Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 4

Biên tập: ... # .- / .... .--.- / -- .--.-

Hiệu đính: Mày là bố tao

Trước khi rời đi, Chúc Cát Tường trình bày ý tưởng mở lớp dạy học cho trẻ nhỏ của Hạ Kình.

Trưởng làng nghe xong thì xúc động khôn xiết: "Đứa trẻ này biết báo đáp lòng tốt của chúng ta. Sau khi nó hồi phục sức khoẻ và giành lại gia sản, làng chúng ta ắt hẳn sẽ được cứu giúp".

Dân làng vô cùng mừng rỡ. Trong mắt họ, Hạ Kình là người xuất sắc hơn cả Chúc Cát Tường. Có được người tài giỏi như vậy dạy học cho bọn nhỏ đúng là một bất ngờ lớn.

Trưởng làng lại vỗ vai Chúc Cát Tường, mạnh hơn cả hồi nãy: "Cậu Hạ kia là người tốt, cháu phải tiếp đãi nó thật nồng nhiệt".

Chúc Cát Tường: "...?".

Sao nghe cứ kỳ kỳ?

Trưởng làng nói: "Tối nay nhớ truyền linh khí qua ngực nó. Đương nhiên, nếu có thể thì vừa sờ ngực vừa nắm tay. Người ta có câu gì ấy nhỉ? Một công đôi việc!".

Dân làng bên cạnh nói chen vào: "Như vậy là hợp lí nhất. Giả sử như hai tay đều sờ ngực, tư thế như vậy khó ngủ lắm".

Người khác đề nghị: "Bị ngăn cách bởi quần áo cũng không ổn. Cháu phải cởi đồ nó ra".

Chúc Cát Tường nghe không nổi nữa và bỏ chạy với đầu gần như bốc khói đến nơi.

Đến giờ ngủ, Chúc Cát Tường nằm xuống với khuôn mặt nóng hầm hập. Hạ Kình tỏ vẻ khó hiểu, hỏi: "Em bị gì vậy?".

Chúc Cát Tường lắc đầu nguầy nguậy, trong lòng cảm thấy vô cùng tội lỗi: "Không sao, không có gì".

Hạ Kình "Ừ" rồi nhắm mắt.

Chúc Cát Tường vươn tay tắt đèn. Nằm yên trong bóng tối, anh ta hít thở sâu nhiều lần, lòng bàn tay đổ mồ hôi vì căng thẳng.

Hạ Kình đột nhiên mở mắt ra: "Em có chuyện gì sao? Anh cảm thấy em đang lo lắng".

Chúc Cát Tường giật mình. Trong cái khó ló cái khôn, anh ta vội nói: "À, không phải chuyện gì lớn. Em chỉ muốn đổi chỗ với anh, để em ngủ phía trong".

Hạ Kình đang bị bệnh, sáng ngủ đến khi tự tỉnh, còn Chúc Cát Tường thì ngày nào cũng dậy sớm, nên ngủ phía trong mới bất tiện. Ngày đầu tiên sau khi kết hôn, hai người đã ngầm thỏa thuận để Hạ Kình ngủ bên trong.

Tuy nhiên, vóc dáng của Hạ Kình to hơn và chiếm nhiều diện tích giường. Ban sớm, khi hai người dựa vào nhau, Chúc Cát Tường nằm bên ngoài dễ bị té. Anh ta muốn nằm trong cũng dễ hiểu.

Hạ Kình mỉm cười: "Có vậy thôi mà cũng bồn chồn, em cứ nói thẳng là được".

"Vâng, vâng". Chúc Cát Tường ngồi dậy, thấy Hạ Kình đang dịch chuyển ra phía ngoài thì trèo qua người anh, sau đó nằm sát vào tường.

Lăn lộn như vậy làm anh ta đỡ căng thẳng hơn nhiều, biểu hiện khác thường cũng không còn rõ mấy.

