Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 5

Biên tập: ... # .- / .... .--.- / -- .--.-

Hiệu đính: Mày là bố tao

Hạ Kình có mơ cũng không nghĩ mình sẽ một ngày nào đó trở thành giáo viên tình nguyện tại trường tiểu học Hy Vọng ở nông thôn.

Lũ trẻ trong ngôi làng này tuy nghịch ngợm nhưng học hành rất nghiêm túc. Lúc lên lớp, mắt chúng nó mở to đầy ngưỡng mộ nhìn anh, vô cùng khao khát tri thức; lúc tan lớp thì chúng nó giành nhau đưa trà nước cho anh và lau bảng, mỗi đứa đều đúng chuẩn con ngoan trò giỏi.

Dạy ca sáng xong, trưởng làng gọi người mang đồ ăn trưa tới. Hai ngày nay thường xuyên bị đói do đồ ăn nhạt nhẽo, Hạ Kình nghe mùi thơm thì không kìm nổi mà tiến lại gần, muốn xem bọn trẻ ăn cái gì và có thể ké một chút không.

Kết quả là anh nhìn thấy một nồi lớn toàn súp loãng, một tí thịt bằm cũng không có.

Trưởng làng nhiệt tình múc cho anh một phần: "Thầy Hạ, mời thầy ăn trước".

Hạ Kình cảm ơn rồi hỏi: "Trưởng làng à, bọn trẻ bình thường cũng ăn như thế này sao?".

Trưởng làng gật đầu: "Đúng vậy".

Hạ Kình thể hiện sự lo lắng: "Vậy thì không tốt đâu. Cơ thể chúng nó còn trong độ tuổi phát triển, lâu ngày không ăn thịt thì sẽ bị suy dinh dưỡng".

Một đứa trẻ gần đó xen vào: "Bình thường tụi em đều ăn như vậy, lúc lễ tết thì có ăn thịt, không bị thiếu chất đâu".

Hạ Kình quay đầu nhìn đứa trẻ: "Vậy em có thích ăn thịt không?".

Đứa bé gật đầu lia lịa: "Thích chớ".

Hạ Kình dùng giọng điệu "Tại sao không ăn thịt bằm?"* để hỏi: "Thế tại sao bình thường lại không ăn thịt?".

*何不食肉糜: Câu nói xuất phát từ sự thiếu hiểu biết, phớt lờ thực tế của vua chúa khi dân chúng lầm than. Thời xưa, khi nạn đói vì thiếu gạo được bẩm báo lên vị vua thứ hai nhà Tấn, vua hỏi: "Tại sao mọi người không ăn thịt bằm?".

Đứa trẻ kinh ngạc nhìn anh, như thể không ngờ rằng người thầy uyên bác, tài giỏi và cao cả trong lòng mọi người lại có thể hỏi câu hỏi ngu xuẩn đến thế: "Đương nhiên là vì mắc quá. Thịt bò mắc, thịt dê cũng mắc, mà tụi con nuôi gia súc để bán lấy tiền, không nỡ ăn chúng".

Hạ Kình hỏi: "Thịt heo thì sao?".

Trưởng làng dúi bát cháo vào tay đứa trẻ, hối nó đi ăn, sau đó quay về nhìn Hạ Kình cười ha ha: "Thịt heo cũng mắc. Chúng tôi ăn như thế này quen rồi".

Hạ Kình: "Vâng...".

Đến thịt heo cũng không có mà ăn, vậy mà họ chẳng hề dao động trước khoản tiền bồi thường nhiều như thế. Nơi này rốt cuộc kỳ diệu đến mức nào?

Vài ngày sau, Hạ Kình cảm thấy bản thân đã quen biết bọn nhỏ thì tranh thủ tán gẫu lúc giải lao với chúng nó.

Như dự đoán, bọn trẻ thông minh lanh lợi, nói chuyện một lúc lâu nhưng cũng chẳng kiếm được thông tin gì có ích. Hạ Kình suy nghĩ một chút, thấy dựa vào danh tiếng thầy giáo không được thì nhất định phải làm gì đó để mua chuộc tụi trẻ.

Tối đó, anh tính toán trong lòng rồi nói với Chúc Cát Tường: "Cát Tường, ngày mai anh muốn đi về một chuyến".

Chúc Cát Tường nghe xong thì khó hiểu: "Đi về? Đi về làm gì?".

Hạ Kình nói: "Để mua thuốc. Anh muốn mua một số thuốc trước đây từng dùng".

Chúc Cát Tường sững sờ, ánh mắt tối sầm lại, anh ta cúi đầu xuống vì thất vọng, nói: "Xem ra kết hôn vô ích rồi".

