Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Muốn làm chị dâu không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Wattpad: luftmensch.05

Trong phòng yên lặng đến lạ, có lẽ Thẩm Miên bị sốc quá đỗi, hồi lâu sau cũng chẳng nói năng gì mà chỉ ngồi ôm chăn trên giường, như cậu bé đáng thương (*) bị chà đạp, vừa tủi thân vừa sợ hãi nhìn Bùi Tri Dật.

Bùi Tri Dật cũng chẳng mấy khi mà thấy áy náy, dù sao nhiệm vụ vừa nãy là do anh mở miệng bảo nhận.

Nhưng lúc này anh xin thề với trời, anh không hề có hứng thú với việc Thẩm Miên mặc đồ con gái, thực sự chỉ vì số điểm hệ thống cho quá cao, rồi sau khi cân nhắc xong xuôi thì anh thấy không thể bỏ qua được.

Mà bây giờ nhìn Thẩm Miên cả môi cũng run run, dùng ánh mắt nhìn anh như đang nhìn cầm thú, hệt như đang thầm lên án mặt đạo đức của anh.

Bùi Tri Dật lúng túng hắng giọng một cái, dỗ dành Thẩm Miên: "Mặc một lần thôi mà, cũng chỉ có mỗi anh thấy, không có ai biết nữa cả."

Anh vừa dứt lời, Thẩm Miên đã cầm gối đánh lên người anh, mềm mềm cũng chả đau.

Thẩm Miên nổi giận mắng to: "Vậy sao anh không mặc đi?"

Bùi Tri Dật im lặng một giây, nói năng thật thà: "Hệ thống không cho anh mặc mà."

Thẩm Miên cầm gối đánh tiếp, gào lên rồi tự đập mạnh vào trong chăn.

Ban nãy cậu vẫn chưa kịp phản ứng lại, giờ dây thần kinh xấu hổ đã không khác gì sóng biển, cứ dâng cao rồi lại dâng cao, không chừng cái nhiệm vụ kì cục này còn kinh khủng hơn cả cái chết nữa.

Mãi cho đến sáng thứ hai, Thẩm Miên vẫn còn chưa hết sốc.

Tiết tự học buổi sáng, bài kiểm tra đợt khai giảng đã được phát về, lần này Thẩm Miên có tiến bộ, xếp hạng 38, nếu là lúc trước đã đi khoe khắp lớp, rủ tụi Từ Kinh làm khùng làm điên tới bến. Nhưng hôm nay cậu lại hời hợt nhìn lướt qua rồi vứt vào ngăn bàn.

Đến cả thầy Đinh còn có lòng khen cậu dạo này có tiến bộ hẳn hoi, mong cậu sẽ cố gắng duy trì, mà cậu vẫn cứ buồn hiu, còn nhăn cái mặt nhỏ, chẳng có vẻ hào hứng gì.

Thấy Đinh sửng sốt hỏi Bùi Tri Dật: "Nhóc đó làm sao đấy? Điểm được cải thiện mà cứ rầu suốt, phải đứng cuối top đầu mới chịu à?"

Bùi Tri Dật nhếch miệng, tuy biết rõ tâm trạng của Thẩm Miên, nhưng anh vẫn nói dối thầy Đinh không chớp mắt: "Hôm qua cậu ấy bị đau bụng, nên ngủ không ngon ạ."

Thẩm Miên vẫn buồn buồn liếc nhìn Bùi Tri Dật.

Thấy Đinh "À" một tiếng: "Hèn chi, thầy đã dặn mấy đứa bớt ăn mấy quán ven đường ở cổng sau trường rồi mà, điều kiện vệ sinh đáng nghi lắm, chỉ toàn học sinh cấp ba..."

Thầy Đinh nắm được cơ hội, mượn vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm của mấy quán bán đồ ăn vặt quanh cổng sau trường để nói, giáo dục lại hết cả lớp một thể.