Đến nửa đêm, Chúc Cát Tường đang thiu thiu ngủ thì bị đánh thức bởi nhiệm vụ vĩ đại của mình. Anh ta quay sang nhìn Hạ Kình, đường nét sắc sảo như trước của khuôn mặt Hạ Kình làm anh ta hoài nghi trở lại. Anh ta cố gắng rời mắt khỏi mặt Hạ Kình, sau đó xoay nghiêng người và giả vờ thản nhiên đặt tay lên ngực Hạ Kình.

Hạ Kình: "!!!".

Lại nữa hả, không để người ta ngủ sao!

Hạ Kình mặc áo sơ-mi ngủ. Lúc nằm xuống, áo bị kéo căng, làm lộ khe hở ở hàng nút. Chúc Cát Tường thầm mừng rằng mình đã đổi chỗ, bởi Hạ Kình hiện tại đang nằm nghiêng bên phải và duỗi tay phải. Anh ta chỉ cần mò mẫm bên trong áo một chút là có thể tìm thấy vị trí của tim Hạ Kình.

Đúng, chỉ cần thò vào một tí là được.

Chúc Cát Tường thở ra một hơi, lén lút thò ngón tay vào trong áo như một tên trộm, sau đó nhẹ nhàng chạm vào.

Hạ Kình suýt chút nữa bị lộ tẩy: "?!".

Định làm gì???

Chúc Cát Tường căng thẳng đến mức đầu ngón tay tê dại, hơi thở cũng rối loạn. So với anh ta, ngực của Hạ Kình cường tráng hơn, thậm chí anh ta có thể cảm nhận được nhịp tim đập kịch liệt. Hơn nữa, không biết vì sao nhịp tim lại có vẻ như đập ngày càng nhanh hơn.

Sao lại như vậy? Như thế này thì không giống người bệnh!

Không đúng, nhịp tim quá bất thường. Người khoẻ mạnh lúc ngủ không thể có nhịp tim nhanh thế này được.

Anh Hạ bị bệnh thật rồi, đáng thương quá...

Chúc Cát Tường thấy Hạ Kình không hề cử động, dường như đã ngủ sâu thì cảm giác hồi hộp khi lén lút như trộm cũng dần biến mất. Cơ thể Chúc Cát Tường trở nên cứng đờ do phải giữ tư thế này lâu, khiến anh ta phải di chuyển một chút.

Động tác này làm ngón tay anh ta vô tình quét qua ngực Hạ Kình.

Hạ Kình bị làm cho giật mình, tim càng đập liên hồi, dường như cả linh hồn cũng run lên. Anh không chịu nổi nữa, liền đưa tay lên ấn vào ngực và đè lên cả tay Chúc Cát Tường.

"Á!". Chúc Cát Tường hoảng sợ la lên, định rụt tay về nhưng tay đã bị đè quá chặt.

Hạ Kình xoay đầu, giọng khàn khàn hỏi: "Em đang làm gì thế?".

Chúc Cát Tường luống cuống: "Em... Em... Vô tình...".

Hạ Kình nghe tiếng thở dồn dập của anh ta thì trái tim "rung rinh": hả? Chẳng lẽ em ấy có cảm tình với mình?

Hạ Kình nghiêng người đối mặt Chúc Cát Tường: "Vô tình? Vô tình thò tay vào trong áo anh?".

Chúc Cát Tường sốt ruột, sắp khóc đến nơi: "Không phải, anh thả tay em ra trước đã".

Hạ Kình không thả lỏng tay, nhưng giọng nói trở nên dịu dàng hơn: "Không sao, em đừng hoảng, cứ từ từ nói".

Chúc Cát Tường không vùng vẫy nữa và cố giữ bình tĩnh. Sau khi định thần lại, anh bắt đầu nói nhảm một cách nghiêm túc: "Chuyện này... là một bước của xả xui. Em cần phải truyền dương khí cho anh, có vậy anh mới hồi phục sức khoẻ được".

Hạ Kình: "...?".

Còn có thể mê tín hơn được không?

Không, truyền dương khí là cái quỷ gì? Em tưởng mình đang sống trong Liêu Trai* hả?