Chúc Cát Tường đã áp tay vào ngực Hạ Kình đã mấy đêm, nhưng chỉ cần anh ta rời đi một chút sáng hôm sau thì Hạ Kình lại trở về trạng thái cũ. Anh ta có nghĩ đến việc thử biện pháp hô hấp nhân tạo, nhưng lại cảm thấy quá hổ thẹn nên cứ ngại nói ra.

Hạ Kình cười an ủi: "Vẫn có tác dụng chứ. Tối anh ngủ rất ngon, chắc chắn là nhờ công lao của em. Hiện tại anh không còn muốn chết nữa, thậm chí còn muốn sớm khỏe lại, mua thuốc cũng tính là giải quyết vấn đề từ hướng khác".

Dân làng thường không uống thuốc, Chúc Cát Tường cũng chẳng nghĩ anh cần thuốc men, nên trong lòng anh ta càng cảm thấy có lỗi: "Mua ở nhà thuốc nhỏ gần đây được không?".

Hạ Kình: "Thuốc này khá hiếm, phải về mới mua được".

Chúc Cát Tường: "Vậy mai em đi với anh đến thị trấn mua vé xe. Em có xe đạp, để em chở anh".

Hạ Kình từ chối theo bản năng: "Không cần, anh tự đi được".

Chúc Cát Tường: "Anh bị bệnh như vậy sao đi đường xa được?".

Hạ Kình nghẹn họng: "... Ừ, cũng đúng".

Chúc Cát Tường đi mở hộc tủ, lấy ra một tấm thẻ rồi đưa cho anh: "Trong đây là tiền tiết kiệm của em, chắc đủ để mua thuốc, nếu không đủ em sẽ mượn từ cha mẹ".

Hạ Kình vô thức nhận lấy thẻ.

Chúc Cát Tường nói xong thì đẩy xe đạp ra. Ngày mai phải đi xa mà xe lâu rồi chưa dùng nên cần phải lau chùi sạch sẽ.

Cầm thẻ trong tay, Hạ Kình nhìn bóng người bận bịu ngoài sân nhà, bỗng một cảm xúc kì lạ dâng lên một cách mãnh liệt trong lòng. Anh cũng bước ra sân và nói nhỏ nhẹ: "Anh không cần thẻ của em đâu. Anh vẫn còn chút tiền".

Chúc Cát Tường ngẩng đầu ngờ vực: "Chẳng phải công ty anh phá sản, còn anh thì không xu dính túi sao?".

Hạ Kình bỗng nhiên thấy nói dối thật khó khăn, cứng người. Anh im lặng một hồi lâu rồi mới mở miệng: "Vẫn còn tài sản cố định. Xe cộ và nhà cửa có thể cầm cố hoặc bán đi".

Chúc Cát Tường vội vàng ngăn cản: "Vậy sao được? Sau này anh còn quay về, mấy cái đó phải giữ lại chứ".

Thấy Hạ Kình vẫn còn muốn nói thêm gì đó, Chúc Cát Tường lập tức đưa tay ra đẩy nhẹ anh: "Anh vào trong nghỉ đi. Ngày mai ngồi xe đường dài sẽ mệt lắm đấy".

Hạ Kình nhìn chằm chằm anh ta, đến lúc bị đẩy hai ba lần nữa mới hoàn hồn và cười trừ: "Ừ".

Ngày hôm sau, Chúc Cát Tường đạp xe chở Hạ Kình đi. Hạ Kình cao to vạm vỡ, ngồi sau lưng Chúc Cát Tường có vẻ chật chội, nhưng Chúc Cát Tường đạp xe không chút mệt mỏi. Chân Chúc Cát Tường nhanh đến mức gần như để lại dư ảnh, làm Hạ Kình cứ ngỡ mình đang đi hóng gió trên motor.

Đường núi gồ ghề, Chúc Cát Tường tranh thủ quay đầu căn dặn: "Anh bám chắc vào".

Hạ Kình nhìn bóng lưng thon gầy của anh ta thì không kìm được mà vòng tay qua ôm eo.

Chúc Cát Tường lệch tay lái một chút, mặt bỗng đỏ lên.

Hạ Kình ôm người không nghĩ ngợi gì nhiều, dụi mặt vào lưng, tay thì xoa eo, ngạc nhiên bảo: "Anh không ngờ em trông ốm đến thế mà trên cơ thể vẫn có thịt".

Chân Chúc Cát Tường suýt quên cách đạp bàn đạp, mặt càng nóng thêm: "Anh Hạ, anh ngồi đàng hoàng đi, đừng có lộn xộn".

Hạ Kình không nhúc nhích nữa nhưng tay vẫn còn ôm chặt eo.

