Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 46: Tom Marvolo Riddle +2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

.

.

Vào năm ba, Tom vô tình đọc được một loại thuốc có thể hiện ra gia phả ba đời gần nhất, hắn lập tức pha chế và biết được rõ nguồn gốc của mình.

Khi năm ba kết thúc, Tom đi kiếm gia đình thật sự của mình.

Tom tìm được gia đình Riddle theo sự chỉ dẫn của những hàng xóm xung quanh, và hắn gặp được người cha của mình.

Hắn không biết giữa cha và mẹ của ông xảy ra chuyện gì, nhưng mà hắn nghĩ một người lần đầu gặp đứa con của mình tìm đến, dù không cảm động thì cũng phải vui mừng dù chỉ một tí thôi cũng được.

Nhưng ông ta không, một chút cũng không, ông ta nhìn hắn và hỏi một câu lạnh tanh, " Cậu tìm ai? "

Trong khi đó khuôn mặt của hắn và ông ta giống nhau đến như vậy, dù không giống y đúc, thế nhưng cũng được năm hay sáu phần, và ông ta chỉ nhìn hắn như một kẻ lạ mặt.

Tom hít một hơi và báo tên, " Tôi tên là Tom Marvolo Riddle, con trai của ông. "

Đến lúc này ông ta mới có một chút cảm xúc nên có, ông ta mở to mắt và quan sát hắn kĩ hơn, sau đó ông ta nhíu mày nói, " Mi là đứa trẻ mà người đàn bà kia sinh ra sao? "

" Mẹ tôi mất khi tôi vừa được sinh ra. " Tom cố gắng nói.

" Hừ, ả ta đáng bị như vậy khi mà dám dùng bùa mê quyến rũ ta. " Ông ta nở một nụ cười khinh miệt, " Mi đi vào nhà đi, chúng ta sẽ nói chuyện ở bên trong. "

Gia đình Riddle ở nơi này có thể xem là giàu có hơn một số nhà khác, cha hắn sống cùng với cha mẹ , khi nhìn thấy hắn bọn họ cũng chẳng có phản ứng gì mấy, cha ông ta đưa mắt nhìn hắn rồi thôi, còn mẹ ông ta thì đỡ hơn tí, còn lên tiếng hỏi hắn là ai.

" Đây là đứa con mà ả đàn bà kia sinh cho con. " Ông ta nói xong rồi ngồi xuống ghế, " Mi ngồi xuống đi, nói xem hôm nay mi đến đây làm gì? "

" Tôi là con trai của ông! " Tom gần như là hét lên.

" Thì sao? Ta bị mẹ của mi dùng bùa mê quyến rũ rời khỏi gia đình, khi đó ta bị mê hoặc, ta không hề mong muốn có mi, vậy nên ta chẳng phải có trách nhiệm nào với mi cả. " Ông ta nhìn Tom và nói một cách nhẹ tênh.

" Nói đúng lắm con trai! " Mẹ ông ta ngồi trên chiếc ghế đung đưa nở nụ cười khích lệ.

" Mặc dù rằng điều ta sắp là không cần thiết lắm nhưng ta nghĩ nói ra cũng không thiệt gì, nếu con mà nhận thằng con hoang này về, ta sẽ không cho con thừa hưởng một xu nào tài sản của ta. " Cha ông ta dời mắt khỏi tờ bảo trên tay rôi nói.

" Cho dù cha có nói con cũng chẳng bao giờ có ý nghĩ đó đâu. " Ông ta vừa nói xong thì cười phá lên, hai lão già kia cũng cười.

Tiếng cười chết tiệt ấy như là khinh bỉ hắn ta không biết thân phận bản thân bần tiện đến đâu, cũng như là thôi thúc hắn cầm đũa phép lên và cho chúng xuống địa ngục.