*聊斋(Liêu Trai): Viết tắt của Liêu Trai chí dị, là tuyển tập truyện ngắn về thần tiên ma quỷ của Trung Quốc. Truyện đã được chuyển thể thành nhiều phim truyền hình.

Hạ Kình không tin lời giải thích của Chúc Cát Tường: "Vậy sao em không nói cho anh biết? Nói rồi thì anh sẽ phối hợp với em".

Chúc Cát Tường: "...".

Ngại quá, giờ biết nói sao đây?

Để chứng minh lời nói của mình, Hạ Kình ngay lập tức mở hai nút áo: "Em sờ đi".

Chúc Cát Tường vội sửa lời anh: "Không phải sờ!".

Hạ Kình: "Rồi, vậy thì em truyền đi".

Chúc Cát Tường: QAQ

Hạ Kình bỗng nói: "Cũng không đúng. Trong tiểu thuyết thời Minh, Thanh, truyền dương khí chẳng phải là qua miệng sao?".

Chúc Cát Tường cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, mặt đỏ như cà chua, lùi người ra phía sau: "Không cần không cần không cần! Không cần rắc rối vậy!".

Hạ Kình nghe tiếng Chúc Cát Tường va vào tường thì sắc mặt hơi biến đổi. Anh nhanh chóng kéo Chúc Cát Tường lại: "Đụng vào đâu rồi? Có sao không?".

Chúc Cát Tường gần như bị anh ôm vào lòng, còn nghe được giọng nói trầm sát bên tai. Nhịp tim anh ta bắt đầu mất kiểm soát: "Không, không sao".

Hạ Kình nhìn Chúc Cát Tường dưới ánh trăng. Bàn tay đặt sau lưng anh ta không những không thả lỏng mà còn áp mạnh hơn. Đồng thời, tay kia của anh mở hết các nút áo còn lại, sau đó cầm tay Chúc Cát Tường đặt lên ngực mình.

Chúc Cát Tường trợn tròn mắt: "!!!".

Hạ Kình: "Hai chúng ta là đồng minh, chuyện nhỏ như vậy có gì đâu. Em cứ việc làm theo quy trình".

Lòng bàn tay Chúc Cát Tường kề sát ngực Hạ Kình, không dám lộn xộn: "Được, được thôi".

Anh Hạ thật dễ tính, nhưng mình lại kém cỏi như vậy, lo quá đi! QAQ

Chúc Cát Tường thầm động viên bản thân. Sau khi ổn định tinh thần, anh ta bắt đầu truyền linh khí.

Người bình thường không nhạy cảm với linh khí nên Hạ Kình vẫn không cảm nhận được nó. Anh dồn sự chú ý vào Chúc Cát Tường. Thấy Chúc Cát Tường ngoan ngoãn không di chuyển trong lòng mình thì anh cảm thấy ngưa ngứa, không nhịn được mà đưa tay lên nhéo nhẹ mặt đối phương.

Hơi thở Chúc Cát Tường run rẩy, lông mi chớp nhanh, nhưng lòng bàn tay vẫn duy trì vị trí sát ngực.

Hạ Kình bỗng bị kích động, muốn nhích lại gần để hôn lên mắt Chúc Cát Tường.

Chúc Cát Tường hỏi nhỏ: "Anh nhéo làm gì vậy?".

Hành động cúi đầu của Hạ Kình dừng lại. Anh ngạc nhiên bởi hành động của bản thân mình.

Anh đằng hắng: "Không có gì, thấy em dễ thương thôi".

Chúc Cát Tường nghĩ bầu không khí có hơi kỳ lạ, đỏ mặt không dám trả lời.

Căn phòng chìm vào yên lặng. Hạ Kình nhìn Chúc Cát Tường xấu hổ đến mức muốn chui xuống gầm giường nhưng vẫn cố chấp dí sát lòng bàn tay vào ngực, trong lòng lại bắt đầu bồn chồn rạo rực.

Hình như em ấy thích mình thật!