Thẩm Miên ngồi yên cạnh anh, nói tai này lọt qua tai kia, chứ có nghe câu nào đâu, còn đợi đến khi thầy Đinh ra khỏi lớp rồi thì bắt đầu ăn trưa sớm, mà thứ cậu ăn là món cơm nắm được bày bán ở cổng sau trường, vì được bỏ trong hộp giữ nhiệt nên đến tận bây giờ vẫn còn ấm ấm.

Cơm này vẫn do Bùi Tri Dật dậy sớm đi mua, anh biết giờ Thẩm Miên đang dỗi anh, vì thế bèn trêu cậu: "Ngon không nào?"

Thẩm Miên lơ anh, hung hăng cắn một miếng cơm thiệt lớn, còn quay lưng đi không thèm nhìn anh.

Bùi Tri Dật cũng không bực mà nắm lấy tay Thẩm Miên dưới gầm bàn, Thẩm Miên muốn rút tay lại nhưng không rút được, đành phải xoay đầu lại, gắt gỏng nhìn anh.

Bùi Tri Dật cười hiền, duỗi tay lau vết mayonnaise bị dính trên khóe miệng của Thẩm Miên: "Ở đây bị dính rồi này, sao em ăn cứ như con nít thế nhỉ? Dính hết lên mặt ấy."

Cảnh này tình cờ bị Mục Linh Linh ngồi đằng trước định quay xuống nhiều chuyện với Thẩm Miên nhìn thấy hết. Trong lòng cô nàng "Ôi chao~" một cái, đến nỗi định ngo ngoe móc điện thoại ra chụp lại, nhưng thấy Bùi Tri Dật đảo mắt tới, cô nàng lại rén.

Thẩm Miên cắn hai ba miếng đã hết sạch cơm nắm, tưởng rằng Mục Linh Linh muốn tán phét với mình, mà không ngờ cô nàng lật cuốn tạp chí ra trước mặt Thẩm Miên hỏi cậu: "Xem giúp tớ với, trong mấy cái váy này cậu thấy cái nào đẹp hơn?"

Thẩm Miên suýt nữa bị mắc nghẹn miếng cơm cuối cùng.

Cậu trợn tròn mắt nhìn ảnh trong tạp chí, chỉ thấy toàn quần áo phối cho con gái thôi, màu sắc và kiểu dáng đều rất đáng yêu, hơn nữa cũng toàn là váy ngắn, làm lộ ra đường cong đôi chân dài xinh đẹp và đầu gối tròn mượt mà.

Nếu là trước kia, Thẩm Miên sẽ rất sẵn lòng chọn giúp Mục Linh Linh, cậu thân với Mục Linh Linh hơn, cũng là do cậu không khó ưa như những đứa con trai đang độ tuổi dậy thì khác, toàn thích chọc ghẹo mấy bạn nữ.

Song hôm nay cậu nhìn những chiếc váy ngắn rực rỡ xinh xắn ấy, lại nhìn vẻ tự nhiên của Mục Linh Linh, hết sức ấm ức mà hỏi: "Sao cậu lại muốn hỏi tớ cái này chứ?"

Cậu cảm thấy hôm nay cả thế giới đều nhắm vào cậu!

Mục Linh Linh ù ù cạc cạc: "Sao á? Tớ chỉ hỏi cậu thấy màu nào đẹp thôi, ý là tớ đang khen cậu có mắt thẩm mỹ mà không được hả?"

Bùi Tri Dật ngồi cạnh không nhịn được mà cười khì.

Thẩm Miên uất hận lườm Bùi Tri Dật, sau đó nghiêm túc nhìn Mục Linh Linh: "Cậu đừng khen tớ, tớ bị mù màu."

Mục Linh Linh: "..."

Cô nàng đành lặng lẽ lấy lại quyển tạp chí, cho Thẩm Miên ăn bơ, đi tìm các chị em của mình nghiên cứu tiếp.

Thẩm Miên ỉu xìu học hết 4 tiết, cuối cùng tan học mới chịu làm lành với Bùi Tri Dật.