Thế nhưng lí trí đã ngăn hắn lại, hắn đứng lên và cũng cười, hắn nâng đũa phép lên chỉ về phía người cha của mình và nhẹ nhàng nói, " Imperio. " Sau đó hắn làm tương tự với hai lão già kia.

Nhìn ba con rối ngoan ngoãn quỳ dưới chân mình, Tom ngồi gác chân lên bàn thơ thẩn suy nghĩ lên làm điều gì tiếp theo.

Thì ra tiền tài có sức ảnh hưởng đến như vậy sao? Vậy còn quyền lực thì sao?

Tom nhìn hai bàn tay của mình, hắn giờ chẳng có gì nữa cả, hắn sẽ có hai thứ đó thế nào?

Đột nhiên, Tom giơ đũa phép của mình lên cao, ngắm nhìn nó thật kĩ càng, từng mili một và hắn bật cười, " Ha, phải rồi, không ngờ sẽ có lúc mình ngu ngốc như vậy. Có sức mạnh không phải là đã có mọi thứ hay sao?! "

.

.

.

.

.

.
Bắt đầu vào năm bốn, Tom hoàn toàn thay đổi, hắn xa cách hơn với Miranda và kết thêm nhiều người bạn mới bằng khuôn mặt xinh đẹp và phép thuật của mình.

Hắn không còn giấu giếm sức mạnh mà bản thân có, và cả khả năng đặc biệt có từ nhỏ nữa.

Sau khi thấy hắn nói chuyện với một mãng xà xinh đẹp, đám quý tộc ngu muội tôn sùng thuần huyết đó như một lũ thiêu thân mà quỳ xuống chân hắn, từng kẻ từng kẻ một, tôn sùng hắn như thần, nguyện bị hắn sai xử, xem việc hôn giày của hắn là một đặc ân.

Hắn chưa từng biết cảm giác này tốt đẹp đến như thế, hắn như là nghiện mất. Hắn mong muốn càng nhiều sức mạnh hơn, nhiều loại bùa phép hơn, nhiều kẻ trung thành hơn.

Thế nhưng một ngày nọ, Tom đột nhiên nghĩ đến một chuyện, tuổi thọ của hắn quá ngắn ngủi, hắn cần nhiều thời gian hơn để ngắm nhìn và hưởng thụ những thứ mà hắn cực khổ xây dựng nên.

Ngay sau đó hắn tìm mọi thứ liên quan đến việc nâng cao tuổi thọ và cả bất tử.

" Tom, tôi mang bữa phụ cho cậu này! " Abraxas gõ cửa vài cái và tự nhiên bước vào trong, anh ta đặt đồ ăn lên bàn.

" Hửm, anh sao thế, tâm trạng không tốt à? " Tom dời ánh mắt ra khỏi cuộn da dê, mỉm cười nhìn Abraxas hỏi.

" Tôi gặp được Miranda ở hành lang, con bé vẫn bướng bỉnh y như cũ. " Abraxas thở dài kể.

" Cực khổ cho anh rồi! " Tom nhìn Abraxas với ánh mắt đầy thương cảm, sau hắn vẫy tay bảo anh ta cuối xuống và hôn lên môi anh ta một cái.

" Ôi chà, tôi ước ngày nào con bé cũng đến làm phiền tôi đây. " Abraxas mỉm cười rồi hôn sâu hơn.

Sau khi kết thúc một nụ hôn dài, Tom bắt đầu ăn bữa phụ mà Abraxas mang đến, ăn được một chút, hắn lên tiếng, " Abraxas, liệu anh sẽ trung thành với tôi cả cuộc đời này chứ? "

" Tất nhiên, cậu là chúa tể của tôi! " Abraxas quỳ xuống, nâng bàn chân trần của Tom lên, cung kính hôn lên, " Mọi thứ của tôi đều thuộc về cậu. "

" Nhớ kĩ những lời nói này, nếu anh phản bội tôi, tôi sẽ không nhân từ mà cho anh một lời nguyền không thể ta thứ thôi đâu. " Tom cắn chiếc nĩa trên tay nở nụ cười đầy quyến rũ, hắn dùng mu bàn chân nâng cằm Abraxas lên, để mắt hai người đối diện nhau, " Đừng bao giờ phản bội lại tôi, được chứ!?"

