Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Nhiệm vụ đặc biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Wattpad: Luftmensch05

Thẩm Miên đã nghĩ ra cách đối phó với cơm hộp tình yêu.

Mặc dù cậu học hành tiếp thu chậm, nhưng lại rất rành rọt chuyện lách luật này.

Sáng hôm sau, cậu vòng sang tiệm tạp hóa mua hộp đựng cơm, còn cố tình chọn chiếc có những bông hoa nhỏ màu hồng phấn, thoạt trông rất có không khí ngày xuân, tiếp đó đi rửa lại cho sạch sẽ, giờ nghỉ trưa vừa tới đã kéo Bùi Tri Dật chạy vèo xuống căng tin như ngựa hoang thoát cương.

Cả hai tới sớm, trong căn tin không đông cho lắm, Thẩm Miên đi thẳng đến trước cửa số 6 có đồ ăn ngon nhất, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu hơi ửng hồng vì chạy bộ nói với dì nấu cơm ở căn tin: "Dạ dì cho cháu một phần sườn kho, một tôm nõn xào hành, thêm một món chay thập cẩm với hai phần cơm ạ."

Dì ấy bị sự đáng yêu Thẩm Miên tấn công đến mức không còn suy nghĩ rõ ràng, mà múc thêm một muôi sườn kho.

Thẩm Miên cảm ơn dì xong thì lại tiếp tục kéo Bùi Tri Dật tìm chỗ ngồi trống cạnh cửa sổ, sau đó vội mở hộp ra, đầu tiên chia vài món thành phân nửa, rồi xếp ngăn nắp vào hộp cơm, cũng thêm cả cơm trắng vào, cuối cùng móc ra một gói tương cà nhỏ từ trong túi, xịt xịt vẽ một trái tim nguệch ngoạc lên cơm.

Toàn bộ động tác trơn tru mượt mà, chỉ làm một lần duy nhất là xong.

Thẩm Miên hài lòng với tác phẩm của mình hết nấc, hất cằm với Bùi Tri Dật, cứ như mình tự tay nấu thật mà tự hào lắm: "Anh nếm thử xem, toàn mấy món anh thích thôi đấy."

Bùi Tri Dật nhìn đăm đăm vào mấy trái tim xấu tàn nhẫn trên cơm, cảm thấy đây là cơm hộp tình yêu ẩu tả nhất mà mình thấy trong đời.

Đương nhiên 007 cũng thấy vậy.

Thậm chí Bùi Tri Dật còn nghe được tiếng nó đang tức anh ách trong đầu.

"Cậu chơi ăn gian! Cậu ít xem phim thần tượng lắm à? Cơm hộp tình yêu mà lại như thế á?"

Thẩm Miên bỏ một miếng sườn vào miệng, cũng chẳng bị ảnh hưởng đến việc ăn xíu nào, trong đầu cãi lý với 007: "Cơm hộp tình yêu của nhà tao cũng y vậy đó. Vả lại, chẳng phải tao tự vẽ trái tim đó sao? Mắc gì mày kêu nó không phải cơm hộp tình yêu?"

Cậu còn muốn lôi Bùi Tri Dật đứng chung phe với mình: "Anh nói đi, cậu thấy cơm hộp tớ làm thế nào?"

Bùi Tri Dật cầm đũa gắp con tôm nõn, anh chẳng nếm được có tình yêu hay không, chỉ thấy đồ ăn căng tin hôm nay cho hơi nhiều muối.

Cơ mà anh không thể lật tẩy Thẩm Miên được, lập tức trở mặt không chút do dự: "Anh thấy ok mà."

Thẩm Miên càng kiêu ngạo hơn: "Đó, tao có nói khoác đâu, tao nấu cái gì anh Bùi cũng ăn được hết á."

007 bị trình độ mặt dày của hai đứa này dọa chết rồi, ngẫm nghĩ lại mắt nhìn kí chủ của bản thân mình.

Nó bất giác nhớ lần trước nó cũng bị Thẩm Miên lừa điểm hẹn hò.

Thẩm Miên khăng khăng khẳng định cậu ta và Bùi Tri Dật ngồi ở thư viện cũng là hẹn hò, đi học chung cũng là hẹn hò, về nhà với nhau lại càng là hẹn hò, cho nên không nhất thiết phải ra ngoài đi chơi, mỗi tuần nên đúng giờ ghi điểm hẹn hò cho bọn họ.

007 bị cậu quấy rối đến mã hóa rối tung cả lên, song lại không nghĩ ra cớ để bẻ lại, cuối cùng chỉ đành cho 2 điểm hẹn hò này.