Mẹ kêu cậu cuối tuần phải dẫn Bùi Tri Dật về ăn cơm, bởi vậy hôm nay Bùi Tri Dật không gọi tài xế tới đón, hai đứa đi về bằng tàu điện ngầm, mà trên tàu điện chật ních ấy, Bùi Tri Dật lại giấu Thẩm Miên vào trong ngực rất tự nhiên, dùng cơ thể cao lớn ngăn cách thành một khoảng trống nhỏ an toàn cho Thẩm Miên.

Thẩm Miên dựa lên lan can, do trong tàu điện quá nhiều người, tuy mùi cũng không ghê lắm nhưng cũng không đến nỗi dễ chịu, mà trên người Bùi Tri Dật lại mang mùi hương thoang thoảng của muối biển, làm người ta có cảm giác mát mẻ thoải mái, cậu cũng bất giác nhích lại gần Bùi Tri Dật hơn.

Bây giờ cậu không còn giận Bùi Tri Dật nữa.

Suy cho cùng thì nhiệm vụ cũng tận 40 điểm, còn đáng giá hơn cậu làm nhiệm vụ cơ bản 2 tháng trời.

Với lại, mặc váy thì mặc váy thôi, dù sao cũng chỉ có mỗi Bùi Tri Dật nhìn thấy, chứ làm như từ nhỏ tới giờ cậu ít khi làm chuyện kì cục trước mặt Bùi Tri Dật lắm ấy?

Năm 3 tuổi cậu ngã xuống hố bùn, cũng nhờ Bùi Tri Dật lôi cậu lên đó thôi.

Nhưng cậu vẫn níu lấy mảnh áo trước ngực Bùi Tri Dật rồi hỏi: "Anh nhớ không? Nhiệm vụ đặc biệt cao nhất 100 điểm, mà đến cả nhiệm vụ mặc váy cũng chỉ cho có 40 điểm, thì đến 100 điểm sẽ cho mấy cái nhiệm vụ kì cục gì đây?"

Thẩm Miên thật sự nghĩ hoài không ra, ánh mắt trong veo nhìn Bùi Tri Dật chăm chăm. Lần cuối cậu nắm tay con gái là tận hồi lúc học mẫu giáo, thế cho nên trong tầm hiểu biết của cậu, nắm tay ôm ấp hôn môi đã là chuyện cực kỳ thân mật rồi, còn trình độ cao cấp hơn nữa thì cậu hầu như chưa nghĩ tới.

Bùi Tri Dật lại bắt đầu ho khan.

Đáng ra anh vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này, bây giờ bị Thẩm Miên nhắc tới, trong đầu tự dưng xẹt qua một số hình ảnh.

Mà Thẩm Miên vẫn đang ngu ngơ nhìn anh.

"Anh cũng không biết, xem 007 thông báo thế nào đã." Anh bình tĩnh bảo.

Thẩm Miên cũng không có hỏi nhiều nữa.

2 phút sau, tàu điện ngầm đến trạm, Thẩm Miên với Bùi Tri Dật cùng đi ra khỏi lối đi ngầm, trời đổ mưa lâm râm kéo dài, Bùi Tri Dật có mang theo ô, cả hai cùng chen chung một chiếc ô đi về nhà.

Trong nhà đã làm xong bữa trưa, do chính tay cha Thẩm Miên làm, Thẩm Miên vừa tới cửa đã ngửi thấy được mùi của nạm bò nấu cà chua, cậu vừa thay giày vừa lớn giọng hỏi cha: "Cha ơi, cha có làm tôm rang muối tiêu cho con không á?"

Hôm qua cậu đã đòi ăn món này.

Cha cậu bưng nồi lẩu đi ra từ phòng bếp: "Sao cha dám không làm chứ? Nếu cha mà quên thì con lật cái nhà này lên mất."

Thẩm Miên thỏa mãn.

Bùi Tri Dật cũng mỉm cười với cha mẹ Thẩm Miên: "Dạ thưa chú thưa dì, con mới đến ạ."

Nụ cười này của anh thật lòng hơn khi bình thường ở trường rất nhiều.

