người được lợi lại là tôi, có đứa con dâu chăm chỉ ngoan hiền lo lắng cho con trai tôi. Bây giờ không lẽ tôi lại để hai người làm chuyện này, sao nào, có còn muốn nói gì không? " Ariel lắc đầu, cố gắng giải thích.

" Haizz, quen cô nhiều năm như vậy, không có lần nào có thể cãi nổi cô, thôi thì theo ý cô vậy! " Dermot vươn tay ôm lấy vợ, cười hiền hậu nói.

" Đó, vậy không phải tốt hơn sao?! " Ariel vui vẻ gật đầu.

Cuối cùng Ariel và Dermot chọn ra một ngày để tổ chức hôn lễ, đến tận khi đó thì còn đến một tháng nữa. Ariel đưa cho Dermot một số tiền lớn cho ông ấy và vợ chuẩn bị hôn lễ, cô thì không rành mấy thứ này cho lắm, vốn Dermot không chịu nhận vì thấy nhiều tiền quá, Ariel phải giải thích tùm lum, nói đủ kiểu ông ấy mới chịu nhận, còn nói nếu còn dư thì Ariel nhất định phải nhận lại.

Thời gian đến lúc hôn lễ tới rất nhanh, lúc đó Ariel còn đang cùng Shana chuẩn bị quà cưới cho hai vợ chồng sắp cưới. Ariel thích tặng quà bằng đồ tự làm, tuy không quý giá, nhưng lại thể hiện tấm lòng của bản thân.

Ariel làm một cái vòng tay bằng vàng điểm một viên hồng ngọc to và nhiều viên hồng ngọc nhỏ , xung quanh có nhiều hoa văn uốn lượn nối đến những viên hồng ngọc nhỏ, nhìn giống như những đóa hoa nở rộ. Và cô cũng làm thêm một cặp nhẫn cưới bằng vàng nhưng đơn giản hơn một chút, cả hai chiếc đều đính hồng ngọc, thật sự thì trước kia cô thích ngọc lục bảo hơn hồng ngọc, bởi vì cô thấy hồng ngọc nhìn quá nổi, quá bắt mắt, nhưng từ khi nhìn thấy đôi mắt hồng ngọc đó, cô bị mê hoặc từ lúc nào cũng không biết.

Vòng tay là dành cho con dâu, còn quà cho con trai thì Ariel nấu hai lọ độc dược dùng để chữa trị vết thương từ phép thuật hắc ám, hai lọ là để chữa trị vết thương từ linh hồn, loại thứ nhất để cho độc dược có hiệu quả tốt nhất thì cô đã xin Shana vài giọt máu để nấu chung, còn loại thứ hai thì tuy không bằng để cho Shana hát một vài bài là ổn nhưng nó vẫn là độc dược trị linh hồn tốt nhất. Vì cô không thể ở bên cạnh bọn trẻ mãi nên cô muốn chuẩn bị trước vài thứ cho chúng, đến khi diễn biến của truyện đi tới điểm quan trọng, có lẽ khi đó cô đã dạy cho chúng mọi thứ cô có thể dạy, và còn tùy thuộc vào bọn chúng có thể phát huy nữa hay không thôi.

______ = ^ = ~♡______

Hôm diễn ra hôn lễ, Ariel và cả nhà tới rất sớm, bọn trẻ mặt đồ rất xinh xắn và lịch sự, khuôn mặt vui vẻ lộ rõ sự hưng phấn, các bé rất ít khi ra khỏi khu rừng, lần này được tham gia lễ cưới của anh trai mình, các bé rất vui.

Sân sau nhà Dermot đặt ghế ở hai bên, ở giữa trải tấm thảm đỏ đến vòm hoa. Khoảng chín giờ, khách được mời lần lượt đến ngồi vào ghế chờ, chín giờ ba mươi phút khách đến đông đủ, Ariel để bảy đứa trẻ ngồi hàng ghế đầu cùng William, để hai đứa còn lại đi đầu rải hoa cho cô dâu.

Dalzeil làm chú rể đứng trên bục hướng về phía vòm hoa chờ đợi tình yêu của mình, hôm nay cậu vận một đồ vets đuôi yến lịch sự làm cậu càng thêm nghiêm túc chững chạc, khóe môi lúc nào cũng cong lên, khách đến dự lúc nào cũng nhìn sang cậu rồi nhỏ giọng khen.