Hạ Kình trằn trọc suốt đêm với niềm vui thầm kín và cảm giác áy náy vì sự lừa đảo của bản thân. Việc đầu tiên anh làm sau khi tỉnh dậy là soi gương. Anh thấy mặt mày trong gương lại hồng hào thì tức giận đến mức lập tức nhắn tin đánh giá sản phẩm cho chị gái.

— Hãng này lởm quá, sau này chị đừng có mua nữa [Hình chụp].

Hạ Việt trả lời: Không biết xài thì trả chị [Liếc mắt].

Nhưng dù Hạ Kình có chê bai đến mấy thì hiện giờ anh vẫn không có gì thay thế, chỉ có thể tiếp tục cam chịu dùng nó. Đến lúc bước ra ngoài thì sắc mặt anh lại nhợt nhạt như một chàng trai bệnh tật.

Ăn sáng xong, anh cầm giấy bút và nở nụ cười yếu ớt: "Anh đi dạy học đây".

Chúc Cát Tường gật đầu và nhìn bóng lưng anh, trong lòng vô cùng lo âu.

Chuyện gì đã xảy ra vậy? Đêm qua, sức khoẻ của anh vẫn tốt, sáng sớm sắc mặt cũng còn ổn, vậy tại sao khi tỉnh dậy lại trở về trạng thái ban đầu rồi?

Chúc Cát Tường đi đến nhà trưởng làng với sự ngờ vực.

Trưởng làng nghe xong cũng bối rối: "Đêm qua khoẻ lên à? Sao cháu biết?".

Chúc Cát Tường ấp úng: "Lúc anh ấy cầm tay cháu, cháu không rụt nổi tay".

Trưởng làng: "???".

Chúc Cát Tường hối hận về những gì mình mới nói ra, nhưng đã nói rồi thì chỉ có thể miễn cưỡng tiếp tục: "Anh ấy phát hiện hành động của cháu thì cầm tay cháu, không có gì khác lạ cả. Cháu chỉ thấy khó hiểu ở chỗ lúc anh ấy chưa tỉnh thì sắc mặt còn tốt, nhưng sau khi cháu thức dậy rồi quay về nhìn thì anh ấy lại phờ phạc ốm yếu".

Trưởng làng nhíu mắt nghĩ ngợi: "Lẽ nào... Cơ thể nó không thể tích trữ linh khí, chỉ khi ở gần cháu mới có hiệu lực, cháu vừa đi là mất hiệu lực? Chà... Hơi khó nhỉ...".

Trưởng làng đi đi lại lại trong lo lắng: "Nhưng cũng không thể mãi mãi trói buộc hai cháu với nhau được!".

Chúc Cát Tường gật đầu lia lịa.

Trưởng làng ngừng bước, quay đầu nhìn anh ta: "Vậy chúng ta đổi cách đi".

Chúc Cát Tường: "!!!".

Không thể nào, mà cũng không nên... Nhưng còn cách nào khác sao? QAQ

Trường làng hỏi: "Nó thật sự nói sẽ đồng ý hợp tác?".

Chúc Cát Tường gật đầu nhưng mặt vẫn giữ sự cảnh giác. Anh ta lùi lại mấy bước.

Trưởng làng gật đầu đầy mãn nguyện: "Nếu đã đồng ý hợp tác thì cháu lại phải hy sinh một chút".

Cả người Chúc Cát Tường thể hiện rõ sự kháng cự: "Hy sinh như thế nào ạ?".

Đôi mắt đang nheo lại của trưởng làng loé lên ý tưởng: "Cứ quan sát một thời gian, nếu như thật sự không được, chúng ta chỉ còn cách truyền thẳng dương khí vào người".

Chúc Cát Tường: "!!!".

Gì cơ? Trưởng làng, bác cũng đọc tiểu thuyết thời Minh, Thanh sao?!

Trưởng làng sờ cái trán hói vì lo âu của mình, thở dài áy náy: "Coi như hô hấp nhân tạo đi".

Chúc Cát Tường: QAQ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top