Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8:

Diệp Như chạy như bay trên các tòa nhà để tìm con mồi mới, sau khi đi qua hết ba con đường cuối cùng thì nàng cũng tìm được hai con mồi vừa thơm ngon lại vừa thân quen của mình, Diệp Như liền đứng lên cái cây gần đó, liếm nhẹ đôi môi đỏ mộng rồi nở một nụ cười ma mị, nhìn tình cảnh phía trước.

Đằng trước là một nam một nữ đang chạy như điên về phía nàng, đằng sau là một đám tang thi hôi thối đuổi theo họ. Hai người đang chạy chối chết đó đều là người quen của nàng nha. Nam nhân đó là Lâm Khắt Trung bạn trai của thân thể này, còn người con gái kia là Lê Ngọc Liên cũng là bạn thân của thân thể này luôn.

Diệp Như thích thú ngắm nhìn hai người họ đang chạy về phía mình, rồi quyết định hai người họ sẽ là bữa trưa của mình và tiểu Hắc, sau khi quyết định nàng liền vận dụng dị năng từ khi đến thế giới này chưa dùng tới.

Cơ thể từ từ thay đổi, đôi mắt đỏ tươi, răng nanh sắt bén, móng tay dài nhọn, nàng bây giờ là một con ác quỷ đến từ địa ngục. Đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm vào đám tang thi đó, dùng ý niệm ra lệnh [Đi chỗ khác.] đám tang thi đó liền tự động tảng ra, Lâm Khắt Trung và Lê Ngọc Liên khi thấy đám tang thi bỏ đi thì ngừng lại thở phào nhẹ nhõm, nhưng hai người không biết thứ sắp đi lại còn đáng sợ gấp mấy lần mấy con tang thi đó nữa.

Thấy đám tang thi đó đã đi, Diệp Như liền chuyển mục tiêu sang hai người kia, nhẹ nhàng ra lệnh [Đi theo ta] rồi nàng nhảy xuống đất, thong thả đi vào một căn nhà trống, Lâm Khắt Trung và Lê Ngọc Liên kinh sợ khi cơ thể mình đều tự động di chuyển theo cô gái phía trước.

Dù tinh thần hai người còn tỉnh táo nhưng cơ thể lại không nghe theo mình, miệng thì không thể nói, hai người chỉ biết trợn mắt hoảng sợ nhìn người phía trước.

Vì Diệp Như quay lưng lại nên Lâm Khắt Trung và Lê Ngọc Liên không thấy được gương mặt của nàng, nếu không phản ứng của họ chắc hẳn sẽ còn thú vị hơn nữa a. Vì hai người họ biết Diệp Như đã bị bệnh qua đời mà đó cũng là tác phẩm của hai người họ gây ra còn gì.

Nhưng rất nhanh chúng ta sẽ được thấy sự thú vị đó thôi a.

Sau khi đi vào một căn nhà trong góc khuất, Diệp Như liền cẩn thận dò xét xung quanh, xác định xung quanh không có người hay tang thi thì mới yên tâm xử lý bữa trưa của mình. Diệp Như từ từ quay lại nhìn phía sau, thấy Lâm Khắt Trung và Lẻ Ngọc Liên đã đứng phía sau mình, thì khóe môi hơi kéo lên tạo ra một đường cong mềm mại trên gương mặt thiên thần đó, nhưng trong mắt Lâm Khắt Trung và Lê Ngọc Liên lại là ác ma đang thích thú quan sát họ.

Lâm Khắt Trung và Lê Ngọc Liên hoảng sợ khi nhìn thấy Diệp Như còn sống, và còn đang đứng trước mặt mình cười vui vẻ. Biểu cảm của Lê Ngọc Liên càng thú vị hơn, đôi mắt hạnh đen tròn thì trợn to lên bên trong là nổi kinh hoàng, sợ hãi, đôi môi đỏ thì mở lớn như có thể nhét vào quả trứng gà, sắc mặt trắng bệch, cả người thì run rẩy. Haha rất thú vị nha, Diệp Như thích thú nhìn vẽ mặt của Lê Ngọc Liên, khóe miệng càng cười vui vẻ.

Không nhìn hai người họ nữa, Diệp Như liền đi lại lấy cái ghế, ngồi trước trước mặt hai người, hai chân bắt chéo, Diệp Như thấy hai người đứng im đó thì cảm thấy không thú vị, phất tay thu hồi dị năng lại, Lâm Khắt Trung và Lê Ngọc Liên liền lảo đảo té xuống đất vì đứng quá lâu.

Thấy thế Diệp Như liền cười nói: " Ai zô....sau hai người lại hành lễ lớn với tôi như vậy a, dù có nhớ thương thế nào cũng không cần kích động thế chứ."