Thời gian đến, hai đứa bé một nam một nữ cầm giỏ hoa đi vào trước, tay nắm lấy những cánh hoa tung lên, nụ cười tươi rói khiến ai nhìn vào cũng khen hai bé giống như hai thiên sứ nhỏ. Cô dâu nhỏ xinh đẹp mặc áo cưới trắng tinh xảo khoác tay cha từ từ bước vào, khuôn mặt bị khăn ren trắng rũ xuống che lại, nhưng lại không thể giấu được nụ cười hạnh phúc của cô bé.

Dermot đi đến trước mặt Dalzeil, trao con gái nhỏ cho cậu, trước khi đi ông nói, " Con bé sau này nhờ cậu! " - Sau đó vỗ lên vai cậu vài cái rồi trở về ghế ngồi kế bên vợ.

Hai vợ chồng già nắm lấy tay nhau, khóe mắt đỏ hoe, nhưng cả hai không khóc, hai người vui mừng vì con gái mình tìm được nơi gửi gắm hạnh phúc cả đời.

Người chủ trì hôn lễ là một người đàn ông trung niên, ông ta đứng trước mặt hai người, đọc hỏi như thường lệ, " Ngài Dalzeil White, ngài có đồng ý ở bên cạnh cô Flora Simpson suốt đời, dù đói no hay bệnh tật, dù giàu sang hay khổ cực hay không? "

" Tôi đồng ý! "

" Cô Flora Simpson, cô có đồng ý ở bên cạnh ngài Dalzeil White suốt đời, dù đói no hay bệnh tật, dù giàu sang hay khổ cực hay không? " Người chủ trì hỏi một câu tương tự với cô dâu.

" Tôi nguyện ý! "

" Hai người hãy trao nhẫn cho nhau! " Người chủ trì vẫy tay, hai bé con khi nãy tung hoa đứng kế bên chủ trì, trên tay hai bé là hai cái khây gỗ, trên mỗi khây là một cái hộp nhẫn màu đỏ đã được mở ra, riêng trên khây của bé gái thì có thêm một cái hộp vuông không được mở ra.

Chú rể là người trao nhẫn trước, Dalzeil lấy chiếc nhẫn trên khây cẩn thận đeo vào tay Flora, khi đeo xong còn ngô nghê ngắm một lát, khi bé gái đẩy cái khây vào người cậu vài cái thì mới ngừng lại. Cậu nhìn cái hộp vuông còn lại trên khây thì ngạc nhiên, vừa đưa tay mở ra nhìn thì lập tức quay xuống hàng ghế đầu, nhìn Ariel không nói nên lời.

Dalzeil cầm cái vòng tay Ariel tự làm mở chốt ra đeo vào tay Flora. Dưới ánh nắng mặt trời, vàng và hồng ngọc sáng chói làm người khác muốn mù mắt.

Flora cũng bất ngờ, cô bé không dám cử động mạnh, sợ cái vòng bị gì, cô bé nhận lấy nhẫn trên khây, đeo vào tay Dalzeil.

" Tôi tuyên bố hai người đã là vợ chồng. " Người chủ trì tuyên bố, " Hai người có thể hôn nhau! "

Dalzeil ngượng ngùng vén màn khăn che mặt cô dâu lên, Flora nhìn cậu, khuôn mặt đầy hạnh phúc, hai người khẽ hôn nhau trước ánh mắt của mọi người.
_________
Đôi lời tác giả:

Gần bốn ngàn chữ ~=3=~

Tôi cảm thấy mình là siêu nhân! 😝😝😝😝

Tôi tăng nhanh tiến độ cũng ổn đó chứ, mọi người thấy thế nào?!😶😶😶
.
.
.
Hôm qua tôi đi nha khoa trám răng, ôi mẹ ơi, ai cũng bảo trám răng không đau, không đau. Đến lượt tôi trải nghiệm thì.... đau... đau không thể nói nên lời, đau đến buốt óc.😣😣😣😣 Lại còn phải lấy tủy😭😭😭😭😭

Không phải chỉ một lần là xong, ngày mai còn phải đi thêm lần nữa😭😭😭

Mình thì đau muốn kêu cha gọi mẹ, mà ông bác sĩ thì cứ bảo thường thôi, thường thôi😑😑😑😑😬😬😬😬

Ps: Đố mọi người, tấm hình đầu trang là vẽ ai?! 😆😆😆 Tranh đã full màu HD😂😂😂 cơ mà chắc đợi chương sau mới đăng lên.

Tôi đang chuẩn bị lấn sân sang giới vẽ =3=~♡
















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top