Mặt Chúc Cát Tường đỏ ửng suốt quãng đường gập ghềnh đến trạm bán vé xe ở thị trấn. Lúc Hạ Kình bước xuống trạm xe thì anh cúi đầu nhìn Chúc Cát Tường, tim lại càng đập mạnh hơn.

Chúc Cát Tường né ánh nhìn của anh, xua tay nói: "Tạm biệt, có gì nhớ gọi em".

Hạ Kình bỗng nghiêng người như sắp ngã.

Chúc Cát Tường bị dọa đến mức giật mình, vội đỡ lấy anh: "Sao vậy? Bị gì rồi? Anh không thoải mái à?".

Hạ Kình nhân thời cơ này ôm chầm lấy Chúc Cát Tường, thì thầm: "Có hơi chóng mặt, không phải vấn đề gì lớn".

Chúc Cát Tường không yên tâm: "Để em đi với anh đi, có gì còn quan tâm anh trên đường".

Hạ Kình giơ tay xoa đầu anh ta: "Không cần thiết, anh đi nhanh thôi".

Chúc Cát Tường nghĩ tư thế hai người hiện giờ có hơi thân thiết quá mức, nhưng dù gì thì Hạ Kình đang chóng mặt nên anh ta cũng không nghĩ ngợi nhiều, cứ bình thản để Hạ Kình ôm một hồi.

Thỉnh thoảng lại có vài người đi đường hiếu kỳ nhìn một cái. Chúc Cát Tường chịu không nổi nữa, hạ thấp giọng hỏi: "Giờ anh còn chóng mặt không?".

Hạ Kình miễn cưỡng buông ra: "Hết rồi".

Chúc Cát Tường vẫy tay lần nữa và nhìn anh lên xe buýt, đợi đến khi xe đi xa rồi mới quay về.

Trên xe buýt đi từ thị trấn nhỏ đến huyện lớn, Hạ Kình suýt nôn mửa vì mùi gia cầm trên xe. Anh không định về nhà, nên vừa đến trạm dừng đã bắt taxi đến khách sạn lớn nhất gần đó.

Chúc Cát Tường đặt vé xe cho anh qua mạng, nhưng anh không dám trả vé vì sợ tin nhắn hoàn sẽ gửi đến điện thoại Chúc Cát Tường.

Có lẽ vì ở lâu trong làng quá rồi nên người vốn ăn uống xa hoa, tiêu vài nghìn tệ cũng không chớp mắt như anh đột nhiên lại đau lòng vì vé xe vài chục tệ. Vài chục tệ này đã khiến anh trằn trọc cả đêm, đến lúc sáng dậy trong lòng vẫn còn nghĩ ngợi: mấy chục tệ lận, thật lãng phí!

Tắm rửa xong, anh đến nhà hàng tự phục vụ để ăn sáng. Vừa cắn miếng thịt đầu tiên, anh lập tức cảm thấy như mình được hồi sinh.

Thật không dễ chút nào!

Anh liền báo tin cho chị gái để kể khổ: Mãi đến hôm nay em trai chị mới được ăn một bữa có thịt, chị nhớ chuyển tiền bồi thường vào tài khoản em!

Hạ Việt trả lời: Đang ở đâu?

Hạ Kình: Ở khách sạn trên huyện. Một lát nữa em đi mua xe hơi. À đúng rồi, đưa em tiền mua xe nữa.

Hạ Việt: Em không còn tiền sao? Lừa chị làm gì?

Hạ Kình: Em hy sinh nhiều như vậy, tất cả là vì dự án của chị.

Hạ Việt vừa chửi rủa vừa chuyển một khoản tiền cho Hạ Kình, đủ để mua một chiếc xe sang trọng.

Hạ Kình có tiền rồi thì đi đến chợ đồ cũ mua một chiếc xe SUV dòng Chevrolet Enjoy cũ nát, mua xong thì lái về khách sạn.

Chiếc xe SUV tồi tàn như đống sắt vụn này đậu trong bãi đậu xe khách sạn, độc nhất vô nhị giữa đống xe Mercedes-Benz và Cadillac xa hoa làm quản lí khách sạn nhanh chóng để ý đến. Quản lí nghĩ anh này thật quái lạ, trong lòng đầy cảnh giác nên bảo nhân viên quét dọn: "Lúc dọn dẹp nhớ quan sát kĩ, xem người đó ở trong đang làm cái gì".

Nhân viên nghiêm túc gật đầu.

Đến tối, quản lí lại hỏi: "Có phát hiện được gì không?".