Có vẻ bây giờ Thẩm Miên lấn nước tới nghiện luôn rồi, ngay cả nhiệm vụ ngẫu nhiên cũng muốn thừa cơ lừa nó.

Giờ phút này, cuối cùng 007 cũng thấy được sự đáng sợ của loài người, chẳng trách lúc nó ra ngoài làm nhiệm vụ, các tiền bối đều ân cần dạy dỗ, dạy nó phải cẩn thận người ở trái đất.

Tiếc rằng hối hận muộn màng.

Thẩm Miên thấy nãy giờ 007 im ỉm, cứ tưởng 007 đang bị kích thích.

"Đừng hẹp hòi thế, mày là chiếc hệ thống hợp pháp ngay thẳng mà, nên không thể cắt xén tiền lương của kí chủ được, chỉ có 3 điểm thôi à, mày nhắm mắt cho qua đi ha."

007 tuyệt cmn vọng, hết cứu rồi, tự mình chọn kí chủ, có quỳ cũng phải chấp nhận.

Nó đành thông báo nhiệm vụ này đã hoàn thành, cộng cho 3 điểm, sau đó vừa chìm sâu vào ý thức vừa lặng lẽ đi mất.

Thẩm Miên vui ra mặt, cảm thấy cả sườn trong bát cũng thơm hơn, ăn một hồi còn nũng nịu với Bùi Tri Dật: "Anh ơi, em muốn ăn sườn muối tiêu anh làm, ở trường làm không ngon bằng anh."

Cậu nấu ăn là nổ bếp, nhưng Bùi Tri Dật lại thật sự là cao thủ việc nhà, nấu ăn còn ngon hơn nhà hàng rất nhiều, trước kia Thẩm Miên ăn dầm nằm dề ở nhà Bùi Tri Dật suốt kỳ nghỉ hè, nuôi có 10 ngày thôi đã tăng tận 5kg.

Bùi Tri Dật đồng ý: "Cuối tuần làm cho em ăn."

Thẩm Miên thỏa lòng về lớp, tranh thủ vẫn chưa vào tiết, cậu tính lại điểm tích được của mình và Bùi Tri Dật, mới trôi qua hơn một tuần mà đã tích được 10 điểm. Số điểm này theo lý thuyết đã tốt lắm rồi, nhưng cậu lại như một đứa keo kiệt hám tiền, nắm chặt mấy đồng tiền trong túi của mình, cảm thấy thực sự ít thấy thương, lập tức đi quậy 007 tiếp.

Cậu mãnh liệt ra hiệu với hệ thống trong đầu, giương mắt chờ mong hỏi: "Cũng được nhiều ngày rồi, sao mày vẫn chưa cho tao làm nhiệm vụ đặc biệt thế? Phải có điều kiện gì mới được hả?"

007 vốn lười để ý tới cậu, thực ra nó cũng không phải là người quyết định sẽ ra nhiệm vụ gì, nó chỉ việc dựa theo dữ liệu mà nó nhận được, nhưng khi nó kiểm tra lại ở bảng nhiệm vụ, phát hiện tuần này có một nhiệm vụ đặc biệt thật.

007 nhìn một hàng chữ to đỏ rực được đánh dấu với số điểm được viết đằng sau, khiến tâm trạng tự kỷ nãy giờ nhận được biết bao an ủi.

Nó thờ ơ đáp: "Trả lời kí chủ Thẩm Miên, cuối tuần này sẽ có một nhiệm vụ đặc biệt, mong ngài nhận kịp."

Thẩm Miên còn cảm thấy tinh thần phục vụ của hệ thống này tốt ghê, xin gì là được nấy.

"Được, vậy tụi tao chờ."

Cho đến cuối tuần Thẩm Miên mới nhận ra âm mưu ác độc của cái hệ thống nát này, nhất quyết phải trả thù cho bằng được.

Khối 11 chỉ được nghỉ 1 ngày rưỡi, vì thế lúc hệ thống thông báo nhiệm vụ, Thẩm Miên và Bùi Tri Dật còn đang đứng xếp hàng đợi ở quán trà sữa ở cổng sau trường học, trong quán có rất nhiều nữ sinh, có cô nàng mặc một chiếc váy ngắn trắng phau với đôi boot ngắn rất xinh đẹp, cực kỳ nổi bật trong đám đông, cơ mà cô nàng ấy lại cứ lia mắt nhìn cả 2 đứa hoài.

Thẩm Miên rất biết tự giác, mặc dù cậu cũng ưa nhìn lắm, nhưng từ nhỏ đến giờ Bùi Tri Dật được các cô bạn thích nhiều hơn, bởi thế cậu bèn nhón chân lên, ghé vào tai Bùi Tri Dật rồi bảo: "Cược với em không? Chắc chắn cô bạn kia đang để ý anh á."