" Mãi mãi sẽ không bao giờ có chuyện đó. " Abraxas cung kính nói.

Năm năm, hắn tìm được vị trí mật thất của Slytherin và mở ra, bên trong đó nhốt một con tử xà, ngay sau khi được mở ra nó đã giết một học sinh máu bùn tên Myrtle.

Việc này kinh động rất nhiều đến các giáo sư và hiệu trưởng, ngay lập tức mọi thông tin được phong tỏa để tìm kiếm hung thủ.

Tom là một học sinh ngoan ngoãn và tài giỏi luôn được các giáo sư yêu mến, nên khi hắn tấn công con nhện tám mắt mà tên khổng lồ lai lén lút nuôi và bảo rằng đây chính là con quái thú ở trong mật thất tất cả đều tin tưởng, mọi thứ quá phù hợp, không có gì để chứng minh đây là giả cả, dù sao thì cũng chẳng có ai biết lúc đầu trong mật thất có cái gì mà, đúng không?

Tom lập được công lớn và nhận được nhiều giải thưởng cống hiến cho trường.

Vào giáng sinh hắn đã có cuộc trò chuyện nho nhỏ với giáo sư độc dược Slughorn, và ông ta đã với hắn về trường sinh linh giá.

Khi có được gợi ý, Tom bắt đầu đi đúng hướng hơn, tìm hiểu được sâu hơn.

Năm thứ sáu, Tom giết cha và ông bà của mình và sau đó đổ tội cho người chú vừa mới rời khỏi nhà tù của mình. Sau đó ung dung đi đến nhận hết tài sản của dòng họ Riddle vào túi riêng của mình, từ lúc này, hắn dùng gia trang Riddle làm nơi ở.

Tháng 9 hắn thành công sử nghiệm tạo ra trường sinh linh giá thứ nhất, đó là một cuốn nhật kí của hắn, trông nó rất bình thường, chỉ là một cuốn sổ màu đen cũ kĩ, nhưng không ai biết được thứ này quý giá và quan trọng với hắn thế nào.

Tom giao cuốn nhật kí cho Abraxas cất giữ, anh ta đã tốt nghiệp vào năm trước và đang đi theo cha mình học tập để nhận lấy chức gia chủ gia tộc Malfoy.

Năm bảy của hắn trôi qua khá nhanh chóng. Trong năm này, có một chuyện khá quan trọng đối với hắn, hắn đổi tên, hoặc có thể nói rằng hắn xếp lại từ cái tên vốn có của mình, một cái tên thể hiện sức mạnh và quyền lực.

I Am Lord Voldemort.

Hắn rất thích cái tên này, không lâu nữa nó sẽ được toàn bộ phù thủy tại thế giới phép thuật này biết đến, e sợ nó, và thậm chí không dám nhắc đến.

Sau đó hắn tốt nghiệp và rời khỏi trường, một năm sau hắn quay lại và xin làm giáo sư tại trường, thế nhưng lão hiệu trưởng Dippet lại cho rằng hắn quá trẻ để làm và từ chối.

Một cái cớ ngu ngốc nhất mà hắn từng nghe.

Cơ mà hắn không quan tâm lắm, bởi vì thuộc hạ của hắn báo với hắn một chuyện khá thú vị, Dumbledore sẽ có một cuộc chiến đấu tay đôi với chúa tể hắc ám Gellert Grindelwald của nước Đức.

Gellert Grindelwald.

Hmm, hắn từng nghe phu nhân nhắc về người này, hình như họ có quen biết nhau.

Ngay lập tức, Tom ra lệnh cho thuộc hạ chuẩn bị ngay một chuyến đi đến Đức.

