Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 2

Biên tập: ... # .- / .... .--.- / -- .--.-

Hiệu đính: Mày là bố tao

Chúc Cát Tường sững sờ. Anh ta đã từng nghe tên Hạ Việt và biết đó là người đứng đầu dự án xây viện điều dưỡng của tập đoàn Viễn Quang, là người có mâu thuẫn trực tiếp với làng mình.

Mặc dù anh ta chưa tận mắt nhìn thấy Hạ Việt, nhưng thông qua những lời phàn nàn của dân làng và vài lời ngắn ngủi của Hạ Kình, anh ta cũng có thể mường tượng ra được hình dáng của Hạ Việt. Chắc chắn hắn ta phải là một người đàn ông vừa nham hiểm vừa xấu xí!

"Vậy mà Hạ Việt cũng là anh trai của anh được!". Chúc Cát Tường giận đến nỗi nghiến răng, "đồ tồi! Đúng là chuyện chỉ có người xấu mới làm!".

Hạ Việt ở nơi xa lại hắt xì thêm mấy cái nữa.

Trong lòng Chúc Cát Tường tràn đầy thương cảm đối với Hạ Kình: "Thảo nào lần cuối em gặp anh, sắc mặt anh lại xấu đến thế. Sức khoẻ anh vốn đã yếu rồi, nhưng anh từ nhỏ cũng thường bị bắt nạt bởi anh trai sao? Không ngờ hắn còn lớn tuổi hơn anh, cha anh cũng quá tệ bạc rồi!".

Hạ Viễn Quang đang ngồi uống trà trong phòng làm việc cũng hắt hơi thật mạnh.

Hạ Kình thầm niệm "A Di Đà Phật", ngoài mặt thì vẫn trông chán đời như cũ. Anh tiếp tục nói với giọng yếu ớt: "Đúng vậy. Cha anh nghĩ dù sao anh cũng sống không lâu, là đồ bỏ đi, nên đã bỏ mặc anh từ sớm. Anh nghĩ họ coi trọng mảnh đất này nên mới đến đây để chết đi. Đợi đến lúc báo chí đưa tin thì dự án của họ ắt sẽ thất bại thôi".

Chúc Cát Tường nhăn mặt.

Nếu là ai khác tự vẫn trước cửa nhà anh ta và làm ô nhiễm nước hồ của dân làng, Chúc Cát Tường chắc chắn sẽ rất giận dữ, nhưng Hạ Kình thật sự quá đáng thương. Vả lại, anh tự vẫn thất bại, nước hồ còn sạch sẽ, nên những gì bất mãn trong thâm tâm Chúc Cát Tường liền tiêu tan thành mây khói hết, chỉ còn lại sự thương xót.

Thật đáng thương, anh Hạ thật sự quá khổ rồi.

Đúng lúc này, Hạ Kình rùng mình.

Chúc Cát Tường nhanh chóng lục tung phòng để tìm đồ mặc thoải mái: "Anh Hạ, trước tiên anh thay đồ sạch đi. Anh không có tiền thì có thể ở tạm nhà em, có chuyện khó khăn thì em và anh cùng nghĩ cách giải quyết. Anh còn trẻ, sức khỏe có thể cải thiện được, mà công ty sụp đổ cũng có thể gầy dựng lại. Nhưng anh đừng có làm chuyện ngu xuẩn đó nữa!".

Hạ Kình lắc đầu tuyệt vọng: "Vô dụng thôi. Anh chỉ là một bệnh nhân, làm sao có thể đấu lại người đứng đầu cả một tập đoàn như bọn họ?".

Chúc Cát Tường cũng cảm thấy đây là chuyện hóc búa, nhưng anh ta vẫn động viên: "Chúng ta sẽ cùng nhau tìm cách!".

Hạ Kình vui thầm trong lòng. Nhân lúc thay đồ, anh lặng lẽ truyền tin cho chị gái: Đã lấy được lòng tin của bọn họ, thâm nhập nội bộ thành công! [Tay chữ V].

Hạ Việt cau mày nhìn điện thoại: "Sao mình lại cảm thấy lạnh sống lưng thế này?".