Thẩm Trường Hà và Tô Oánh đã chăm sóc anh từ nhỏ, cũng không coi anh là người ngoài, kêu anh và Thẩm Miên cùng dọn cơm ra, cũng tranh thủ hỏi anh rằng hai đứa đã quen ở ký túc xá của trường chưa.

Bùi Tri Dật trả lời từng câu từng câu, còn giúp Trầm Trường Hà thái rau, thân thuộc cứ như đang ở nhà mình.

Tô Oánh xé mấy gói rau trộn bán sẵn, đút cho Thẩm Miên và Bùi Tri Dật, hỏi anh: "Ngon không con? Nếu thích thì lần sau dì mua của hãng này tiếp."

Bùi Tri Dật gật đầu: "Ngon lắm dì ạ."

Thẩm Miên hỏi mẹ cậu: "Sao mẹ không hỏi con, ý kiến của con không quan trọng hả?"

Tô Oánh xem thường: "Con thích nhiều món quá, không món này thì cũng món kia, đâu cần mẹ lo."

Trong lúc nói chuyện, Thẩm Dư nghe thấy tiếng động mà lao thẳng xuống lầu, vừa thấy Bùi Tri Dật ở trong phòng khách, cô bé ôm chầm lấy Bùi Tri Dật hét lớn: "Em nhớ anh Bùi muốn chết luôn!"

Bùi Tri Dật đã quen với sự nhiệt tình của Thẩm Dư, cơ mà trên tay vẫn còn cầm dao, nên không tài nào ôm lại được mà chỉ có thể gật đầu ra hiệu.

Thẩm Miên cực kỳ cạn lời, cậu chọt chọt Thẩm Dư: "Hỏi xíu, mày có thấy còn một người đứng kế bên anh Bùi nữa không thế? Có phải người này tựa tựa với người anh trai ruột cả tuần không gặp không?"

Thẩm Dư ngó lơ cậu, bởi vì 2 hôm trước Thẩm Miên còn nhắn tin lừa cô bé rằng Bùi Tri Dật sẽ không qua.

Cô bé lượn vòng quanh Bùi Tri Dật hệt như nhỏ mê trai, ánh mắt lắp la lắp lánh hỏi han: "Anh Bùi ới, trường mình sắp tới sẽ tổ chức lễ hội văn hóa đó, anh có tham gia không á?"

Thẩm Miên đòi em gái chú ý tới mà chả được gì, chỉ có thể hậm hực mắng: "Mày đi làm em gái của Bùi Tri Dật luôn đi."

Thẩm Dư ứ sợ, cũng không ngẩng đầu lên mà thốt: "Vậy thì tốt quá chừng!"

Hoàn toàn không đặt anh trai vào trong mắt.

Thẩm Miên bị tổn thương sâu sắc, cảm thấy trong nhà này đã không còn chỗ chứa cậu nữa.

Ăn cơm trưa xong, Tô Oánh và Thẩm Trường Hà còn có việc đi trước, dặn Thẩm Miên với Thẩm Dư đừng chỉ lo chơi, dành thời gian mà học hành.

Thẩm Miên và Thẩm Dư vâng vâng dạ dạ mà đã đồng ý hết sức qua loa, sau đó hai đứa duỗi thẳng cẳng trên ghế sofa như đồ ăn hại, tư thế giống nhau như đúc, đúng là anh em ruột có khác.

Mà Bùi Tri Dật thì đang ép nước trái cây cho hai anh em ở trong phòng bếp.

Dưới ánh sáng tự nhiên của nhà bếp, anh xắn ống tay áo lên, để lộ ra đường nét cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, mái tóc đen tuyền ngắn gọn kết hợp khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, mặc dù trên tay cầm dao gọt trái cây, nhưng nhìn sao cũng thấy y như người mẫu nam trên bìa tạp chí.

Thẩm Dư không cầm lòng được mà cầm điện thoại chụp một tấm ảnh, nhanh tay chia sẻ cho hội chị em của mình, quả nhiên nhận được tiếng thét chói tai của cả bọn.