.

.

.

.

.

.
Tháng 6 năm 1945.

Tại đảo nhỏ giữa thái bình dương.

Ariel cắm cúi mân mê bàn tay gỗ tinh xảo , xung quanh người toàn là gỗ vụn, nhìn ra khắp cả phòng, nơi nơi đều là những thân gỗ to chất chồng, mỗi góc đều có những bộ phận chân tay được điêu khắc bằng gỗ nằm lộn xộn.

Kể từ khi bị " cấm túc " thì Ariel liền bắt tay vào làm những thứ này, vừa bắt đầu thì cô liền tỉ mỉ làm từng chút một.

Bằng một cách nào đó, cô có cảm giác rằng Shana sắp tỉnh lại rồi, cô cần một vỏ bọc thật hoàn hảo cho cô ấy.

" Chủ nhân ơi! " No.1 gọi nhỏ rồi bước vào trong phòng.

" Sao? " Ariel nhíu mày nhìn vết xước nhỏ trên cánh tay gỗ, giọng nói bất giác trầm xuống.

" Gương.... gương hai mặt của cô đã reo lần thứ ba mươi hai trong năm rồi! " No.1 sợ hãi lắp bắp nói, mấy năm nay tính tình của Ariel kém hơn trước rất nhiều, nó bây giờ luôn cố gắng tìm biện pháp giải quyến phần mềm cao cấp kia, mọi thứ chỉ cần thêm một chút nữa.

" Gương hai mặt? Trong năm?" Ariel quẳng cách tay gỗ vừa tỉ mỉ làm ra đống phế phẩm phía sau lẩm bẩm, sau lại ngước lên nhìn No.1 hỏi, " Bây giờ năm bao nhiêu rồi? "

Khi bắt tay vào làm cơ thể cho Shana, cô chưa hề để ý đến thời gian.

Ariel bấy giờ mới phát hiện bản.thân đã quên mất một điều quan trọng.

Tom.

Cô bỏ quên thằng bé lại một mình rồi!!!

" Hiện tại là năm 1945 rồi ạ! " No.1 nhanh chóng nói.

" Chết tiệt!!!!" Ariel bật dậy khỏi ghế, dùng bùa triệu tập lấy gương hai mặt đến, mở ra thì nhìn thấy khuôn mặt đầy tâm sự của Grindelwald.

" Ariel, để gặp được cô cũng khó thật đấy! " Grindelwald nhếch môi nhìn cô, " Cô đã đi đâu trong bảy năm nay vậy? "

" Đừng nhắc nữa Gellert, tôi đang bị truy sát! " " Ariel thở dài nói, " Cũng không có gì to tác lắm, nói đến cậu đi, có tâm sự gì nặng nề thì cứ nói với tôi này. "

" Albus gửi lời khiêu chiến với tôi, hai tháng nữa chúng tôi sẽ đấu trực diện với nhau ở Đức. " Grindelwald không chần chừ gì lập tức nói ra, " Ariel, đột nhiên tôi cảm thấy sợ. "

" Đừng kể chuyện cười với tôi Gellert. Cậu sợ lúc chiến thắng rồi không dám nhìn mặt hay sợ không biết nên làm gì với cậu ta? " Ariel trợn mắt nhìn Grindelwald, " Có thứ kia trong tay, cậu sợ cái quái quỷ gì? "

" Ariel... cái Albus giữ là thật... "

" Tưởng gì, là thật thôi mà, cậu sợ..... " Ariel cười haha nói, ngừng một lát sau đó lập tức hét vào tấm gương, " Cậu nói gì cơ?!?! Cái kia là thật? Tôi bảo cậu phải giữ kĩ cơ mà? Mất rồi cậu bảo xem cậu chiếm thế giới này kiểu gì hả tên ngu ngốc kia??????? "