Chúc Cát Tường an ủi Hạ Kình xong thì đi đến nhà của trưởng làng. Gần như tất cả dân làng đều đang tụ tập tại đây.

Khi Chúc Cát Tường kể lại hoàn cảnh của Hạ Kình, mọi người đều kinh ngạc. Ai cũng mắng chửi ông chủ tập đoàn Viễn Quang là người vô nhân tính.

Trưởng làng nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Cát Tường à, người đàn anh này của cháu đứng cùng phe với chúng ta. Để có thể lôi kéo thêm được một đồng minh thì chúng ta nhất quyết phải giúp đỡ!".

Cha Chúc Cát Tường gật gù đồng tình: "Đúng, chẳng phải cha của chàng trai đó bỏ mặc hắn vì sức khoẻ yếu sao? Chúng ta chăm sóc sức khoẻ hắn cho tốt thì cha hắn không còn lí do gì để khinh thường hắn nữa. Đợi đến khi hắn giành được gia sản, hắn sẽ nhớ đến sự cứu giúp của chúng ta và không tiến hành khai phá nữa".

Chúc Cát Tường kết luận: "Đúng, đôi bên cùng có lợi!".

Trưởng làng hỏi ý kiến dân làng. Mọi người đều giơ tay đồng ý nên sự việc đã được dàn xếp ổn thoả.

Chúc Cát Tường hỏi: "Vậy chúng ta giúp anh ấy hồi phục như thế nào? Linh khí nơi đây tuy dồi dào, nhưng anh ta không phải người tu hành, sẽ không thể hấp thụ nó được. Nếu dạy cho anh ấy thì thân phận chúng ta sẽ bị bại lộ".

Một dân làng đề xuất: "Có thể trực tiếp truyền linh khí cho hắn. Mỗi ngày nắm tay một tiếng, qua cả kì nghỉ hè chắc cũng đủ rồi".

Người khác phản đối: "Nếu phải nắm tay một tiếng đồng hồ, hắn chắc chắn sẽ cảm thấy lạ".

Người nọ nói: "Mấy cặp đôi trẻ dạo này thường nắm tay nhau, mà chuyện yêu đương thì không ép tụi nhỏ được".

Người kia bảo: "Sao không thoả thuận kết hôn luôn đi? Chẳng phải sức khoẻ hắn không tốt à? Cháu cứ bảo là kết hôn để xả xui".

Trưởng làng gật đầu lia lịa: "Ý kiến này hay. Sau khi cơ thể hắn khoẻ lên rồi thì có thể nói là nhờ công lao của việc giải vận xui, vậy chúng ta không sợ hắn sẽ hoài nghi".

Ai cũng vỗ tay và nói rằng ý tưởng này thật thông minh.

Trưởng làng nhìn đám đông một lượt, và cuối cùng nhìn thẳng vào Chúc Cát Tường: "Cát Tường này, trách nhiệm này chắc cháu phải gánh thôi. Trong làng chúng ta chỉ có cháu là sinh viên đại học và biết cách nói chuyện với những người trong thành phố, vậy cháu đi xung hỉ cho hắn".

Chúc Cát Tường trợn tròn mắt, giơ ngón tay chỉ mũi mình: "Cháu?".

Trưởng làng gật đầu: "Đúng, là cháu".

Chúc Cát Tường cảm thấy hơi bối rối: "Trưởng làng, bác có tư tưởng tiến bộ đến thế sao? Hôn nhân đồng tính còn chưa được hợp pháp hoá. Không chỉ thế, lỡ như anh ấy thích con gái thì sao?".

Trưởng làng nghĩ một chút: "Vậy thì cháu mặc đồ phụ nữ đi".

Chúc Cát Tường khó hiểu: "Gì cơ?".

Trưởng làng: "Nào, chỉ là đi theo quy trình thôi, đợi hắn khỏi bệnh rồi thì hai cháu ly dị là được. Hơn nữa, chúng ta chỉ tổ chức hôn lễ, không cần đăng ký kết hôn, nên đến lúc chia tay thì sẽ không bị rườm rà, cũng chẳng cần làm thủ tục ly hôn. Vô cùng thuận tiện".

Chúc Cát Tường: "???".