Lê Ngọc Liên liền giả vờ đáng thương, ngước đôi mắt đẫm nước lên nhìn Diệp Như run giọng nức nở nói: " Tiểu Như....tốt quá cậu không sau rồi...tớ còn tưởng....tớ còn tưởng sẽ không nhìn thấy cậu nữa..hu hu." nói rồi còn ôm mặt khóc nức nở, thấy thế Lâm Khắt Trung ôm cô ta vào lòng vỗ nhẹ lên lưng cô ta an ủi. Rồi hắn ta quay lại  phức tạp nhìn Diệp Như.

" Nè cô gái vòi nước cô để ở đâu vậy? Nói tôi, tôi tắt giùm cho, chứ để nước chảy ra hoài như vậy hông tốt đâu nha " Diệp Như hơi gãi đầu, có lòng tốt nhắc nhở. Nhưng tiểu Hắc ở trong không gian thì cười muốn nội thương rồi, Lê Ngọc Liên nghe thế thì cả người cứng đờ, sau đó liền khóc đến lê hoa đáy vũ (k pít đúng k,), vừa khóc vừa nức nở nói: " Tiểu Như....sau cậu có thể nói vậy...híc....tớ biết cậu con còn giận tớ.....tớ không phải cố ý muốn cướp anh Trung của cậu...híc..nhưng tớ.....tớ thật sự yêu anh ấy.....xin cậu....tiểu Như cậu tha lỗi cho mình được không..hu hu." nói rồi cô ta liền ngã vào lòng Lâm Khắt Trung khóc nức nở, nhưng đôi mắt được che giấu dưới mái tóc đen mượt đó lại lóe lên tia ngoan độc rồi biến mất, nhưng nó lại không thoát khỏi dưới ánh mắt sắt bén của Diệp Như.

Lâm Khắt Trung muốn nói gì đó nhưng khi nhìn thấy con mắt đỏ tươi của Diệp Như thì khựng lại, chỉ nhìn chăm chăm vào đôi mắt huyết vũ đó mà thất thần.

Diệp Như thì khó chịu nhíu mày, nàng ghét nhất ồn ào nhưng nữ nhân trước mắt lại năm lần bảy lượt muốn chọc tức nàng, vậy thì đừng trách nàng độc ác nha. Đôi mắt đỏ yêu dị nhưng lạnh lẽo bắn lên người của Lê Ngọc Liên cùng lời nói lạnh lẽo khiến cô ta im bặt: " Câm miệng, đừng khiến tôi mất kiên nhẫn, nếu không hậu quả cô không gánh nổi đâu!"

Thấy cô ta cũng chịu im lặng thì Diệp Như gật đầu hài lòng, phất tay gọi tiểu Hắc ra, một ánh mắt lóe lên, một con hắc báo liền xuất hiện, Lâm Khắt Trung và Lê Ngọc Liên hoảng sợ khi nhìn thấy con hắc báo đó, lý trí muốn chạy trốn nhưng đôi chân lại không hoạt động được, hai người lần nữa hoảng sợ nhìn Diệp Như rồi lại nhìn hắc báo.

Diệp Như cũng không muốn tốn nhiều thời gian với hai người này, trực tiếp ra lệnh với hắc báo: " Tiểu Hắc ngươi xử lý tên nam nhân đó, ta sẽ xử lý nữ nhân này, nhanh lên ta phải về ngủ!" nói rồi Diệp Như liền đi lại phía Lê Ngọc Liên, răng nanh sắt nhọn lập tức dài ra, đôi mắt yêu dị như một con ác quỷ ăn thịt người.

Lê Ngọc Liên hoảng loạn khi thấy nàng lại gần, dù muốn chạy trốn nhưng đôi chân lại đứng im tại chỗ, đôi mắt hoảng sợ và tuyệt vọng, câm hận nhìn chằm chằm vào Diệp Như như muốn dùng ánh mắt để giết chết nàng vậy, nhưng nàng sẽ quan tâm sau, tất nhiên là không rồi, chỉ nghe một tiếng "phập" răng nanh sắt bén liền đi sâu vào cái cổ trắng nõn, máu tươi tràn ra, kích thích khứu giác Diệp Như càng hưng phấn, ra sức hút mạnh hơn, còn Lê Ngọc Liên thì đau đớn, tuyệt vọng rồi tắt thở.

Tiểu Hắc thấy nàng đã hành động thì cũng nhào lại Lâm Khắt Trung cấu xé hắn ta làm hai mảnh, chưa kịp cho hắn kêu một tiếng đã tắt thở, hai người liền ăn đến vui vẻ.....

Càng ngày ý tưởng càng nhạt, không biết viết làm sao lun.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top