" Thứ đó tạo bởi lời nguyền cổ xưa nhất, rất khó để phá hủy, nên tôi nghĩ đưa cho Albus cũng không sao, với lại cậu ấy có mối liên kết với nó, cô biết đấy, dùng đồ giả chắc gì dụ được cậu ấy ra. "

" Cậu điên sao Gellert? Albus là một thiên tài suốt mấy trăm năm nay mới có một đấy, có nó trong tay cậu ta chỉ cần tìm hiểu một chút, nắm rõ quy luật là có thể phá hủy nó dễ dàng. " Ariel điên lên, phá nát cái bàn kế bên, cô hít một hơi dài để bình tĩnh lại rồi nói tiếp," Cái tôi đưa cho cậu là đồ thật đó tên ngu xuẩn ạ! "

" Thật sao? Cô kiếm nó ở đâu ra chứ?"

" Tôi kiếm hai kẻ nào đó bắt chúng thực hiện lời nguyền rồi lấy đi thôi. " Ariel nói, " Bây giờ không phải lúc để nói điều này. Xin ngài chúa tể hắc ám ngu xuẩn nhất thế kỉ cho tôi biết là lời nguyền đã được phá bỏ hay chưa? "

" ... Rồi, mới hai ngày trước. " Grindelwald trầm mặc một lúc rồi nói.

" Aaaaa, cậu rõ thông minh đến vậy, sao lại có lúc ngu đến mức này chứ hả!!! Ôi Merlin ơi, đến cứu con với! " Ariel ôm mặt hét một tiếng.

" Ariel... "

" Được rồi, trước thời hạn hai tháng, tôi sẽ tìm cách giúp cậu, bù lại cậu giúp tôi chuyện này. " Ariel nói với Grindelwald.

" Được, cô cứ nói đi. "

Grindelwald nhìn xấp tài liệu trong tay cẩn thận đọc, không ngừng cảm thán, không ngòe ngoại trừ hắn ta cũng có kẻ muốn làm chúa tể hắc ám, lại còn trẻ đến như vậy. Nhìn những thứ mà cậu ta có trong tay xem, chỉ mới mười tám mà cậu ta đã có vô số tài nguyên mà người khác cả đời chưa chắc gì có được.

Grindelwald thầm nghĩ, nói thật thì hắn ta cũng khá ghen tị, tầm tuổi cậu ta hắn ta cũng chỉ có mỗi chiếc đũa cơm nguội trong tay.

Không hổ là đứa nhóc được Ariel tự tay nuôi dưỡng. Nếu lúc trước gặp được cậu ta sớm thì bồi dưỡng làm người thừa kế cũng không tồi.

Grindelwald mở gương hai mặt, gọi cho Ariel, ngay lập tức liền thấy khuôn mặt căng thẳng của cô, " Nói nhanh lên!!!"

" Cô xảy ra chuyện gì à? " Grindelwald bất ngờ nhìn cô hỏi.

Ariel khó khăn né đòn từ phía sau hét lên, " Muốn gì thì nói mau lên!!!!"

" Tôi đã tra được mọi thứ xảy ra trong bảy năm nay của thằng nhóc mà cô nuôi dưỡng. "

" Rồi sao? "

" Hơi dài một tí nhưng tóm gọn lại thì, nó đang tiếp nối con đường của tôi đấy! "

" Gì? Cậu vừa nói gì cơ? " Ariel ngơ ngác hỏi lại.

" Nó. Đang. Đi. Trên. Con. Đường. Trở. Thành. Chúa. Tể. Bóng. Tối. " Grindelwald nói từng chũe thật chậm rãi rồi nghiêng đầu nhìn tấm gương tối đen đi.

Lúc này, Ariel cầm tấm gương hai mặt bị bẻ đôi trên tay, tức điên lên.

Mười một năm, nuôi dạy nó suốt mười một năm như vậy, rốt cuộc cũng thành công cốc.

Vì cái gì chứ?