Nhân viên quét dọn nói: "Trước khi tôi đi vào thì có nghe được anh ta nói chuyện điện thoại. Hình như nói về công ty và dự án gì đó. Sau khi vào thì tôi thấy anh ta cầm điện thoại xem cổ phiếu, lúc tôi rời đi thì điện thoại anh ta reo lên. Tôi đứng ở cửa nghe thoáng được một chút, là chị anh ta gọi. Anh ta bảo chuẩn bị ngày mai đi siêu thị mua nhiều đồ, cỏn hỏi thịt heo có giảm giá không".

Quản lí: "...?".

Nghe có vẻ không có gì đáng nghi.

Quản lí nghĩ đến bộ đồ sạch sẽ nhưng sờn rách trên người anh ta, vẫn chưa yên tâm hẳn: "Xem ra thu nhập không cao, chẳng hiểu vì sao lại đến khách sạn mắc tiền nữa. Nói chung là vẫn rất kỳ lạ, anh nên chú ý thêm một chút".

Hạ Kình chẳng hề biết bản thân đã trở thành đối tượng quan sát của quản lí khách sạn. Sau một ngày nghỉ ngơi, anh lái xe SUV đi siêu thị mua sắm, nào là gạo, mì, dầu ăn, rau củ quả, cá, thịt, trứng tươi, nào là sách vở, văn phòng phẩm, đồ ăn vặt, tất tần tật đều nhét đến nỗi đầy cả xe.

Mua xong anh cũng không quên đi thêm một chuyến mua bừa thuốc bổ như cái cớ đã nói, rồi bỏ thuốc vào lọ dán nhãn có chữ nhỏ xíu.

Sau đó anh đi trung tâm thương mại mua cho Chúc Cát Tường hai bộ đồ.

Làm xong hết thảy, anh tính toán giờ về rồi trả phòng khách sạn. Anh lái chiếc xe cũ kĩ kêu lạch cạch đó về ngôi làng.

Sự xuất hiện của chiếc xe này nhanh chóng làm chấn động toàn bộ dân làng. Đám trẻ chạy nhảy la hét quanh chiếc xe. Chúng nó khỏe khoắn nên Hạ Kình lấy đồ đã mua trong siêu thị ra và bảo chúng nó cầm đi phân phát cho từng nhà.

"Tập vở và bút viết này là cho mấy đứa học, còn đồ chơi thì cũng phân chia đi."

Bọn trẻ sững sờ, sau đó thì reo hò hoan hô.

Trưởng làng nghe tin thì chạy đến, vẻ mặt sợ sệt: "Ôi trời, sao mà mua nhiều đồ thế? Chắc phải chi nhiều lắm rồi!".

Hạ Kình nói: "Là chuyện nên làm thôi. Cháu ngày nào cũng ở đây, ăn chực mãi cũng không hay lắm".

Trưởng làng rất đau khổ: "Lái đoạn đường dài như vậy chắc mệt lắm rồi đúng không? Chao ôi, thân thể cháu đã yếu rồi, sao còn hành bản thân như vậy!".

Chúc Cát Tường cũng biết tin. Anh ta vừa đến đã thấy bọn trẻ mang đồ đạc chạy tới lui. Anh ta ngớ người, nắm tay áo Hạ Kình hỏi: "Anh lấy đâu ra nhiều tiền vậy?".

Hạ Kình cúi đầu thì phát hiện Chúc Cát Tường không chỉ cầm tay áo anh mà còn hơi nhón chân, trông đáng yêu phết.

Thấy anh không trả lời, Chúc Cát Tường hối: "Anh Hạ, có phải anh bán xe không?".

Hạ Kình mỉm cười, trả lời với tinh thần thanh thản như mây trời: "Bán rồi, chẳng sao cả. Sau này có tiền thì mua lại là được".

Chúc Cát Tường: QAQ

Hạ Kình thấy cái nhìn đầy ngờ vực của trưởng làng thì lấy một hộp xốp từ trong xe ra, vừa đi vừa mở nắp: "Cháu vô tình thấy thịt heo giảm giá, mua cho mọi người để bổ sung dinh dưỡng. Cháu sợ thiu nên mua thêm đá giữ lạnh".

Nói xong, anh phát hiện xung quanh trở nên yên tĩnh đến lạ thường.

Anh ngẩng đầu, thấy vẻ mặt hốt hoảng của Chúc Cát Tường thì không hiểu lắm: "Sao vậy?".

"Aaa!" Không biết đứa trẻ nào cất tiếng hét đầu tiên, nhưng ngay sau đó tất cả đứa trẻ đều ré lên theo.

Đám trẻ vây quanh xe lập tức chạy tán loạn như nhìn thấy quả bom.

Hạ Kình: "...?".

*Chevrolet Enjoy

*Mercedes-Benz

*Cadillac

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top