Trưởng làng một lần nữa hỏi ý kiến dân làng: "Ai đồng ý thì giơ tay".

Tất cả mọi người, bao gồm cả cha mẹ Chúc Cát Tường, đều lần lượt giơ tay. Đến tay của Chúc Cát Tường cũng bị mẹ mình bắt giơ lên.

"Phải có ý thức trách nhiệm tập thể!". Mẹ Chúc Cát Tường nhắc nhở, "hy sinh một chút vì toàn ngôi làng".

Chúc Cát Tường nuốt nước bọt xuống: "Vâng, vậy thì con đi bàn chuyện với anh ấy".

Trưởng làng yên tâm, xua tay: "Đi, đi mau".

Lúc Chúc Cát Tường quay về nhà, Hạ Kình vẫn còn ốm yếu nằm nghiêng trên giường, mặt trắng bệch như ma. Anh vừa nhìn thấy Chúc Cát Tường về thì cố ngồi dậy, vừa ho khan vừa bảo: "Làm phiền mọi người quá rồi".

Chúc Cát Tường lắc đầu: "Không sao, không phiền gì".

Khuôn mặt đang ửng đỏ của Chúc Cát Tường trông rất hợp khẩu vị Hạ Kình, làm tim anh không khỏi đập liên hồi. Anh hỏi: "Sao vậy?".

Chúc Cát Tường chầm chậm bước đến trước mặt Hạ Kình, mặt ngày càng đỏ thêm. Anh ta khẽ nói: "Có chuyện này em muốn hỏi anh".

Hạ Kình: "Chuyện gì?".

Chúc Cát Tường ấp úng: "Anh... thích con trai hay con gái?".

Hạ Kình giật mình đến mức suýt té xuống giường: "Em... em hỏi vậy là có ý gì?".

Chúc Cát Tường vội vàng xua tay: "Không không không, anh đừng có hiểu lầm. Em không có tình ý với anh đâu, chỉ là, chỉ là...".

Hạ Kình thất vọng: "À, chẳng sao cả, em cứ nói thẳng ra đi".

Chúc Cát Tường lại lắp ba lắp bắp đến nửa tiếng mới truyền đạt xong kế hoạch của trưởng làng.

Hạ Kình nghe xong thì ngạc nhiên: "Kết hôn để giải hạn?".

Mục đích chính của anh khi đến đây là vờ như mình là người cùng phe với dân làng để lấy lòng họ, sau đó trở thành đồng minh. Anh chẳng hề nghĩ đến kiểu hợp tác triệt để đến thế.

Chúc Cát Tường cúi đầu trong hổ thẹn: "Thật ra đây không phải mê tín cổ hủ, bởi làng em đã có nhiều trường hợp thành công. Việc đó rất hữu dụng, hay anh cũng thử đi? Nếu anh không tin, chúng ta có thể ký hợp đồng tiền hôn nhân và phân chia tài sản đàng hoàng".

Hạ Kình: "...".

Người này sao mà vừa lạc hậu vừa hiện đại thế kia?

Hạ Kình cười trừ: "Cảm ơn em. Em đã cứu anh từ trong hồ nước và động viên anh, giờ còn giúp anh nghĩ cách giải quyết vấn đề. Anh giờ không còn chán sống nữa, anh muốn thử một lần xem sao".

Hai mắt Chúc Cát Tường sáng lên: "Thật không?".

Hạ Kình gật đầu.

Mọi việc được quyết định xong, cả làng rục rịch chuẩn bị cho hôn lễ. Họ thậm chí còn tìm thợ dệt lấy số đo của hai người để may đồ cưới.

Trong khi ai nấy đều bận bịu, hai chú rể lại vô cùng rảnh rỗi. Là một người mắc "bệnh nan y", Hạ Kình không có gì để làm. Đến ngày trước ngày cưới, anh đã đi quanh làng không biết bao nhiêu lần.

Hôm trước ngày cưới, Hạ Kình đang đi bộ ở bờ sông thì điện thoại trong túi reo lên. Là Hạ Việt gọi.