Trải sẵn đường cho tên ngu ngốc kia thì hắn ta không thèm đi, còn nhào nặn ngay từ nhỏ thì trở về hình dáng thuở đầu.

Vậy chẳng thà ngay từ đầu cô dạy nó cách chiếm thế giới này cho rồi có phải tốt hơn hay không chứ?

Ariel chọi hai nửa tấm gương về phía Cyrus đang đuổi theo sau rồi mở cổng chạy về đảo.

" Nè No.1, cầm nguyên cứu đi. " Ariel đưa cho No.1 một cái đồng hồ quả quýt rồi đi vào phòng làm việc.

Ariel ngồi vật vã trên chiếc ghế dựa mền mại, ôm lấy con búp bê tinh xảo to bằng người thật vào người, chậm rãi sắp xếp lại mọi thứ một lần nữa.

Kế hoạch C lẫn D thất bại rồi.

Vậy tiếp theo là kế hoạch E, hmm, nên bắt đầu từ đâu đây?

Trước hết nên bắt thằng nhóc kia lại cho chắc ăn đã.

Muốn Harry ra đời thì cha mẹ nó phải yên ổn, mà để yên ổn thì phải bắt kẻ gây nguy hiểm lại.

.

.

.

.

.

.

Tháng 8 năm 1945.

Grindelwald nhìn đứa trẻ đang ngồi hiên ngang trên ghế của mình mà nghiền ngẫm, miệng không ngừng lẩm bẩm, " Không thể tin được, không thể tin được. "

Đứa trẻ giương đôi mắt to tròn liếc Grindelwald, thế nhưng dù có làm ra hành động gì thì nhìn nó cũng vô cùng đáng yêu, " Câm miệng lại Gellert!"

" Okay, okay!" Grindelwald nở nụ cười rồi làm động tác khóa miệng, ngoan ngoãn im lặng.

" Đeo hết đống này vào người đi, nói cậu biết, tôi tốn rất nhiều thứ quý giá để làm ra chúng, trận chiến này mà thua thì cậu đi chết đi, đừng nhìn mặt tôi nữa! " Đứa trẻ hay nên nói là Ariel phiên bản thu nhỏ hất cằm ra lệnh.

" Cô có cần phải làm như vậy không? " Grindelwald rất nghe lời, đeo từng món vào, vừa đeo vừa trò chuyện, " Albus sẽ không giết tôi, tôi hoàn toàn chắc chắn điều này. "

" Phải, cậu ta sẽ không giết cậu, nhưng sẽ nhốt cậu vào nhà tù mà chính cậu tạo ra, suốt đời! " Ariel cười giễu nói.

" Thôi nào Ariel. " Grindelwald nói.

" Tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa. Đeo đống đồ đó vào và biến đi gặp người tình cũ của cậu đi. " Ariel nói rồi độn thổ đi mất.

" Hmm, tính tình còn kém hơn trước nữa! " Grindelwald nhún vai một cái đeo nốt đống đồ phòng ngự rồi cũng độn thổ đi.

.

.

.

.

.

.

Đôi lời tác giả:

Đôi lúc Ariel quên mất bản chất của bản thân.

Cô cứ chọn cách ôn hòa, nhẹ nhàng nhất để đi.

Và cô quên mất điều đó không bao giờ khiến mọi thứ đi theo hướng mình muốn.

Cô là Freya, vị thần của sự bất hạnh.

.

.

.
Ngoài lề:

Hôm qua 20/11, tôi về truònge cũ năm cấp 3.

Gặp lại crush cũ của mình, lúc trước không gặp thì cứ nghĩ rằng ừ thì mình hết thích nó rồi, không nhớ đến nó nữa, thế nhưng mà về gặp nó được 10p thì cảm xúc trào dâng, đcm, nhớ nó vl ra ;;;;_;;;;

Đến giờ tôi không crush được ai khác đều tại nó ;;;;;;___;;;;;;









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top