Cậu nói xong còn cười tủm tỉm vỗ lên người Bùi Tri Dật, thoạt trông vui giùm anh.

Bùi Tri Dật nhìn cậu, không vui ấn cậu xuống: "Tới lượt em kìa, mau lấy trà sữa đi."

Thẩm Miên lấy trà sữa xong thì đi ra ngoài với Bùi Tri Dật, cô nàng mặc váy ngắn kia lại tiếp tục nhìn liếc nhìn bọn họ.

Chẳng biết tại sao, đột nhiên trong lòng Bùi Tri Dật có trực giác, cô nàng đó không có nhìn anh, mà là nhìn Thẩm Miên.

Anh bình tĩnh che Thẩm Miên lại.

Cả 2 cơm nước xong xuôi thì về lại ký túc xá, hôm nay là thứ sáu, không cần học tiết tự học buổi tối, sáng mai học thêm tiết buổi sáng là được nghỉ.

Sau khi Thẩm Miên tắm xong, bèn nằm sấp làm bài tập trên giường, Bùi Tri Dật bắt cậu sắp xếp lại mấy câu sai của tuần này, cậu không vui càu nhàu mà lại không thể chống cự, chỉ có thể bĩu môi cắt từng câu một.

Bùi Tri Dật đã làm xong gần hết bài tập về nhà cuối tuần, vì thế không xem bài tập nữa, mà lướt trang web mua sắm trên điện thoại, anh nhớ có mô hình mà Thẩm Miên rất thích sắp mở bán, anh còn đang chuẩn bị mua để tạo bất ngờ cho Thẩm Miên.

Ngay lúc này, tiếng hệ thống 007 vang lên trong đầu hai đứa: "Nhiệm vụ đặc biệt, xin hãy chú ý, kí chủ chỉ có 1 phút quyết định xem có nhận hay không."

Thẩm Miên tỉnh hẳn ra, thừa dịp ném mấy câu sai ra chỗ khác: "Nhận nhận nhận!"

Bùi Tri Dật cũng không xem điện thoại nữa, tập trung đợi nghe nhiệm vụ.

Trong giọng nói đều đều của 007 không giấu được sự sung sướng: "Nhiệm vụ: Mời kí chủ Bùi Tri Dật lựa cho kí chủ Thẩm Miên một chiếc váy ngắn, rồi tự tay mặc vào, sau đó hôn lên mắt cá chân của kí chủ Thẩm Miên. Nhiệm vụ trị giá 40 điểm, mời kí chủ lựa chọn cẩn thận."

Sấm đánh giữa trời quang.

Nụ cười trên môi Thẩm Miên đóng băng cứng ngắt.

Cậu run run quay đầu nhìn Bùi Tri Dật, ngẩn ngơ hỏi anh: "Anh ơi... Nó vừa nói cái gì thế?"

Váy ngắn ??

Bùi Tri Dật cũng bất ngờ, gương mặt điềm tĩnh thường ngày lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Nhưng hệ thống cũng không cho bọn họ có thời gian để suy nghĩ, tích tích nhắc nhở: "Còn lại 30 giây, xin kí chủ hãy chọn có chấp nhận hay không?"

Thẩm Miên sụp đổ: "Cái nhiệm vụ giẻ rách gì thế hả? Có thằng trai thẳng nào lại thích mặc đồ con gái chứ?!"

Cậu sẵn lòng để nhảy lầu rồi.

Nhưng 007 không hề bị xao động, tiếp tục nhắc nhở: "Còn lại 15 giây."

Quá quắc hơn là nó còn zoom lớn 40 điểm trong đầu Thẩm Miên, công khai bắt nạt cậu.

Thẩm Miên rưng rưng, nhìn Bùi Tri Dật mà cầu cứu: "Anh ơi..."

"Còn lại 5 giây."

Bùi Tri Dật véo sống mũi, quyết định trong 3 giây cuối: "Nhận."

007 mãn nguyện thông báo: "Xác nhận kí chủ nhận nhiệm vụ, bây giờ thông báo điều kiện của nhiệm vụ, váy của kí chủ Thẩm Miên bắt buộc phải là váy ngắn, không được dài hơn 45cm. Nhiệm vụ phải hoàn thành trong vòng 3 ngày."

Nó nói xong câu đó thì biến mất, cả đêm ấy cũng không xuất hiện lại nữa.

Chỉ để lại Thẩm Miên và Bùi Tri Dật ngơ ngác nhìn nhau.

Tác giả có lời muốn nói:

Cái gì nên tới cũng sẽ tới ~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top