Là một cô bé học lớp 9 đang trong độ tuổi dậy thì, cô bé đã có thể phân biệt được anh mình hay Bùi Tri Dật mới thích hợp làm bạn trai hoàn hảo nhất, mặc dù mặt mũi của anh cô bé cũng lừa tình lắm, nhưng nếu xét về năng lực bạn trai thì kém xa anh Bùi tận 3 con phố.

Cô bé khá ưu sầu, mặc dù ngày nào cũng cãi nhau ùm tỏi với Thẩm Miên, nhưng cô bé cũng là một người rộng lượng, vẫn không mong nhìn anh mình cô đơn cả đời.

Cô bé thở dài thườn thượt, hỏi anh mình: "Sau này anh tính sao đây? Nhắm tìm chị dâu cho em được không?"

Thẩm Miên nghe xong mà chả hiểu gì, tưởng đâu Thẩm Dư lại cà khịa cậu mà không phục phản bác lại: "Mày bớt trù ẻo tao đi, tao chưa đủ đẹp trai à?"

Thẩm Dư cảm thông nhìn cậu: "Nhưng anh chỉ có cái mặt để lừa tình thôi, chứ vừa không biết làm việc nhà, vừa không biết chăm sóc chu đáo như anh Bùi, đến lúc đó dù có cô gái nào thích anh, anh dẫn anh Bùi ra gặp mặt cùng, có khi người ta cũng thay lòng."

Thẩm Miên nhìn Bùi Tri Dật, rồi lại tự nhìn mình, tạm thời vẫn không cãi lại được gì.

Đúng lúc Bùi Tri Dật đã ép xong nước trái cây, bưng lên cho cả hai.

Thẩm Miên ôm lấy eo của Bùi Tri Dật, tuyên bố với Thẩm Dư: "Vậy đơn giản thôi, tao cho Bùi Tri Dật làm chị dâu mày thì tiện cả đôi đường, cha mẹ cũng không còn phải nhọc lòng chuyện học hành của anh mày nữa."

Thẩm Dư cười khẩy: "Em thấy anh tưởng bở thì có ấy."

Bùi Tri Dật suýt thì không cầm chắc cái mâm trên tay.

Song anh giữ bình tĩnh lại ngay, hỏi Thẩm Dư: "Cả hai đang nói gì thế em?"

Thẩm Dư nhận lấy nước ép, kể lại chuyện lúc nãy.

Thẩm Miên tựa cằm lên vai Bùi Tri Dật, gặn hỏi: "Anh nói đi, anh có muốn làm chị dâu của Thẩm Dư không?"

Bùi Tri Dật cụp mắt, uống một ngụm nước ép của Thẩm Miên, lê và cam hòa trộn vào nhau, tạo nên vị chua chua nhẹ lẫn trong vị ngọt ngào.

Sau đó anh khẽ đáp lời: "Muốn chứ."

Thẩm Miên giành thắng lợi hoàn toàn, hả hê nhìn Thẩm Dư.

Thẩm Dư tức xì khói, ngay lập tức vồ tới đánh nhau bằng gối với anh trai, hai người đánh qua đánh lại trên sofa, cả hai cũng không dùng lực, y như mèo khều nhau mấy cái, nhìn thôi đã thấy suy nghĩ còn chưa trưởng thành.

Mà Bùi Tri Dật im lặng ngồi cạnh nhìn hai anh em, nụ cười trên miệng vẫn chưa chịu buông.

(*) Ở đây tác giả để là 小白菜 (tiểu cải thìa): có nghĩa chỉ kẻ đáng thương

Cải thìa là một bài dân ca Hà Bắc Trung Quốc, nội dung kể về một cô gái nghèo khổ, tuổi thơ bất hạnh, 3 tuổi mất mẹ phải sống cùng cha. Sau đó cha cưới mẹ kế ác độc, sinh được một người em trai, cuộc sống của cô bé lập tức trở nên thống khổ, cô bé không được yêu thương, cô độc buồn đau chỉ biết nhớ về mẹ ruột mình. Nhưng không một ai hay biết được, cuối cùng cô dùng tiếng ca và nước mắt đã khô cạn để kể lại cuộc đời mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top