Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả ngày hôm nay, Saint đều treo trên môi nụ cười tươi roi rói, hai chữ "hạnh phúc" viết rõ mồn một trên mặt. Từ lúc biết mình có bé cưng thứ hai, Saint thỉnh thoảng lại có thói quen xoa xoa bụng.

Từng giây từng phút, Saint đều nôn nao muốn báo ngay cho Perth biết tin vui này, chỉ là không biết tại sao hôm nay thời gian lại trôi qua chậm như vậy.

Đợi mãi mới đến giờ tan làm, Saint chưa kịp thu dọn đồ đạc đã vội vội vàng vàng đi ra ngoài. Bây giờ đi đón con trước, sau đó sẽ đến gặp "ba sấp nhỏ".

Saint bới một chén cơm nhỏ để lên bàn, sau đó xoa xoa đầu Paint.

"Bé con ngoan, bây giờ papa có việc phải ra ngoài một lát, ở nhà phải ăn hết cơm biết không? Papa sẽ về ngay."

Paint ngậm muỗng chớp chớp mắt nhìn chén cơm, sau đó ngước lên nhìn papa.

"Papa không ăn cơm ạ? Không ăn cơm sẽ đói bụng~"

Saint cười cười nhéo cái mũi nhỏ của bé con.

"Lát nữa papa về ăn sau. Con phải ăn hết cơm, không được bỏ mứa đó. Lát papa sẽ về kiểm tra."

Lúc Saint đến nhà Perth, trời đã tối đen như mực. Thời tiết gần cuối năm bắt đầu chuyển lạnh, dù đã mặc áo tay dài nhưng Saint vẫn không nhịn được rùng mình một cái. Saint lấy chìa khóa trong túi ra định mở cửa, nhưng không biết tại sao mở nửa ngày vẫn không ra.

Cái cửa này càng lúc càng xuống cấp, phải nói Perth thay cái khác mới được.

Saint thở dài cất chìa khóa, sau đó đưa tay lên bấm chuông cửa, thế nhưng bấm nửa ngày vẫn không có ai ra mở.

Không lẽ Perth chưa về sao? Gần đây bận bịu như vậy, không biết cơ thể có chịu được không nữa.

Nghĩ vậy, Saint lại càng thêm lo, sốt ruột lấy điện thoại gọi cho Perth. Thế nhưng, gọi nửa ngày vẫn không có ai nghe máy.

Nhà không có ai, gọi điện cũng không được, Saint không thể làm gì khác ngoài chờ đợi. Saint ngồi xổm trước cửa, hai tay xoa xoa vào nhau để xua đi cơn lạnh.

Lúc Saint đang gật gà gật gù suýt gục mặt xuống đất, ánh đèn trước mặt đột nhiên bị một bóng đen che lại. Saint ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Perth, cũng nhìn thấy một chàng trai mặt mũi xinh xắn đang thân mật ôm cánh tay Perth.

Saint đứng lên phủi phủi quần áo, sau đó bất giác siết chặt bức ảnh đang cầm trên tay, mãi một lát sau mới mấp máy môi, khó khăn thốt ra từng chữ, "Perth... Đây là ai vậy?"

"Anh đến đây làm gì?"

Một câu vô tình như vậy, Perth lại nói ra không chút do dự.

Không biết tại sao Saint lại cảm thấy ánh mắt Perth lúc này còn lạnh lẽo hơn cả khí trời. Im lặng một lúc lâu, Saint mới mở miệng, "Anh muốn đến gặp em... Nhưng mà... Cái cửa..."

"Không mở được?"

"Ừm ừm... Có phải cần sửa, gọi người đến sửa không..."

Saint cũng không biết mình đang nói gì. Nhìn thấy người lạ mặt kia ôm tay Perth, đầu óc liền trở nên hỗn loạn. Phải hỏi rõ Perth mới được, biết đâu chỉ là nhân viên mới đi theo Perth để học hỏi... Đúng, nhất định là như vậy!

"Đổi khóa rồi, đương nhiên không mở được."

Saint càng siết chặt bức ảnh siêu âm hơn.

"À... Thì ra là vậy..."

"Anh còn đến tìm tôi làm gì? Chẳng lẽ không biết tôi không liên lạc với anh đồng nghĩa với việc chúng ta kết thúc à?"

Saint thoáng sững người như vừa nghe sét đánh ngang tai, cảm giác đau đớn quen thuộc dần lan ra từ ngực trái, lòng bàn tay bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

"Kết... Kết thúc?"

Perth vòng tay ôm người bên cạnh, sau đó nghiêng đầu ghé sát vào tai đối phương, "Bảo bối, hôm nay em về trước đi."

Saint chưa bao giờ có cảm giác tai mình lại thính như bây giờ. Từng câu từng chữ đều nghe rõ mồn một. Từng câu từng chữ đều giống như từng mũi tên nhọn xuyên qua tai rồi đâm thẳng xuống tim.

Perth lấy chìa khóa mở cửa, coi Saint như không khí mà đi lướt qua, sau đó ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách rót một ly rượu, chậm rãi nhấp từng ngụm.

"Em... Em không còn yêu anh sao?"

"Yêu? Ha ha ha... Chỉ là mấy trò cỏn con thôi, không ngờ lại có tác dụng với anh. Chỉ cần tôi dỗ ngon dỗ ngọt thì anh lại mắc bẫy. Anh không nhận ra hoa và đồ ăn lúc trước không phải do tôi gửi à?" Perth cười khẩy lắc lắc ly rượu trong tay, sau đó nói tiếp, "Tôi chỉ nhờ Ger làm giúp thôi, không ngờ anh ta lại làm tốt như vậy."

Nghe xong, Saint ngẫm lại thì quả thực có trăm ngàn chỗ hở. Lúc đó cũng từng đem lòng hoài nghi, nhưng lại không truy đến cùng. Bây giờ nghĩ lại, đúng là rất dễ phát hiện ra.

Hóa ra, bản thân chỉ là ôm ấp mộng tưởng xa vời, vĩnh viễn không thể với đến.

Hóa ra, ân cần dịu dàng đến thế cũng chỉ là dối lừa.

"Tại sao?"

"Tại sao? Anh còn hỏi tôi tại sao ư? Từ ngày anh bỏ rơi tôi ba năm trước thì anh cũng nên biết sẽ có kết cục như hôm nay rồi chứ. Những gì tôi làm so với anh, vẫn còn thua xa."

"Không... Không phải vậy, anh không phải muốn bỏ rơi em. Anh có nỗi khổ riêng, em nghe anh giải thích..."

"Đã ba năm rồi, bây giờ anh mới giải thích với tôi có phải hơi muộn không? Hay là anh vừa mới nghĩ ra một cái cớ hòng qua mặt tôi? Hay là anh thấy bây giờ công ty của tôi lớn mạnh như vậy, cho nên muốn quay lại bám lấy tôi? Hay là bởi vì kỹ thuật trên giường của tôi tốt hơn những thằng khác, cho nên anh thấy luyến tiếc?"

Perth nhếch môi cười, sau đó cất giọng lạnh như băng.

"Saint, lời giải thích của anh, tôi không có hứng nghe."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top