Anh đã mất liên lạc với chị gái vài ngày nay, làm Hạ Việt lo lắng, ngày nào cũng gọi liên hồi. Hạ Kình sợ nếu không bắt máy nữa thì chị ấy sẽ hoảng đến mức dẫn người đến tìm, nên anh đành phải đi xa xa chút để trả lời cuộc gọi.

Hạ Việt ở bên kia nổi trận lôi đình: "Tại sao em không nhấc máy? Còn không nghe nữa, chị tới hốt xác em về!".

Hạ Kình: "...".

Hạ Việt: "Nói coi, dạo này làm được cái gì rồi?".

Hạ Kình sợ chị gái sẽ phá vỡ kế hoạch của mình nên kể hết đầu đuôi mọi chuyện một cách ngắn gọn.

Hạ Việt không nói nên lời: "Hai người định chơi trò đóng vai gia đình hả? Tại sao nó lại đồng ý kết hôn với em?".

Hạ Kình: "Sao? Chị ghen tỵ à?".

Hạ Việt: "Chị ghen cái gì với em?".

Chú ý của Hạ Kình hoàn toàn lệch trọng tâm vấn đề: "Vì em có một người chồng đẹp trai, dễ thương, dịu dàng và chu đáo".

Hạ Việt: [Ông lão cầm điện thoại trên tàu điện ngầm].

"Kệ em, em tự nói với cha đi". Hạ Việt đưa điện thoại cho Hạ Viễn Quang bên cạnh, chỉ vào đầu bản thân: "Con trai cha chắc chắn bị bệnh gì rồi".

Hạ Viễn Quang nghe lời tường thuật của Hạ Kình trên điện thoại xong thì nhíu mày, thấy rằng chuyện có vẻ phức tạp: "Ừm... Không cần phải hy sinh bản thân như vậy".

Hạ Kình dường như rất vui vẻ: "Không tính là hy sinh đâu ạ".

Hạ Viễn Quang nheo mắt: "Con có còn đang giấu chúng ta chuyện gì không? Con giả bệnh để lấy lòng người ta, cha hiểu. Nơi đó vẫn còn lưu giữ hủ tục xung hỉ, cha cũng hiểu. Nhưng giữa hai cái đó thì có mối quan hệ gì với nhau? Rồi chuyện đó có liên quan gì đến những gì con sẽ làm sau này?".

Hạ Kình: "Alô? Alô? Cha mới nói gì vậy? Chỗ này sóng yếu quá, lần sau con gọi lại. Con cúp nha".

Hạ Viễn Quang nhìn điện thoại: "...".

Cúp máy xong, Hạ Kình trở về nhà Chúc Cát Tường với tốc độ chậm chạp của người bệnh.

Trong phòng đang nhộn nhịp, mọi người vây quanh Chúc Cát Tường xem anh ta thử đồ cưới của chú rể. Bộ lễ phục thời Đường màu đỏ rực được thiết kế vừa vặn với vòng eo nhỏ và đôi chân thon dài của Chúc Cát Tường.

Cho dù đây chỉ là kết hôn giả với động cơ ngầm, mọi người ai cũng tràn ngập niềm vui. Dân làng đã nhìn Chúc Cát Tường lớn lên nên bây giờ họ xúm lại đùa giỡn, một cô đội khăn trùm màu đỏ lên đầu anh ta, mọi người đều cười ồ lên.

Lúc này, có người thấy Hạ Kình, liền cười vẫy tay với anh: "Tiểu Hạ, con cũng lại đây thử đồ đi, đúng lúc cùng nhìn xem một chút".

Hạ Kình diễn sâu. Anh tựa người vào khung cửa và thở hổn hển đến mức ho khan mấy tiếng, sau đó gắng sức vượt qua ngưỡng cửa. Khi ngẩng đầu thì anh nhìn thấy Chúc Cát Tường đang quay người lại và vén khăn trùm đầu màu đỏ lên.

Trong ngôi nhà đơn giản chật ních người, Chúc Cát Tường đứng giữa đám đông, toàn thân mặc một bộ đồ cưới đỏ tươi, đôi mắt cong cong, hai má ửng hồng, đến đôi đồng điếu bên khoé môi cũng vô cùng kiều diễm.

Hạ Kình nhìn Chúc Cát Tường qua đám đông, đầu óc đột nhiên đơ ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top